Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 214: Hắn nụ cười rung động nhân tâm, hắn trầm mặc đinh tai nhức óc (length: 7887)

Ảnh phản chiếu trong cặp kính tròn.
Thủy Triều và Sát Thủ Nhện Đỏ đã đến trước cửa phòng của Kyle.
Hai tên lăm lăm khẩu súng ngắn có gắn ống giảm thanh, chĩa thẳng vào cửa. Sát Thủ Nhện Đỏ lấy một thiết bị phản quang nhỏ đặt lên mắt mèo trên cửa.
Như vậy hắn có thể quan sát cảnh tượng bên trong qua mắt mèo. Chỉ cần Kyle đến xem mắt mèo, bọn chúng sẽ lập tức nổ súng, bắn chết Kyle qua cánh cửa, sau đó lấy đi chiếc đồng hồ Patek Philippe cùng mật mã ngân hàng trực tuyến của hắn.
Kyle theo dõi được mọi chuyện qua phòng livestream và đã hiểu được ý đồ của chúng.
Trong phòng livestream, không ít khán giả cũng phải hít một hơi lạnh.
«Trời ạ, hai tên này quá thâm độc.» «Nếu không biết thì chắc chắn sẽ bị bắn lén thành công khi vừa đến gần cánh cửa.» «Đêm hôm khuya khoắt có người gõ cửa, dù không có Trần giáo chủ nhắc nhở, Kyle chắc cũng phải đề phòng.» Kyle xem đến đây liền cười nói: "Cảm ơn Trần giáo chủ, lần đầu dùng kỹ năng nhìn thấu, cảm giác thật tuyệt."
Vừa nói, hắn lắp ống giảm thanh vào súng, sau đó thò người ra, liên tiếp nã mấy phát đạn về phía cửa.
Hai tên ở bên ngoài nhìn thấy vết đạn trên cửa và lỗ thủng đầy máu trên người thì vô cùng hoảng loạn.
Bọn chúng còn chưa kịp gõ cửa, sao người bên trong đã biết bọn chúng đứng ngoài cửa như có khả năng đoán trước và nhìn thấu mọi chuyện vậy?
Sau khi giải quyết xong hai tên, mọi người tưởng rằng Kyle sẽ lập tức rời khỏi khách sạn, nhưng ai ngờ hắn lại cầm sổ tay cười ngồi xuống ghế sô pha.
"Trần giáo chủ, tất cả tiền của ta đều sẽ quyên cho Chân Tiên Quan, sau đây ta cũng không định bỏ trốn, xin nhờ ngươi chiếu cố hai đứa nhóc."
Trần Tiên khẽ gật đầu, hắn đã biết ý định của Kyle.
Vào thời khắc này, tử triệu tinh trên đầu Kyle điên cuồng lóe lên.
Kyle lấy điện thoại ra thao tác một hồi, rồi cầm ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch.
Sau đó, hắn lấy dao găm rạch hai đầu ngón tay, dùng ngón tay dính máu đưa lên khóe miệng, chậm rãi kéo ra, làm điệu bộ kinh điển của gã hề trong phim Joker.
Dù hắn không nói gì thêm, hành động này đã nói rõ tất cả.
Những người xem phim đã nghe thấy tiếng gã hề Joker lên án xã hội bệnh hoạn.
Lúc này, nụ cười của hắn làm rung động lòng người, sự im lặng của hắn lại đinh tai nhức óc.
Và khi hắn giơ súng lên thái dương, con ngươi của không ít người xem phía trước ống kính ngay lập tức trợn tròn.
Đoàng!
Máu bắn lên ống kính máy quay, sau hình ảnh mờ ảo, Kyle mang theo nụ cười ngã xuống ghế sô pha.
Trong phòng livestream, vô số người cảm thấy cực kỳ chấn động và vô cùng khó hiểu vì sao Kyle lại tự sát vào thời điểm này.
«Má nó! ! ! » «Tại sao? !» «Trời ạ, tại sao hắn phải tự sát? Sống thêm vài tháng, nhìn các con trưởng thành không tốt sao?» «Ngay từ khi hắn vạch trần mọi chuyện thì đã không thể trốn thoát rồi, mà nếu bị xét xử, tiền của hắn là tiền tham ô sẽ bị sung công, cho dù có quyên ra ngoài cũng sẽ bị lấy lại.» «Nhưng giờ hắn tự sát, dù đã nói rất nhiều nhưng vì tinh thần hắn có vấn đề, với lại không có bằng chứng để kết tội, nên tiền không phải là tiền tham ô.» «Giờ phút này, hắn đã trở thành gã hề thực sự!» «Trần giáo chủ có thể dùng Viên Kính Thuật dựng lại cuộc đời hắn thành phim tài liệu không? Ta muốn xem...» «Shit, lầu trên không phải là thiên tài à?» «Hắc hắc, ta cũng muốn xem!» «Áp lực lại đè lên đầu các đạo diễn Hollywood rồi.» Trần Tiên giơ hai tay từ dưới bàn lên, một con bù nhìn bị đặt sang một bên.
Hắn phẩy tay làm tan cái kính tròn rồi tiện thể nói: "Chuyện làm phim để lát ta nghĩ lại, bây giờ chúng ta nói trước về tổ chức Thủy Triều và Nhện Đỏ đã."
Khán giả trong phòng livestream lập tức mắt sáng rực, nhanh chóng thoát khỏi nỗi bi thương trước cái chết của Kyle.
«Nhắc đến là thấy hưng phấn rồi đây.» «FYM, dám giết người trước mặt thần linh, đây chính là tát vào mặt ngài mà!» «Đúng đó! Trần giáo chủ mau giết bọn chúng đi!» «Vũ Hồ! ! Hãy để những lũ quỷ này biến mất!» «Ha ha ha! Nghiền nát chúng nó! Cho máu chảy thành sông!» Ở một bên phòng livestream, các thành viên của Thủy Triều và Nhện Đỏ đều tái mét mặt mày.
Tử vong đã bao phủ lấy chúng hoàn toàn, không chỉ da đầu run rẩy mà ngay cả lông tơ cũng dựng đứng.
Bọn chúng không thể đoán được Trần Tiên sẽ giết chúng bằng cách nào, liệu là sẽ trực tiếp giết từ xa, hay là giống siêu nhân lao đến trước mặt rồi đánh chúng tan xác hay nướng thành than.
Trong phòng livestream, Trần Tiên đưa ra tuyên cáo tử vong cho chúng.
"Bị ép buộc trở thành sát thủ, hãy ra tự thú đi."
Đám sát thủ của Thủy Triều và Nhện Đỏ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, tự thú thì chưa chắc đã chết, nhưng bị Trần Tiên trừng phạt thì chắc chắn sẽ chết.
Đương nhiên nhiều người cũng không cam tâm, vì thật ra bọn họ cũng là nạn nhân, bọn họ cũng không muốn làm sát thủ.
Bọn họ cũng muốn phản kháng, nhưng từ khi tốt nghiệp bọn họ đã bị khống chế bằng độc dược, căn bản không có cơ hội phản kháng.
Tự thú đồng nghĩa với việc mất tự do, nhưng sâu trong lòng họ có một giọng nói đang chất vấn bản thân.
Mình có dám không nghe lệnh Trần Tiên không?
Đáp án là, không dám.
Dù không cam tâm thế nào, chúng vẫn phải cắn răng tự thú, tranh thủ được khoan hồng.
Dù sao vẫn có những nơi không có án tử hình, có tiền thì biết đâu lại được giảm án.
Nhưng nếu Trần Tiên ra tay, bọn chúng sẽ sống không bằng chết, không muốn chết cũng phải chết.
Tất nhiên, câu nói tiếp theo của Trần Tiên đã khiến tất cả sát thủ ngay lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Nhân viên đứng sau, giống lần trước nhé."
"Liền ngồi."
Hai chữ "liền ngồi" vừa vang lên, đám nhân viên hậu trường của Thủy Triều và Nhện Đỏ ngay lập tức cảm thấy có tiếng sét kinh thiên nổ trong đầu, khiến đầu óc trống rỗng.
Tuyệt vọng, sự tuyệt vọng tận cùng, toàn bộ gen đều đang rên rỉ vì tuyệt vọng.
Từ trước đến giờ, chúng toàn truy cùng giết tận người khác, còn lần này, chúng đã nếm được mùi vị của sự bị truy cùng giết tận.
"Không, không! Tại sao! ! !"
"Đáng chết! Đáng chết! !"
"Nụ cười của Kyle! Mẹ kiếp ngươi thật đáng chết!"
Tất cả chỉ còn lại tiếng gào thét tuyệt vọng.
Còn đám sát thủ thì cười, hắc hắc, toàn bộ đội ngũ hậu trường đều "liền ngồi"? Vậy thì không sao rồi, lão tử mở rượu sâm panh ăn mừng rồi đi tự thú.
Thoải mái! Sảng khoái! Trần giáo chủ quá đỉnh!
Lúc này, dù là những kẻ không cam tâm, cũng đều không thể oán hận Trần Tiên.
Trong phòng livestream, khán giả cũng cảm thấy một trận sảng khoái trong lòng.
«Hai từ "liền ngồi" sao nghe êm tai thế!» «Thật là chữa lành, quá chữa lành, một tuần áp lực cuộc sống, oán hận công việc đều tan biến hết!» «Quá tuyệt, còn sướng hơn cả đi đua ngựa chém gà của tôi nữa!» Tất nhiên trong phòng livestream cũng có người vừa tặng quà vừa cầu xin tha thứ.
«Trần giáo chủ, đừng mà! Con tôi đều vô tội! Xin ngài đừng "liền ngồi" chúng! Tôi biết sai rồi! Xin ngài!» «Tôi biết sai rồi, tôi sẽ hối cải! Xin ngài buông tha tôi, tôi nguyện ý đem hết tiền quyên cho Chân Tiên Quan!» Không cần Trần Tiên lên tiếng, người xem trong phòng livestream đã bắt đầu xỉa xói những người này.
«Cút mẹ mày đi! Mấy đứa con của những người bị chúng mày hại chết không phải là vô tội sao?» «Xuống địa ngục mà hối cải đi! Lũ tạp chủng!» «Dạo này tôi đang đọc tiểu thuyết mạng của Viêm Quốc, có một câu tôi rất thích: Ngươi không phải biết sai, ngươi chỉ là biết mình sắp chết thôi.» «A! Ngầu quá! Câu này hay quá!»
Bạn cần đăng nhập để bình luận