Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 43: Thi thể pho tượng (length: 8445)

Trần Tiên cất đạo cụ vào ba lô, rồi đi ra khỏi lầu các chuẩn bị ra cửa.
Mà Gerson năm người đã sớm chờ ở quảng trường phía trước cửa chính.
"Trần giáo chủ! Chúng tôi có xe, với lại cũng muốn qua xem một chút, chúng tôi đi cùng ngài nhé!"
"Tôi rất tò mò về pháp thuật, có thể đi cùng xem được không?"
"Ừ, được thôi, đi cùng đi."
Trần Tiên khẽ gật đầu, vừa hay mọi người đi hết, hắn cũng có thể trực tiếp mở trận pháp để phong tỏa triệt để Chân Tiên quan.
Dù sao ở America, trộm cắp rất táo tợn, có kẻ thậm chí dám trộm cả nhà trùm băng đảng hoặc chính khách.
Mọi người ra khỏi đại môn, đợi cửa lớn đóng kín, Trần Tiên liền kết ấn trước bậc thềm, miệng lẩm bẩm: "Cấm!"
Đại trận của đạo quán lóe sáng, giống như một nửa hình tròn úp lên, rồi lại ẩn vào vô hình.
Nhưng chỉ cần có người đến gần cửa lớn đạo quán hoặc tường viện xung quanh, sẽ phát hiện toàn bộ đạo quán bị một bức tường không khí vô hình ngăn cách.
Trần Tiên đưa tay gõ vào kết giới, phát ra vài tiếng "Đoàng đoàng" giống như đập vào vách kim loại.
Trần Tiên quay đầu cười nói: "Như vậy không cần lo lắng có người lạ xâm nhập khi chúng ta không có ở đây."
". . ."
Mấy người Gerson đã cạn lời.
Ở America, trộm cắp chắc không ngông cuồng đến mức dám vào đây trộm đồ đâu.
Giáo sư Hextech tò mò theo gõ vào tường kết giới.
"Thật không thể tin được, nếu để mấy người nghiên cứu lồng năng lượng thấy cảnh này, họ chắc sẽ phát điên tại chỗ."
Lúc này, trợ lý của ông ta và Hi Thụy của FBI đã lái xe tới.
Sau khi lên xe, mọi người đi về phía công viên thánh Peter.
Nghe tên đã biết là công viên của giáo hội, và lối vào công viên chếch đối diện là một nhà thờ.
Không ít phóng viên đã chụp ảnh ở công viên và trước nhà thờ.
Các cha xứ cũng đã đi ra xem náo nhiệt.
Có phóng viên đứng ở cửa chính nói: "Thật khó tin, vị trí pho tượng được đặt cách nhà thờ không đến 200 mét."
"Hơn nữa hướng pho tượng lại chĩa thẳng vào nhà thờ phía đối diện, kẻ gây án dám ngang nhiên khiêu khích thượng đế như vậy, Ngài ấy không quan tâm sao?"
"Càng châm biếm hơn, việc này lại được người của tôn giáo Viêm quốc phát hiện."
Thậm chí có fan cuồng của Trần Tiên cầm loa lớn hô hào với đám đông:
"So với thượng đế vô dụng, Trần giáo chủ của chúng ta giống như một vị thần linh đi lại trên nhân gian, không chỉ ra tay giúp đỡ những người gặp khó khăn mà còn chủ động đứng ra trừng trị lũ ác ma giống như kẻ gây án kia!"
"Hãy theo đạo khoa học tiến hóa! Tự mình thành thần!!!"
Trần Tiên ngồi trong xe trợn mắt há mồm nhìn gã thanh niên đang vung tay hô hào ở bên ngoài.
"Khá đấy, nếu gã này sinh ra ở Viêm quốc thời cổ đại, có khi lại thành thủ lĩnh phản tặc ấy chứ."
Gerson ngồi ở ghế phụ cười tủm tỉm.
Emma cau mày, dù cô không phải là người phân biệt chủng tộc nhưng lại rất lo lắng về ảnh hưởng của văn hóa Viêm quốc ở America.
Ít nhất từ khi Trần Tiên nổi tiếng ở America, người Viêm quốc một lần nữa mang lên chiếc mặt nạ thần bí.
Thêm vào đó, ngày càng nhiều người trẻ tuổi chú ý đến văn hóa Viêm quốc, gián tiếp dẫn đến người Viêm quốc bắt đầu được hoan nghênh và địa vị cũng được nâng cao rõ rệt ở America.
Sau khi Hi Thụy dừng xe, Trần Tiên lo lắng việc đi vào từ cửa chính sẽ bị bao vây nên sau khi xuống xe, anh liền nói với những người khác: "Ta vào trước."
Nói xong, anh trực tiếp nhảy qua dải cây xanh ngăn cách từ rìa công viên, rồi vận thần hành trăm bước kéo bóng chồng biến mất.
" . . ."
Mấy người im lặng một lúc, rồi bất đắc dĩ đi về phía cửa chính.
Dù sao dải cây xanh cách ly cao khoảng một mét rưỡi và rộng hai mét.
Ở đây, chỉ có Hi Thụy là đặc công có thể có cơ hội vượt qua.
Nhưng rõ ràng cô không muốn thử, vì nếu thất bại mà ngã vào dải cây xanh um tùm thì bị thương là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là mất mặt.
Công viên tuy rất lớn, nhưng chỗ sáng và náo nhiệt nhất chỉ có hiện trường vụ án.
Khi Trần Tiên giống như một bóng ma đột nhiên xuất hiện bên cạnh tượng, những người đang chụp ảnh tượng giật mình kinh hãi.
"Là Trần giáo chủ!"
"Nhanh thật! Quả không hổ là pháp sư tốc độ 190km/h!"
"Pháp sư tốc độ? Haha, tôi thích cái tên này."
"Trần giáo chủ! Nhất định phải bắt được ác ma kia!"
Vòng phong tỏa bên ngoài, Jack 123 cũng đã đến, hắn đang khóc lóc thảm thiết, mấy tên biker đầu gấu cùng những chị gái mạnh mẽ đang an ủi hắn.
Hắn nhìn thấy Trần Tiên đến, liền khẩn cầu ở bên ngoài vòng phong tỏa: "Trần giáo chủ! Ngài nhất định phải giúp tôi tìm ra hung thủ, làm ơn!"
Là một người cha, hắn đã không bảo vệ được con mình, bây giờ điều duy nhất hắn có thể làm là báo thù cho con.
Ở hiện trường còn có một người quen, đó là cảnh sát trưởng Max.
Chính là người đã nhận được tin báo và đến điều tra ánh cực quang ở đạo quán, gã đàn ông da đen cao lớn mặt đầy mồ hôi ấy.
"Trần giáo chủ, cảm ơn anh, hôm đó nghe lời anh, đi bệnh viện kiểm tra, đúng là cơ thể tôi có vấn đề, bác sĩ nói may mà phát hiện sớm, nếu không thì nguy."
Trần Tiên khẽ gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, cảnh sát trưởng Max, hiện tại anh phụ trách vụ này sao?"
Cảnh sát trưởng Max cười nói: "Phải, cần gì cứ nói với tôi."
"Tôi xem qua chút đã."
Trần Tiên đi đến hai bức tượng thiên thần tinh xảo, đưa tay lên đặt lên đầu một trong hai bức tượng.
Linh lực rung động làm vỡ nát phần đầu tượng bằng thạch cao.
Thạch cao vỡ vụn rơi xuống, một mùi hóa chất đặc trưng tràn ra, thi thể bên trong cũng lộ ra hơn nửa cái đầu.
Jack nhìn thấy chiếc kẹp tóc trên đầu thi thể, liền khóc thét lên.
"Ô ô! Lysa! !"
Trần Tiên lấy từ trong ba lô ra một chiếc kính bát quái, một tay cầm kính, một tay kết ấn chỉ vào bên trong thạch cao.
Anh thấp giọng đọc chú ngữ Viên Kính Thuật, tay kết ấn liền chỉ vào chiếc kính.
Ngón tay bắn ra kim quang rơi vào kính, nhanh chóng xuất hiện hình ảnh.
Một thanh niên tuấn tú tóc dài ngang vai đang vẽ một bức tranh lớn trong một phòng vẽ.
Hắn cầm bút vẽ vô cùng nghiêm túc, cẩn thận phác họa trên nền vải vẽ.
Trần Tiên không chắc chắn người thanh niên tóc dài này là hung thủ, trên đường tới đây, anh đã nghe Gerson nói bức tượng đã đặt ở công viên hơn nửa năm.
Rất nhiều người từng tiếp xúc với nó, nhưng không ai biết ai là người đã đặt ở đó.
Nhân viên quản lý công viên còn tưởng cha xứ bên nhà thờ đặt, còn các cha xứ thì nghĩ đó là vật trang trí do nhân viên công viên đặt thêm.
Nhưng Trần Tiên nhanh chóng phát hiện ra những tượng thiên thần khác trong phòng vẽ tranh rộng lớn và xa hoa của người thanh niên này.
Tay trái anh kết ấn đặt lên huyệt thái dương, ống kính bắt đầu nhìn xuyên qua bên trong bức tượng, quả nhiên bên trong là những thi thể đẹp đẽ mà sinh động như thật.
Xem ra tên ác ma này đã nghiên cứu ra phương pháp bảo quản thi thể tốt hơn.
Những bức tượng mà hắn đã thả ra, rất có thể là "Tác phẩm thất bại".
Ngoài ra, tên ác ma này rất có tiền, chỉ nhìn cái phòng vẽ thôi cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể có được.
Đúng lúc này, một người quản gia trung niên cầm máy tính bảng chạy vào phòng vẽ.
Trần Tiên chuyển hóa pháp ấn đặt bên tai, liền nghe được âm thanh truyền đến từ trong hình.
"Không xong thiếu gia! Tượng lại bị phát hiện rồi, hơn nữa lần này còn có vị pháp sư tên Trần giáo chủ ra tay nữa!"
Thanh niên tóc dài cười khinh bỉ.
"Trần giáo chủ? Ha ha, nếu hắn tìm được ta thì cứ để hắn tìm đi."
Quản gia gấp gáp van xin: "Thiếu gia! Hắn rất có thể tìm ra ngài đấy, chúng ta mau chóng rời khỏi Los Santos ra nước ngoài trốn một thời gian đi!"
Thanh niên tóc dài vẫn tiếp tục chìm đắm vào việc vẽ tranh, mặc kệ mọi lời can ngăn.
"Không đi, đừng làm phiền ta, cút."
Trần Tiên nghe đến đây thì khóe miệng hơi nhếch lên.
"Ở Los Santos, vậy thì đừng trách đạo gia ta tự mình hàng yêu phục ma kiếm công đức!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận