Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 4: Âm mưu cùng kế hoạch (length: 9498)

Khi Trần Tiên đi vào phía sau núi, liền thấy được thung lũng bên trong có một mảnh ruộng của nông dân và hai gian nhà lá.
Trong ruộng còn có một ông lão đang còng lưng tưới nước cho cây.
Mặc dù cách hơn hai trăm mét, nhưng Trần Tiên vẫn nhận ra ông lão kia là sư thúc của hắn, Thông Minh đạo trưởng.
"Sư thúc! Thông Minh sư thúc!"
Trần Tiên vừa chạy, vừa la lớn.
Trong ruộng, Thông Minh đạo trưởng ngẩn người, rồi ngẩng đầu nhìn tới.
Chỉ là mắt ông bị lão, cho nên nhất thời không nhận ra người là ai.
Mà khi Trần Tiên từ sườn núi, như bay đến trước mặt ông, ông mới nhận ra Trần Tiên.
"Huyền Vân, con là con sao?"
"Đúng, là ta! Thông Minh sư thúc!"
Thông Minh đạo trưởng kích động nắm lấy tay Trần Tiên, vui mừng nói: "Quá tốt rồi, con cuối cùng cũng trở về."
"Sư thúc, một năm ta rời đi này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Chân Tiên quan lại biến thành chùa Phật?"
Trần Tiên hỏi.
Thông Minh đạo trưởng hai mắt lập tức đỏ hoe, ông tự trách nói: "Là chúng ta vô dụng, ô ô, không giữ được Chân Tiên quan, làm mất truyền thừa của tổ tiên..."
Thấy lão nhân khóc như vậy, lòng Trần Tiên như dao cắt.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vai Thông Minh đạo trưởng an ủi:
"Sư thúc, đừng khóc, chỉ cần người còn thì truyền thừa không dứt được, hơn nữa con hiện giờ tu luyện có thành tựu, nếu như mọi người có gì bất công, con sẽ giúp mọi người đòi lại!"
Thông Minh đạo trưởng vội vàng nắm lấy tay hắn nói: "Đừng, con, tuyệt đối đừng xúc động, chúng ta không tiền không thế, không đấu lại được những người kia."
"Quả nhiên có vấn đề, sư thúc, mau kể cho con nghe ngọn ngành sự việc đi."
Bị Trần Tiên hỏi dồn, cuối cùng Thông Minh đạo trưởng cũng từ từ kể lại.
Sự việc xảy ra sau khi hắn rời đi một tháng, một người bệnh vốn mắc bệnh nan y bỗng nhiên chết đột ngột tại đạo quán.
Ngay sau đó, thân nhân họ báo cảnh sát, vì đạo quán không có giấy phép cơ sở y tế, các đạo sĩ cũng không có bằng bác sĩ, người trong đạo quán trừ người 75 tuổi trở lên và vị thành niên, thì đều bị bắt vì tội hành nghề y trái phép.
Hơn nữa, người nhà còn đòi bồi thường 200 vạn, ban ngành liên quan lại dựa vào thâm niên hành nghề y của đạo quán mà phạt thêm 300 vạn.
Nếu không nộp tiền phạt để được hưởng khoan hồng, tất cả người bị bắt đều sẽ phải ngồi tù một đến ba năm.
Vì có người chết, lại có chứng cứ hành nghề y phi pháp xác thực, sư phụ của Trần Tiên, Thông Đình đại pháp sư, tìm rất nhiều người đều vô ích, không ai chịu giúp bọn họ.
Sau đó, người của công ty du lịch tìm được quan chủ Thông Đình đại pháp sư, ngỏ ý muốn bỏ ra 500 vạn để mua quyền kinh doanh đạo quán.
Thông Đình đại pháp sư dù có nghi ngờ đây là một cái bẫy, nhưng để cứu người, ông vẫn quyết định làm trái ý tổ tiên, ký vào hiệp nghị chuyển nhượng bán đạo quán.
Sau đó, ông dùng tiền thanh toán bồi thường, nộp tiền phạt.
Những người bị bắt đều được hưởng án treo và thả ra, Thông Đình đại pháp sư sắp xếp cho mọi người đi đến các đạo quán khác, sau đó ông để lại di thư rồi về cõi tiên.
Trước khi lâm chung, ông lo lắng Trần Tiên trở về sẽ xung đột với chùa Phật nên cố ý để sư đệ Thông Minh đạo trưởng ở lại chờ hắn.
Trần Tiên nghe xong thì nước mắt giàn giụa, hai nắm tay siết chặt run lên.
"Bọn vương bát đản này, ta muốn giết bọn chúng!"
Tuy rằng nguyên nhân là đạo quán đã làm sai khi hành nghề y trước đó, nhưng các lão đạo sĩ trong đạo quán đều là những thầy thuốc Đông y lâu năm, cho dù không chữa khỏi được bệnh cho người thì cũng không có khả năng khiến người chết.
Hơn nữa người kia vốn đã có bệnh nan y, đạo quán hành nghề y còn đại đa số là khám miễn phí chỉ thu tiền thuốc, nên dù muốn phạt thì cũng không thể phạt nặng đến mức đó.
Kẻ bày ra cái bẫy này có thể nói là quá kín kẽ, trực tiếp dùng cái chết của người để đẩy vụ hành nghề y phi pháp thành một chuyện nghiêm trọng, mà người khác muốn truy cứu cũng không thể nói được gì.
Cuối cùng thì pháp y bên kia cũng giám định người chết là bị chữa bệnh chết, điều này vô cùng thâm sâu.
Bởi vì Thông Minh đạo trưởng nói, thuốc mà đạo quán kê cho người đó là thuốc bổ nguyên khí dưỡng mệnh, tuyệt đối không thể làm chết người, hơn nữa đối phương lúc đó mới đang giai đoạn tái khám và bắt mạch, rồi đột nhiên thổ huyết chết.
Chín phần mười là đến phiên ông ta, lén lút uống thuốc độc tự sát để vu oan giá họa.
Thông Minh đạo trưởng nắm lấy tay Trần Tiên, rưng rưng khuyên nhủ: "Huyền Vân, sư phụ con cho dù không bán đạo quán thì mọi người cũng sẵn lòng ngồi tù, dù sao trong tù cũng có thể tu hành, mà mấy phái đạo lớn lúc đó cũng muốn hỗ trợ."
"Nhưng ông ấy biết đạo quán đã bị người để mắt, thậm chí không tiếc lấy mạng người để vu oan hãm hại, ông ấy vì bảo vệ mọi người, nên mới phải làm trái lương tâm bán mất đạo quán."
"Con phải hiểu cho nỗi khổ tâm của ông ấy, tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính, ông ấy đã giúp con sắp xếp xong chỗ ở rồi, ta thu dọn đồ đạc rồi dẫn con đi."
Trần Tiên hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu nói: "Vâng, sư thúc, con hiểu rồi..."
Thông Minh đạo trưởng lau nước mắt, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trần Tiên đương nhiên không thể nào bỏ qua chuyện này, chỉ là không muốn để ông lão dãi dầu sương gió này phải lo lắng mà thôi.
Hơn nữa, sư phụ hắn nói đúng, không thể hành động theo cảm tính được.
Cơn phẫn nộ lên đến cực hạn rồi cũng qua, Trần Tiên đã khôi phục lý trí.
Dùng lôi đánh chết hết những người đó thì thật sự đủ chưa?
Sư phụ trước khi chết đã phải chịu đựng nhiều dày vò tinh thần như vậy, để cho địch nhân chết quá dễ dàng, thật khó mà làm dịu được nỗi hận trong lòng hắn.
Hơn nữa quan trọng hơn là còn phải trả lại thanh danh trong sạch cho Chân Tiên quan, trả lại sự trong sạch cho sư phụ hắn, người đã không thể gánh vác tiếng oan mà ra đi được.
Ngoài đại hòa thượng đứng sau lưng còn có ai nữa, hắn cũng không biết, chỉ cần hắn bắt đầu điều tra, đối phương chắc chắn sẽ dùng những thủ đoạn bỉ ổi để hãm hại hắn, để hắn sa vào vũng bùn.
Người có tiền có thế muốn gán tội cho một người dân thường thì quá dễ dàng, còn nữa chưa kể người đứng ra xét xử cũng có thể là người của bọn họ, con làm sao thắng được?
Rất nhanh, hắn đã nghĩ ra kế hoạch, hắn muốn tạo ra tin tức lớn, để toàn xã hội cùng nhau chú ý đến vụ án này, để dùng thế sấm sét mà đánh cho đối phương một cú trở tay không kịp.
Tuy rằng thực hiện kế hoạch sẽ rất chậm, nhưng lại có thể gây ra những dằn vặt tâm lý lớn lao cho bọn chúng trước khi chết.
Đồng thời, quan trọng hơn hết là có thể rửa sạch sự trong sạch cho sư phụ và Chân Tiên quan.
Thông Minh đạo trưởng thu dọn đồ đạc xong, liền đặt một cái bọc lên bàn.
"Ta đi cắt rau mang xuống núi cho viện mồ côi, đừng để lãng phí."
Trần Tiên không nghĩ rằng đã đến mức này rồi mà sư thúc vẫn không quên làm việc thiện.
"Sư thúc, sư phụ con... chôn ở đâu?"
"Ngay phía sau nhà... trong tủ có nhang, con có thể đến đó nói chuyện với ông ấy..."
Thông Minh đạo trưởng nói xong liền cầm liềm và giỏ ra cửa.
Trần Tiên cầm nhang đi vào phía sau nhà, quả nhiên có một ngôi mộ nhỏ ở đó, trên bia mộ chính là thông tin của sư phụ hắn, Thông Đình.
Trần Tiên thắp hương xong, dập đầu bốn cái lạy, rồi đứng lên nói: "Sư phụ, con nhất định sẽ vì người và Chân Tiên quan đòi lại công bằng."
"Bất quá đệ tử hiện tại không có quyền không có thế, lại còn gánh vác việc lớn, nên không thể tùy ý báo thù được, hôm nay con sẽ ra tay ở cái miếu hoang này trước để mọi người chú ý đến."
"Sau này con sẽ gây dựng tiếng tăm nơi đất khách quê người, có thể lôi kéo nhiều người vào cuộc điều tra, đến lúc đó những kẻ hãm hại chúng ta sẽ thành chuột chạy ngoài đường không còn chỗ ẩn nấp, đợi đến khi chúng bị xã hội chỉ trích, chịu đựng đủ sự tàn phá về tâm lý thì đó chính là lúc con dùng chú giết chúng."
"Nhân gian này không có địa ngục, con sẽ tự mình tạo ra địa ngục để chúng sống không bằng chết."
Nói xong những lời này, Trần Tiên liền quay người lên đỉnh núi, đến vị trí cũ của Chân Tiên quan.
Khi những người livestream ở trước Đại Uy Thiên Long nhìn thấy Trần Tiên trở về, tất cả đều kích động không thôi mà vây lấy hắn.
Vì họ thực sự có quá nhiều vấn đề muốn thay mặt dân mạng hỏi Trần Tiên.
"Huyền Vân đạo trưởng, đối với việc Chân Tiên quan hành nghề y phi pháp, làm chết người thì anh nghĩ thế nào?"
"Huyền Vân đạo trưởng, nghe nói đây là cái bẫy nhằm vào Chân Tiên quan, có thật vậy không?"
"Huyền Vân đạo trưởng, sau này anh sẽ đi đâu?"
Mà Trần Tiên mặt lạnh giơ tay lên ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Đợi cho tất cả streamer đều im lặng, hắn mới chậm rãi nói:
"Là đệ tử Chân Tiên quan, dù ta có nói gì thì người ta cũng cho là ta đang biện hộ cho Chân Tiên quan."
"Chân tướng không ở nơi ta, cũng không ở nơi người khác mà ở nơi trời."
Trần Tiên nói đến đây liền giơ tay chỉ lên trời, sau đó tiếp tục nói lớn:
"Thiên đạo chí công, tiếp theo bần đạo muốn thỉnh ý trời để luận công đạo, nếu quả thực Chân Tiên quan bị một đám người thông đồng hãm hại thì sẽ có lôi phạt giáng xuống đánh cái miếu này."
"Vậy nên nếu chư vị không muốn bị thương thì xin hãy đứng xa ra một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận