Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 295: Mở tiểu hào a (length: 8140)

Khi Trần Tiên ném cái mục tiêu treo thưởng cuối cùng vào trong xe, tiện nói: "Đi hội thưởng."
Trần Hóa gật đầu nhẹ, lái xe trong vô thức.
Còn Vân Tước thì thản nhiên dùng mũi giày giữ lấy mấy tên phạm nhân đang hôn mê bên cạnh, để bọn chúng không bị xóc nảy làm lăn qua đụng vào váy nàng.
Đến hội thưởng, Vân Tước nhìn đồng hồ, phát hiện từ lúc bọn họ xuất phát đến giờ chưa tới một tiếng, đúng là không giống bình thường.
"Quy trình phía sau ngươi biết làm gì rồi chứ?"
"Yên tâm, giao cho ta!"
Vân Tước giơ ngón cái lên, rồi chạy thẳng vào trong hội thưởng.
Hai cha con Trần Tiên thì đến ngồi ở bồn hoa bên cạnh.
Trầm mặc một hồi, Trần Hóa vẫn không nhịn được hỏi: "Nghe mẹ con nói con định đi tu luyện ở núi? Sau này con đã có kế hoạch gì chưa?"
"Ừ, xây đạo quán truyền đạo, đại khái chỉ đơn giản vậy thôi." Trần Tiên nhẹ nhàng đáp.
Trần Hóa do dự nói: "Hiện tại đạo môn suy tàn rồi, cục diện giang hồ cũng giống như cục diện thế giới vậy, một siêu nhiều mạnh. Một siêu là chỉ Phật Môn Mật Tông, nhiều mạnh chính là Phật Môn Nam Bắc Thiếu Lâm với mấy đại môn phái khác. Đạo Môn cũng chỉ miễn cưỡng lọt top 8 mà thôi."
Trần Tiên vẫn cười nhạt: "Cha hiểu ý con, xây đạo quán truyền đạo, đừng nói Phật Môn, ngay cả mấy đại môn phái khác cũng không dễ để con thành công, đúng không?"
"Ừ, con đường này sẽ rất khó khăn."
Trần Hóa vừa nói vừa móc thuốc lá trong túi ra. Trước kia ông không hút, nhưng sau này lo lắng nhiều, áp lực lớn, không biết từ lúc nào đã thích hút thuốc, vì nicotin có thể làm dịu đi những nỗi lo trong lòng ông.
Trần Tiên bật cười: "Khó? Đó là trong trường hợp thực lực không đủ thôi, cho con nửa năm là con có thể trấn áp được hết bọn chúng."
"Muốn phát triển mà chỉ dựa vào thực lực thì chưa đủ, danh vọng cũng rất quan trọng. Các đại môn phái đã gây dựng địa vị lâu như vậy đâu có dễ lay chuyển."
Trần Hóa nói tiếp. Ông không phải không coi trọng Trần Tiên, mà trong lòng bản năng không muốn Trần Tiên phải chịu khổ và kết thù oán với nhiều môn phái như vậy.
Dù sao Trần Tiên muốn làm không chỉ là gây dựng, mà là truyền đạo. Chắc chắn sẽ đụng chạm đến lợi ích của người khác.
Trần Tiên giơ tay, những tia điện lóe lên giữa ngón tay.
"Danh vọng à, ha ha, danh vọng mà mấy môn phái kia khổ công gây dựng, với con chỉ cần một buổi là có thể có được."
Dù sao hắn có thể hô mưa gọi gió, trừ hạn cứu lụt, biến Giang Thành Lục, ban phúc cho muôn dân. Đây là điều mà những võ giả kia vĩnh viễn không làm được. Chỉ cần đến thời cơ thích hợp, sẽ có ức vạn dân chúng tôn sùng hắn.
Cộng thêm việc các tiền bối đạo môn của địa cầu đã cống hiến cho đất nước, cùng việc Phật môn phát triển vô độ và đệ tử ngày càng ngang ngược làm càn.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đã ở bên hắn cả rồi, có gì mà khó khăn?
Trần Hóa thấy Trần Tiên tự tin vậy thì cũng không nói gì nữa.
Rất nhanh, Vân Tước cầm sáu tấm lệnh treo thưởng và sáu nhân viên công tác đi ra.
Ngay khi nàng mở cửa xe, sáu nhân viên công tác cùng nhau hoảng sợ lùi lại một bước, một cô gái còn sợ đến hét lên.
"Á!"
Mấy thợ săn tiền thưởng đi ngang nghe thấy động tĩnh và ngửi thấy mùi máu tanh liền lập tức chạy đến xem tình hình.
Rất nhanh, càng nhiều người bị dọa sợ. Họ thấy trong thùng xe chật hẹp, sáu người nửa sống nửa chết nằm la liệt như xác chết.
Có kẻ thì tứ chi bị chặt, có kẻ toàn thân đóng băng với lớp sương xanh cả mặt như cái xác đi ra từ tủ đông, có kẻ lại như bị lửa lớn thiêu đốt, quần áo cháy đen, người thì đỏ bừng toàn là bong bóng, còn có một kẻ ngoài mặt thì cả người đều là vết thương, như thể bị lăn xuống từ núi dao vậy.
"Trời ơi! Đây là chuyện gì thế này?!"
"Khoan đã, Ngọa Tào! Đây chẳng phải là hòa thượng phá giới và song thương La Sát sao!"
"Còn có cả đạo tặc hái hoa thấp quỷ phong nữa!"
"Một nam một nữ kia hình như là 'đực mái song quải', chuyên trộm trẻ con!"
"Ốc nhật! Toàn là tội phạm truy nã trong danh sách treo thưởng!"
Vân Tước ngẩng cao cái đầu nhỏ của mình, vênh váo dán lệnh truy nã lên đầu từng người một, nói: "Người ở đây hết rồi, nhận tiền thôi ~"
Nhân viên công tác chưa từng thấy cảnh tượng này, một lần bắt được sáu tên mục tiêu treo thưởng để đổi phần thưởng.
"Tôi... Chúng tôi gọi người của cơ quan đến kiểm chứng."
"Đi mau lên."
Vân Tước bắt chước Trần Tiên cười nhạt, một vẻ bức khí tự nhiên mà sinh ra.
Những người xung quanh nhìn cô ánh mắt đều mang vẻ kính sợ.
Dù sao có thể tìm được sáu người này, lại còn bắt được chúng thì thực lực và khả năng tình báo tuyệt đối đáng sợ.
Mà ánh mắt của đám người kia khiến cô thấy rất thoải mái!
Cô, Vân Tước cuối cùng cũng có ngày nở mày nở mặt.
Trần Tiên không nhịn được cười nói: "Con bé này cái mũi sắp nghếch lên trời rồi."
Trần Hóa do dự một chút, vẫn nói thẳng: "Mà đạo môn cũng được kết hôn mà đúng không? Con tính sao với cô bé đó, Tôn gia môn phong không tệ, hay là trước khi xuất gia, con có thể cho cha mẹ có cháu trai không, không thì nhà mình mất giống mất."
Trần Tiên cười như không cười nhìn Trần Hóa: "Cha mẹ còn trẻ, sao không sinh một đứa đi."
Trần Hóa cảm thấy đau răng: "Đừng có đùa, chúng ta đều hơn 40 tuổi cả rồi, phụ nữ lớn tuổi sinh con nguy hiểm lắm."
Trần Tiên cười nhạt: "Có con đây, không nguy hiểm."
"..."
Trần Hóa hết cách, vậy thì họ cũng phải có bản lĩnh chứ.
Hơn bốn mươi tuổi rồi mà còn sinh con, để người ta biết lại cười cho.
Nhưng cách đây không lâu còn có người hơn sáu mươi tuổi sinh đôi long phượng thì mình đây hình như cũng không muộn lắm.
Nói thật, nếu có thể đảm bảo phụ nữ lớn tuổi không gặp nguy hiểm thì vẫn có sức hấp dẫn lớn.
Trần Hóa có chút động tâm rồi, dù sao đại hào đã bị trộm rồi thì lập một tiểu hào cũng là lẽ thường.
Trần Tiên thấy ông có chút lung lay thì không nói gì nữa, nói nhiều thì ngược lại thành phản tác dụng.
Với lại, mẹ cũng là võ giả, tuy chỉ là nhất cảnh nhưng sức khỏe vẫn mạnh hơn người thường, hơn bốn mươi tuổi sinh con thực ra cũng không có gì nguy hiểm cả.
Rất nhanh người của cơ quan đến đưa sáu tội phạm truy nã đi, hai cha con Trần Tiên cùng Vân Tước đến phòng chờ uống trà trong hội thưởng.
"Qua giám định của cơ quan, sáu người đều là tội phạm truy nã thật, đây là tiền truy nã 360 vạn đã trừ 38 vạn tiền thuế."
"Đúng rồi, hòa thượng phá giới bị bắt lúc đang gây án, cơ quan bên này cảm ơn các vị đã kịp thời bắt được chúng, tránh cho nạn nhân bị tàn sát, xin tặng cờ thưởng cho các vị."
Vân Tước nhận lấy chi phiếu và cờ thưởng rồi đưa cho Trần Tiên. Trần Tiên lại đưa lại chi phiếu và cờ thưởng cho Trần Hóa.
"Cờ thưởng thì mang về treo ở võ quán, tiền thì cha giữ một ít, chuyển 300 vạn vào tài khoản của con, 36 vạn cho Vân Tước, còn lại thì để chi tiêu gia đình."
Trần Hóa gật đầu nhận lấy cờ thưởng và chi phiếu.
Ba người rời khỏi hội thưởng rồi đi đến ngân hàng.
Vân Tước nhìn trong tài khoản bỗng dưng có thêm 36 vạn, trên mặt tươi cười rạng rỡ mãi không thôi, cảm giác như mình đang sống trong mơ.
"Huyền Vân đại ca! Lần sau có việc nhớ gọi em! Có mặt ngay!"
Trần Tiên hảo ý nhắc nhở: "Tiền này cũng không dễ kiếm như vậy, nếu có ai tìm cô gây sự, nhớ gọi cho tôi."
"A????"
Vân Tước tròn mắt, thì ra trên đời thật sự không có bữa trưa nào miễn phí.
Hôm nay cô đã nhận hai bài học cay đắng của xã hội rồi, không đúng...tổng cộng là hai bài.
Vân Tước ( ? ? . . .).
Bạn cần đăng nhập để bình luận