Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 443: Tử kim đúc kiếm sư Vương Đại Chùy (length: 7810)

Khi đám hộ vệ Vạn Kiếm sơn trang cầm dây xích sắt đi tới bao vây, mặt Vương Tử Hư đen như lọ nồi.
Mà đám Trần Tiên thì nhịn cười không nổi.
Trong đó, Đào Kiếm Cương cười lớn nhất, còn vỗ vai Vương Tử Hư.
"Người Vạn Kiếm sơn trang đối với ngươi đúng là nhiệt tình như lửa đấy."
"Cút!"
Vương Tử Hư giận dữ gạt tay hắn ra, rồi nói với đám người đang tiến tới: "Mẹ nó ta tự về, xích khóa cái gì!"
"Xin lỗi, đây là Vương trưởng lão phân phó."
Một hộ vệ cầm sợi xích, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ nói.
Vương Tử Hư nghiến răng nghiến lợi: "Lão già đó nhất định là lẩm cẩm rồi, tránh ra, không thấy còn có khách sao."
Hộ vệ liếc nhìn đám Trần Tiên, bèn nhường ra một lối đi, không tiếp tục chuyện xích khóa nữa.
Dù sao Vương Tử Hư chỉ là bỏ nhà đi bụi, chứ không phải kẻ phản bội gì.
Vương Tử Hư hít sâu một hơi, liền dẫn đám Trần Tiên vào sơn môn Vạn Kiếm sơn trang.
Sơn trang ở giữa sườn núi, nên còn phải leo một đoạn cầu thang không ngắn.
Khi bọn họ đi được nửa đường, một lão đầu vóc người vạm vỡ, đầu quấn khăn, da đen râu vàng, liền dẫn một đám người chạy nhanh xuống.
Lão đầu râu vàng từ xa đã thấy Vương Tử Hư, liền cầm búa lên gào thét.
"Vương Tử Hư, thằng nhãi ranh! Ăn của lão một búa đây này!"
Nói rồi hắn liền vung búa trong tay ném ra, mang theo tiếng gió xé lao về phía Vương Tử Hư.
Hưu! Keng!!
Vương Tử Hư vung kiếm mang theo vỏ kiếm đâm tới, đỡ được búa, nhưng cũng lùi về sau một bước suýt ngã, may mà có Đào Kiếm Cương đỡ.
Búa rơi xuống mặt đá bậc thang, phát ra tiếng vang nặng nề.
Phanh!
Vương Tử Hư lúc này đã khí huyết bốc lên, đứng vững liền giận dữ quát vào mặt lão đầu râu vàng: "Lão hồ đồ! Ngươi mưu sát cháu ruột à!"
Lão đầu râu vàng lại giọng âm dương quái khí nói: "Đi lâu như vậy, ta còn tưởng ngươi sẽ có chút tiến bộ, không ngờ chỉ có thế này?"
"..."
Vương Tử Hư tức đến toàn thân run rẩy, muốn nói gì nhưng lại không cãi lại được.
Dù sao nửa năm nay, hắn xác thực chẳng tiến bộ tẹo nào.
Mà nghe hai người đối thoại, mọi người tự nhiên biết lão đầu râu vàng trước mắt là ông nội ruột của Vương Tử Hư, một trong năm vị đại sư đúc kiếm cấp tử kim của Vạn Kiếm sơn trang, Vương Đại Chùy.
Vương Đại Chùy bước đến trước mặt Vương Tử Hư, Vương Tử Hư liền xoay người nhặt cái búa tạ lớn vừa nện vỡ bậc thang bằng đá đưa trả cho ông.
Vương Đại Chùy nhận búa tạ, vẻ giận dữ trên mặt mới tiêu.
Tiếp đó ông mới để ý đến mấy người đi theo sau Vương Tử Hư.
Ông kinh ngạc: "A, Tuyết Hà tiên tử! Bạch Tùng đạo trưởng! Thanh Vi Tử! Còn có cả ngươi, tên thầy bói thối tha!"
"Ân, Vương đại sư, đã lâu không gặp."
Ba người đạo môn cười đáp lại.
"...".
Vốn còn cười định bắt chuyện, mặt đồng quẻ bán tiên liền đen xì.
Dù sao hắn cũng là một thuật sĩ thiên cơ cửu phẩm, chẳng lẽ lại không cần thể diện sao?
Thôi, hắn không cần thể diện thì có gì.
Đào Kiếm Cương có chút bất ngờ, huých tay Vương Tử Hư, nói: "Không ngờ ông nội ngươi lại quen biết cả bốn vị tiền bối này."
Vương Tử Hư đã sớm đoán ra.
"Đều là cao thủ và danh nhân cùng thế hệ, không quen biết mới lạ."
Vương Đại Chùy vuốt râu nói: "Là các ngươi bắt tiểu tử này về? Một chỉ tiêu cũng không dễ chia nha."
Đám Tuyết Hà đều cười lắc đầu.
Vương Tử Hư trợn mắt, sau đó ưỡn ngực, kiêu ngạo giới thiệu: "Lão đầu tử, mở to mắt ra mà xem, đây là Huyền Vân Chân Quân, chính là thần tiên du ngoạn hồng trần! Cũng chính là kiếm thần tuyệt thế một kiếm khai sơn hải trong truyền thuyết!"
Vương Đại Chùy ngạc nhiên đánh giá Trần Tiên.
"Ngươi là kiếm thần tuyệt thế một kiếm khai sơn hải!"
Trần Tiên gật đầu cười, "Ân, Vương đại sư."
Ngay sau đó, ông mới phát hiện chỗ đứng của mọi người, trừ Vương Tử Hư và Đào Kiếm Cương ở phía trước "mở đường", những người khác đều đi bên cạnh Trần Tiên.
Thanh Vi Tử nhắc nhở: "Vị này còn là sư phụ ta, đại tông sư luyện đan."
"???"
Vương Đại Chùy càng thêm ngớ người, kiếm thần mà còn là đại tông sư luyện đan, thứ này đâu phải chức vị, mà có thể tùy tiện kiêm nhiệm, phải có năng lực thực sự mới được.
Rất nhiều người cuối đời cũng không đạt được hai vinh dự này.
Ngay cả lão trang chủ được xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm cũng chỉ được sánh ngang là Kiếm Thánh mà thôi.
Vương Tử Hư nói: "Tiên sinh thần tiên vĩ lực không phải lão đầu tử ngươi có thể tưởng tượng, hắn gần như không gì không làm được!"
"..."
Vương Đại Chùy liếc Vương Tử Hư một cái, cảm thấy thằng cháu này khoe khoang hơi quá rồi.
"Trang chủ đang bế quan, chư vị quý khách hãy theo lão phu, chỗ của lão phu cũng có chút trà ngon rượu ngon."
Mọi người theo Vương Đại Chùy vào bên trong sơn trang phong cảnh tươi đẹp, sau đó đi lòng vòng đến một cái viện.
Đừng nhìn Vương Đại Chùy ăn mặc chẳng khác gì thợ rèn ngoài đường, nhưng sân lại vô cùng xa hoa.
Hơn nữa, những đồ vật tiếp khách cũng trang trí vô cùng trang nhã, từ bồ đoàn khách ngồi cho đến bàn thấp trước mặt, đều là gấm vân và gỗ mun Kim Ti Nam.
Mọi người coi như đã hiểu, cái nghề thợ rèn kiếm này, quả thực rất hái ra tiền.
Rất nhanh thị nữ đã bưng hoa quả, trà rượu và đồ ngọt ra cho mọi người.
"Huyền Vân tiên sinh tới đây là để đúc kiếm sao?"
Trần Tiên lắc đầu, nói: "Nghe nói ở đây có rất nhiều kiếm phế và kiếm tàn, ta tới thu mấy thứ này."
"???"
Vương Đại Chùy trực tiếp bối rối, đây là lần đầu tiên có người đến Vạn Kiếm sơn trang thu đồ phế thải.
Thực lòng mà nói, với danh tiếng kiếm thần của Trần Tiên, ông rất sẵn lòng đúc một thanh danh kiếm cho hắn, dù sao danh tiếng của thợ rèn kiếm cũng đều nhờ kiếm trong tay kiếm khách mà có được.
Kết quả người này không đến cầu kiếm mà đến thu đồ phế, quả là nực cười.
Bất quá mấy thanh kiếm phế, kiếm tàn kia tuy gọi là đồ phế thải, nhưng kỳ thực vẫn hữu dụng, dù sao kiếm có thể nấu chảy rồi tái chế.
Chỉ là bọn họ những thợ rèn kiếm không quá thích làm vậy, trừ khi thiếu vật liệu.
"Kiếm phế của Vạn Kiếm sơn trang tuy là phế liệu, nhưng vẫn có tác dụng, dù sao lúc chúng ta thiếu vật liệu cũng sẽ lấy ra nấu chảy rồi tái chế."
"Còn những thanh kiếm gãy kia, phần lớn đều do các kiếm khách không thể sửa chữa đành phải thay kiếm mới, cũng có thể dùng để chống đỡ chút ít luyện kim."
Trần Tiên cười nói: "Ta hiểu ý ông, ta có thể dùng vàng bạc mua."
Vương Đại Chùy gật đầu, nói: "Ân, vậy đợi trang chủ xuất quan, ta sẽ bàn với ông ấy, mà nói, các ngươi đưa tiểu tử này về, chẳng phải muốn lấy chỉ tiêu đúc kiếm sao?"
"Chỉ là cùng bằng hữu thôi, chúng ta chỉ cùng cậu ta về nhà làm khách." Trần Tiên cười nhạt trả lời.
Vương Tử Hư cầm chén rượu cười nói: "Chờ ta thành tông sư đúc kiếm, còn cần cầu xin các ngươi sao! Kiếm của mọi người ta bao hết!"
"Lời này được đấy!" ×2 Đào Kiếm Cương và Vương Đại Chùy đồng thời vui vẻ nói.
Người thứ nhất đương nhiên là vì tương lai có thể nhận được một thanh bảo kiếm, dù sao thiên phú đúc kiếm của Vương Tử Hư đã được cả đồng quẻ bán tiên chứng nhận.
Còn người sau Vương Đại Chùy đương nhiên là mừng vì Vương Tử Hư đã hồi tâm chuyển ý, từ bỏ giấc mộng không thực tế trở thành Kiếm Thánh, mà lập chí trở thành tông sư đúc kiếm.
Ông vung tay lên, cười nói: "Hôm nay vui vẻ, các ngươi đưa kiếm theo người cho ta, ta sẽ giúp các ngươi bảo dưỡng miễn phí một lần!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận