Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 387: Đạo gia đến người (length: 7774)

Từ khi kiếm khách nọ rời khỏi Kiếm Nhai với một kiếm, giang hồ bỗng xuất hiện thêm một Hắc Diện kiếm thần.
Chỉ là lời đồn thổi qua lại đã biến thành người đó có ngoại hình xấu xí, mà mặt lại còn đen thui.
Trong một tửu quán ở Đông Hải thành, Tiên sinh kể chuyện trên đài thao thao bất tuyệt: "Vị Hắc Diện kiếm thần kia, thân thể thì cường tráng oai phong, nhưng dung mạo lại xấu xí, vì quanh năm luyện kiếm dưới bóng mặt trời đã khuất, nên da mặt đen như mực, không giận mà vẫn uy nghiêm..."
"... "
Trần Tiên khẽ giật khóe miệng, đen như mực là cái quỷ gì chứ? !
Phụt...
Vương Tử Hư cùng Đào Kiếm Cương không nhịn được cười phun cả ra.
Đào Kiếm Nhu cùng ba tỷ muội họ Tôn thì có chút bất bình.
"Mấy người này sao lại đồn bậy đồn bạ thế hả!"
"Đúng đấy! Tiên sinh rõ ràng tuấn mỹ như vậy mà bọn họ lại nói xấu xí."
"Không được, ta phải đi nói cho họ biết!"
Trần Tiên lắc đầu: "Không cần để ý, như vậy càng bớt phiền phức."
Đào Kiếm Cương chuyển chủ đề, hỏi Vương Tử Hư: "Huynh Giả Dối định rời đi khi nào? Trạm dừng chân tiếp theo muốn đi đâu?"
Vương Tử Hư ngượng ngùng nhìn Trần Tiên.
"Ờm, ta có thể đi cùng các ngươi không? Hiện tại Vạn Kiếm Sơn Trang đang treo giải thưởng ta, ta không dám kết giao với người bình thường, chỉ có đi cùng các ngươi mới vừa an toàn vừa thoải mái."
Trần Tiên cười: "Cũng được, nhưng có thể nói cho ta nghe vì sao ngươi lại bị treo giải thưởng không?"
"Haizz, còn chẳng phải do bọn chúng nói ta có thiên phú đúc kiếm khác thường, ngày nào cũng bắt ta rèn sắt đúc kiếm luyện kỹ nghệ không ngừng, phiền chết đi được."
Vương Tử Hư càng nói càng tức, vuốt ve thanh ái kiếm trên bàn nói: "Ai nói thợ đúc kiếm thì không thể làm kiếm khách? Mình rèn kiếm, mình không được dùng sao?"
"... "
Anh em Đào Kiếm Cương trực tiếp cạn lời, nào có thợ đúc kiếm lại muốn làm kiếm khách chém giết người khác chứ?
Quả đúng là một thợ rèn không làm chuyện đàng hoàng.
...
Ở một nơi khác, Thanh Vi Tử và ba đồ đệ đang dẫn hai mươi bốn cao thủ của ba tông phái đạo gia đến Dương Châu thành.
Một người cửu phẩm, bốn người bát phẩm, mười người thất phẩm cùng chín người lục phẩm.
Trong đó, người cửu phẩm là tông chủ Nhân Tông, theo đến để tránh bất trắc, dù sao đây đều là lực lượng trung kiên của đạo gia bọn họ.
Hai mươi ba người còn lại đều là những bậc lão bối đang bị kẹt ở cảnh giới bình cảnh.
Bên ngoài Dương Châu thành, trên ngọn núi có một căn nhà lá.
Tông chủ Nhân Tông Tuyết Hà là một mỹ nhân tuyệt sắc, mặc đồ trắng, trông khoảng ba mươi tuổi, nhưng thật ra còn lớn hơn Thanh Vi Tử mấy tuổi.
Nàng nhìn căn nhà lá rách nát, không nhịn được nói: "Thanh Vi Tử, ngươi là bát phẩm cường giả của đạo gia, sao lại ra nông nỗi thảm hại thế này?"
Trưởng lão Thiên Tông bên cạnh không nhịn được cười.
"Ha ha ha ha, lão già này có thể phá gia như nào ngươi còn không biết sao, cũng may đã nghiên cứu thành công đan dược, về sau coi như là khổ tận cam lai."
Nhắc đến chuyện phá gia, những người Địa Tông không nhịn được đau lòng. Nếu không phải phát hiện sớm năm đó, vốn liếng của Địa Tông đã bị ông ta tiêu xài sạch trơn.
Sau đó, suốt ba năm, đãi ngộ của toàn bộ Địa Tông đều bị giảm một bậc.
Cuối cùng vẫn phải dựa vào tông chủ cùng các trưởng lão liều mạng nhận đơn luyện đan, sau ba năm mới khôi phục lại được nguyên khí.
Thanh Vi Tử xấu hổ gãi râu, nói: "Ta cũng là vì các vị đạo gia có thể tiến thêm một bước mà thôi, đây Bu-tan vừa mới thành, còn những chỗ tốt khác nữa, ta sẽ lập tức về báo cho các vị."
Trưởng lão Địa Tông lại không muốn nhắc lại cái tháng ngày khổ sai ấy nữa.
"Sư huynh, vị đại tông sư đan đạo kia đâu? Chúng ta cùng nhau vào thành bái phỏng hay là...?"
Thanh Vi Tử lắc đầu, lúc đầu Trần Tiên đã dặn dò, bảo Đạo Minh cùng Đạo Ninh đến phủ họ Trần tìm hắn là được, tránh gây chú ý cho gián điệp của Lĩnh Nam Vương.
"Ta đi mời hắn, chúng ta một đám người này vào Dương Châu thành, phỏng chừng cả thành đều phải run sợ, hỏi dò xem có ai đã đắc tội với đạo gia chúng ta không."
"Đúng vậy, đội hình này thừa sức tiêu diệt một môn phái trung đẳng." Trưởng lão Nhân Tông đùa.
Thanh Vi Tử quay đầu nói với hai đồ đệ: "Đạo Minh, Đạo Ninh, đi mời sư tổ của các ngươi đến đây."
"Sư tổ? ? ?"
Đám người đạo gia nghe vậy đều có chút ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ lại thì Thanh Vi Tử đã bị trục xuất khỏi tông môn, rồi lại bái sư, hơn nữa người đó còn là đại tông sư đan đạo, nên cũng không có gì lạ.
Trưởng lão Địa Tông có chút bất mãn nhìn Thanh Vi Tử, ông ta là sư đệ của Thanh Vi Tử, việc Thanh Vi Tử bái sư trở lại khiến ông ta thấy hơi khó chịu.
Cũng may sư phụ của bọn họ đã quy tiên rồi, bằng không đây quả là bất hiếu.
Khoảng nửa canh giờ sau, Đạo Minh và Đạo Ninh trở lại.
Thấy hai người họ về, Thanh Vi Tử vội vàng chạy tới hỏi: "Sư tổ của các ngươi đâu?"
Đạo Minh vẻ mặt hơi lạ: "Sư tổ nói hắn đã đi Đông Hải thành, bảo chúng ta đến đó tìm hắn, ở đó độ kiếp sẽ thích hợp hơn."
"? ? ? ?"
Mọi người đều ngẩn ra, nghe kỹ lại thì càng thấy trên đầu đầy dấu chấm hỏi.
Thanh Vi Tử chớp mắt, ngơ ngác hỏi: "Từ từ? Vừa nãy ai nói với ngươi vậy?"
Đạo Minh dở khóc dở cười: "Sư tổ nói với bọn con ạ."
Thanh Vi Tử vẫn không hiểu gì: "Không phải, sư tổ của ngươi đi Đông Hải thành, làm sao còn nói chuyện được với các ngươi chứ?"
"Hắn nói nếu các ngươi không tin, thì hãy lấy cái này ra."
Đạo Ninh sờ soạng trong ngực một hồi, lấy ra một người giấy được nàng cất giữ rất cẩn thận, dù sao đây là tín vật do sư tổ cho.
Người giấy thoang thoảng mùi hương bỗng nhiên từ tay Đạo Ninh bay lên, rơi xuống khoảng đất trống bên cạnh.
Một vầng hào quang huyền ảo xuất hiện, người giấy trước mặt mọi người biến thành một mỹ thiếu niên thanh tú.
Mọi người nhất thời ngây người, bởi vì loại pháp thuật này quả thực chưa từng nghe nói tới.
Phân thân người giấy đưa tay thở dài, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
"Bần đạo Huyền Vân, xin chào các vị đạo hữu."
Mọi người hoàn hồn lập tức đáp lễ.
"Xin chào đạo hữu."
Đồng thời bọn họ cũng đã hiểu ra, vì sao Trần Tiên đi Đông Hải thành mà ở đây vẫn có người truyền đạt tin tức.
Phân Thân Thuật!
Một loại tiên thuật chỉ có trong thoại bản.
Hơn nữa nhìn rõ thì phân thân của đối phương không đơn giản chỉ là một cái hay hai cái.
Tuy chỉ là phân thân biến từ một người giấy nhỏ, nhưng bọn họ lại cảm nhận được sự áp bức mơ hồ tỏa ra từ người đối phương.
Dù đạo gia vì lý niệm khác nhau mà chia làm ba tông ba mạch, nhưng tu đạo dù ở mạch nào cũng có một đặc điểm, là vì thường xuyên ngộ đạo nên năng lực cảm ứng rất mạnh.
Người có tu vi càng cao thì càng cảm nhận rõ được sự khủng bố của phân thân người giấy này.
Trong đó, Nhân Tông luyện tâm, có khả năng cảm nhận về con người linh mẫn nhất.
Tông chủ Nhân Tông Tuyết Hà vốn cho rằng mình là một trong số ít những người mạnh nhất thế gian, cho dù có người mạnh hơn mình cũng chỉ hơn được chút ít thôi, liếc mắt là có thể nhìn thấy đỉnh núi cùng sự chênh lệch.
Mà giờ phút này, nàng giống như đang đứng dưới chân ngọn núi Côn Lôn cao ngất, đừng nói đỉnh núi, mà đến cả sườn núi cũng không nhìn rõ.
Bởi vì nó quá cao, mây mù giống như một lớp rào chắn, giới hạn tầm mắt của nàng.
"..."
Sững sờ, nàng không thể nào hiểu nổi, tại sao trên đời này lại đột nhiên xuất hiện một sự tồn tại đáng sợ như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận