Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 206: Giao dịch (length: 8172)

(không có nữ chính, không có cp, đừng phá phòng, đây chính là cái góc nữ phụ, là dùng đến mức cùng dẫn ra phía sau một chút kịch bản, thuần công cụ nha ) "Cha, người đang nói bậy bạ gì vậy!"
Linda tuy biết lão Lauder đang cố tình hù dọa bốn người trước mặt, mượn oai cọp để bọn họ không có ý đồ xấu gì, nhưng nếu lời này lọt vào tai Trần Tiên, để hắn hiểu lầm rồi ghét bỏ thì sao?
Bốn người George cũng lập tức nhận ra dụng ý của lão Lauder, trong lòng cùng nhau thở dài, nhưng bọn họ cảm thấy Linda chắc chắn có mối quan hệ nam nữ với Trần Tiên. Dù sao nàng từng ở đạo quán một thời gian, họ cho rằng không người đàn ông nào có thể từ chối một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy. Đàn ông, hiểu rõ đàn ông nhất.
Linda nói: "Viêm quốc có câu 'vô sự bất đăng tam bảo điện', bốn vị đại lão gia quý tộc hôm nay đến trang viên bá tước vắng vẻ này của chúng tôi, chắc không phải cố ý đến uống trà đó chứ?"
Tuy trong lòng có chút bất mãn, thân vương Harry vẫn cười nói: "Cháu gái Linda nói đùa, chúng ta chủ yếu là đến thăm Lauder một chút, dù sao ông ấy cũng là một phần tử của chúng ta mà."
Lão Lauder suýt chút nữa không kìm được phun vào mặt bọn họ, hắn khi nào trở thành một phần tử của đám vương bát đản này, hắn là học giả Thanh Lưu đường đường chính chính đấy chứ. Cũng chỉ vì tìm chút tư liệu văn hiến lịch sử nên mới đến bái phỏng bọn họ, sau khi đưa không ít quà cáp mới được vào tham quan thư viện và phòng cất giữ của gia tộc họ.
Sau khi ép kéo chút quan hệ, thân vương Harry liền bắt đầu lộ rõ mục đích. "Tiếp theo quả thật có chút chuyện muốn hợp tác với các ngươi, George, ngươi nói đi."
George cười nói: "Cậu, em họ, chúng cháu biết dạo gần đây hai người vẫn luôn tìm vị trí bí cảnh đáy biển của Bất Tử Thảo, bọn cháu có chút tư liệu văn hiến và hàng hải, có thể giúp hai người."
"..."
Dù sớm đã dự liệu bọn họ đến vì chuyện này, lão Lauder vẫn không khỏi biến sắc mặt. Bất Tử Thảo khẳng định là có hạn, hắn chết có thể biến thành linh binh, nhưng nếu Linda muốn có hạnh phúc thì nhất định phải có Bất Tử Thảo.
Lão Lauder thở dài: "Các ngươi đến chậm rồi, Trần giáo chủ đã tính trước tương lai của Linda, tự mình tìm ra vị trí kia rồi."
"..."
Nụ cười giả tạo trên mặt George cùng những người khác đều biến mất. Công tước York mặt mày đen sạm: "Lauder, ngươi đừng nói đùa chứ? Ta biết rõ ngươi vẫn còn đang thu thập tư liệu văn hiến mà."
Lauder kinh ngạc nói: "Công tước York có vẻ quên rằng ta là một nhà khảo cổ, dù không có chuyện này, ta vẫn cứ ngày nào cũng thu thập tư liệu văn hiến đấy chứ."
Công tước York chợt cười lạnh: "Ha ha, tốt thôi, vậy thì do ta hiểu lầm ngươi, vậy thì chúng ta hợp tác, chia sẻ thông tin, bù đắp lẫn nhau, lần này chúng ta sẽ trực tiếp điều động hạm đội hải quân đi tìm, đến lúc đó hai người cũng có thể đi theo, lợi ích đạt được mọi người chia theo cống hiến, như thế nào?"
"..."
Lão Lauder và Linda thật muốn cầm bình rượu đập vào đầu công tước York cho hắn sứt đầu mẻ trán. Thật hợp tác với bọn họ, e là chẳng những không được gì mà còn phải dâng cả mạng.
Lão Lauder suy nghĩ một chút rồi nói: "Hợp tác thì không cần, chúng ta làm một vụ giao dịch, ta có thể đóng gói tài liệu cho các người, nhưng ta lại muốn hai món đồ."
"Cha?!"
Linda kinh ngạc, không hiểu lão Lauder định làm gì.
Bọn công tước York lập tức hứng thú. Thân vương Harry cười nói: "Ồ, ngươi muốn gì?"
Lão Lauder nói: "Tàn thiên 'Vĩnh Lạc Đại Điển' trong tay các ngươi, và Ký Châu Đỉnh."
Bốp! !
Bốn người cùng nhau đập bàn, mẹ nó, thế này khác gì cướp trắng của bọn họ 10 tỷ?
"Lauder, ngươi biết mình đang nói cái gì không?"
"Ngươi cũng dám mở miệng đó!"
Công tước Russell vẫn luôn im lặng cũng nhịn không được mặt đen lại hỏi: "Không có tư liệu của ngươi, ngươi nghĩ rằng chúng ta không tìm được sao?"
Lão Lauder lắc đầu: "Các ngươi không tìm được đâu, dù sao thì chuyện đó cũng đã hơn bốn ngàn năm trước, với lại Gilgamesh cũng không thể nào nói cho người khác, nên chuyện này chỉ có một chỗ ghi lại thôi."
Trong lúc những người khác còn đang suy nghĩ đó là nơi nào, George đã khẽ rùng mình nói: "Là di tích cự xà! Ngươi đã sớm thu được bản đồ ở di tích cự xà!"
Lão Lauder có chút ngoài ý muốn liếc nhìn George, rồi gật đầu: "Đúng."
Linda kinh ngạc nhìn lão Lauder, bởi vì chuyện này nàng cũng không biết. "Cha?! Người..."
Lão Lauder bất đắc dĩ nhìn Linda, nói: "Ta không nói cho con là vì tốt cho con, nhất là khi ta thấy con sẽ mất mạng ở chỗ kia."
"..."
Linda trầm mặc, nàng không phải không hiểu tâm tình của lão Lauder, dù sao bọn họ cũng là người thân duy nhất của nhau.
Thân vương Harry nói: "Vĩnh Lạc Đại Điển và đỉnh là không thể nào, chúng ta mỗi người cho ngươi 10 triệu ơ-rô, mua tư liệu trong tay ngươi."
Lão Lauder lắc đầu: "Điện hạ Harry, cha con chúng tôi không thiếu tiền."
George hỏi: "Cậu, hai người muốn hai món này làm gì, đưa cho Trần giáo chủ sao?"
Lão Lauder cười: "Viêm quốc có một tục lệ, nhà gái đi lấy chồng cần chuẩn bị đồ cưới."
"Phụt..."
Công tước York phun thẳng ngụm rượu vang đỏ ra ngoài.
Ba người khác cũng cạn lời.
"Cha..."
Linda cảm động không thôi, không ngờ lão Lauder lại nghĩ xa đến vậy.
Chỉ là, Trần Tiên căn bản chẳng thèm để ý đến nàng, có phải là chuẩn bị hơi sớm không? Với lại để lộ vị trí bí cảnh cho mấy tên khốn kiếp này, chẳng phải là thêm phiền phức cho Trần Tiên sao?
Lão Lauder nói: "Ta muốn hai món này, các ngươi bằng lòng giao dịch thì mang đồ đến đây, không bằng lòng thì tự các ngươi cứ từ từ tìm, có lẽ thật có thể tìm được cũng không biết chừng."
"..."
Nếu mà thật tìm được thì bọn họ đã không đến đây rồi. Suốt thời gian qua, họ đã thuê một lượng lớn chuyên gia điều tra, kết quả chẳng tìm ra được gì, cứ như là một đoạn lịch sử không hề tồn tại vậy.
Thân vương Harry nhíu mày nói: "Không thể thứ khác sao, 12 con thú hoặc là vài tác phẩm khác."
"Trong mắt những nhà khảo cổ học như chúng ta, 12 con thú kia chỉ là trò cười, đồ đời Thanh thì có giá trị gì chứ, có chăng là biểu tượng tôn nghiêm một chút thôi."
Lão Lauder hết sức kiên quyết nói: "Tóm lại cái khác ta không muốn, ta chỉ cần hai món này."
Thấy thái độ của ông kiên quyết, lại thêm việc cha con Claure giờ đang dựa vào Trần Tiên, một Chân Thần thế gian, bọn họ cũng không dám ép buộc.
Ông ta chỉ có thể bất đắc dĩ đáp: "Được thôi... Chúng ta sẽ cân nhắc."
Lão Lauder kinh ngạc: "Tuổi thọ và vật ngoài thân, các ngươi lại còn phải cân nhắc sao? Nói thật, các ngươi giữ hai thứ đó có ích lợi gì?"
"Để người Viêm quốc nhớ đến tổ tiên các ngươi cướp đoạt của họ sao?"
"..."
Bốn người thân vương Harry cùng nhau mặt đen nhìn lão Lauder, có ai nói như vậy không chứ?
Công tước York lớn tuổi nhất đã dao động, vì ông ta không còn sống được bao lâu nữa.
"Giao dịch thôi, những thứ đó đối với người tầng lớp chúng ta thì xác thực chẳng còn tác dụng, chỉ là thiếu một món đồ trong bộ sưu tập bình thường không mấy khi để ý đến mà thôi."
"Ta cũng đồng ý giao dịch."
Mọi người không ngờ George trẻ tuổi nhất lại là người thứ hai đồng ý.
Thực tế, George vẫn luôn có nỗi khổ khó nói, hắn cần linh dược để điều trị chứng bệnh thiếu hụt của mình. Lần trước, máu Giao Long giúp hắn khôi phục vài ngày, nhưng lượng quá ít, sau vài ngày cuồng hoan thì lại hết tác dụng.
"Ta cũng đồng ý."
Ngay sau đó, công tước Russell lớn tuổi thứ hai cũng gật đầu.
"..."
Áp lực giờ dồn lên người thân vương Harry đang độ tuổi tráng niên. Chiếc Ký Châu Đỉnh quý giá nhất lại đang nằm trong tay hoàng thất của họ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận