Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 28: Cự tuyệt (length: 8317)

"Hoắc tiên sinh, Triệu Nghĩa lúc trước hiện tại ở đâu?"
Lý Bang Hữu bỗng nhiên nhìn Hoắc Chân hỏi.
Hoắc Chân cười nhạt một tiếng, nói: "Giờ này, cũng đã cùng bằng hữu của ta ở dưới đi tự thú rồi."
Lý Bang Hữu: "? ? ?"
Hoắc Chân chỉ chỉ điện thoại trong video có Triệu Nghĩa mặt mũi bầm dập.
"Dù sao đánh người mà, mấy ngày tạm giam thêm bồi thường tiền là không thể thiếu."
". . ."
Lý Bang Hữu hết cách rồi, không nghĩ đến Hoắc Chân làm việc kín kẽ như vậy, không cho người ta một chút manh mối nào.
Vương Phú Quý đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhịn không được giơ ngón tay cái với Hoắc Chân.
Chiêu này thật sự quá cao.
Nguyên Đức chân nhân cười nói: "Bần đạo ở đây trước cảm ơn Hoắc công tử đã cung cấp chứng cứ, ta sẽ chọn ngày lành tháng tốt tổ chức nghi thức thay sư thu nhận đồ đệ, đến lúc đó Hoắc công tử chính là đệ tử tục gia của Võ Đang sơn chúng ta."
"Vậy làm phiền chân nhân."
Hoắc Chân vui vẻ thở phào, chắp tay thi lễ nói.
Tiếp theo, Nguyên Đức chân nhân lại nhìn về phía Vương Phú Quý, "Cũng đa tạ Vương thiếu đã cho đầu mối, xin ngươi cho ta số tài khoản, ngày mai ta sẽ cho người chuyển tiền cho ngươi."
Vương Phú Quý nào dám nhận 100 vạn này, nhưng hắn cũng không trực tiếp từ chối, mà uyển chuyển nói:
"Không cần đâu, Nguyên Đức chân nhân, 100 vạn này coi như tôi quyên góp cho Võ Đang sơn, mặt khác, cha tôi cũng định đến bái phỏng, chỉ sợ làm phiền chân nhân thanh tu."
Hắn cười hỏi: "Ngài xem khi nào thì rảnh, chúng ta hẹn nhau, đến lúc đó tôi sẽ về báo cáo cho cha tôi, để ông ấy khỏi mắng tôi làm việc không xong."
Trong lòng Nguyên Đức chân nhân có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ không thể để ta tu tiên cho tốt sao?
Hắn nghĩ một chút, tiện thể nói: "Ừm... Vậy để ngày làm lễ thay sư thu đồ đi, ngày cụ thể ta sẽ chọn ngày lành tháng tốt rồi cho đệ tử đăng lên trang web."
Vương Phú Quý gật đầu cười, ngày đó nói càng hay thì Hoắc lão khẳng định cũng biết đến, hắn vừa vặn lộ mặt.
"Được, vậy tôi không làm phiền nữa, cáo từ trước."
Vương Phú Quý biết Lý Bang Hữu lát nữa sẽ cùng Nguyên Đức chân nhân nói chuyện mà bọn họ không thể nghe, liền rất ý tứ chủ động rời đi.
Hoắc Chân cũng đi theo nói: "Vương thiếu, chúng ta cùng đi thôi."
Nói xong, hắn liền khẽ gật đầu chào tạm biệt Nguyên Đức chân nhân.
"Chân nhân, vậy chúng ta xin phép đi trước."
"Ừ, đi cẩn thận, Tĩnh Thông con tiễn khách hộ ta."
"Vâng, sư phụ."
Sau khi Vương Phú Quý và Hoắc Chân cùng rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Nguyên Đức chân nhân sư đồ cùng Lý Bang Hữu và người đi cùng.
Nguyên Đức chân nhân cầm ly trà nhấp một ngụm.
"Lý đội các ngươi đến, là vì công pháp nhỉ."
Lý Bang Hữu cười khẽ nói: "Chân nhân hiểu lầm, hôm nay chúng tôi đến là có hai việc, việc thứ nhất là thông báo kết quả điều tra mấy ngày gần đây cho Võ Đang sơn, mời các vị giao cho Huyền Vân chân nhân, việc thứ hai là muốn Nguyên Đức chân nhân làm trung gian, mời Huyền Vân chân nhân trở về."
Nguyên Đức chân nhân cười lắc đầu.
"Chuyển giao kết quả điều tra ta có thể làm, nhưng mời hắn trở về, có lẽ không được."
Lý Bang Hữu hơi kinh ngạc: "Hả?"
Nguyên Đức chân nhân ngẩng mặt lên nhìn bầu trời qua khung cửa sổ.
"Hắn đi truyền đạo ở Mỹ là tiếp thiên mệnh, thiên mệnh chưa xong, sao có thể trở về?"
"Thiên mệnh? ? ?"
Lý Bang Hữu nhíu mày, có chút nghe không rõ.
Nguyên Đức chân nhân thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hắn nói: "Mạnh Tử đã nói, khi trời giáng cho người ta trọng trách, trước hết phải làm cho ý chí người ta kiên định, gân cốt người ta mệt mỏi, làm cho đói da thịt, hao tổn thân thể, khiến người gặp gian nan, cho nên mới lay động được ý chí, rèn luyện được tính nhẫn nại, để con người ta ngày càng giỏi hơn..."
"Các ngươi điều tra hắn, hẳn là cũng biết hắn đã trải qua giai đoạn tôi luyện rồi mà."
Lý Bang Hữu đã hiểu ý của Nguyên Đức chân nhân.
Hắn có chút chần chừ mà hỏi: "Thiên mệnh là không thể thay đổi sao?"
Nguyên Đức chân nhân thiếu chút nữa là bật cười.
"Người xưa có câu, thiên mệnh khó trái, ta khuyên các ngươi à, vẫn đừng có động vào hắn làm gì, đã biết là có thể tu luyện mà còn muốn nghịch thiên, chán sống rồi sao?"
Tiếp theo, hắn lấy ra một bản bí tịch đã sao chép cẩn thận, đưa cho Lý Bang Hữu.
"Huyền Vân trước khi đi đã biết các ngươi sẽ tìm ta, hắn bảo ta chép một bản bí tịch cho các ngươi, các ngươi thích học thì cứ học đi."
". . ."
Lý Bang Hữu nhìn bí tịch trên tay mà trực tiếp trầm mặc.
Nhận được dễ dàng quá khiến anh nghi ngờ, liệu đây có phải bí tịch thật hay không.
Nguyên Đức chân nhân đứng lên nói: "Không cần nghi ngờ, đây chính là bí tịch thật, không tin thì ngươi tùy tiện bắt một lão đạo ở hậu sơn đến đọc thuộc lòng một lượt đi."
Nữ đồng chí đứng sau lưng Lý Bang Hữu có chút bất mãn nói: "Thế nhưng Huyền Vân chân nhân ở Mỹ truyền đạo, tất nhiên sẽ thu đồ, vậy công pháp tu tiên này chẳng phải là sẽ truyền ra ngoài sao?"
Nguyên Đức chân nhân không nhịn được cười giễu cợt.
"Ha ha, truyền ra ngoài? Việc tu tiên này ngoài việc cần kiến thức chuyên môn, còn phải xem lão thiên gia có cho cơm ăn không, đâu phải ai cũng làm được."
"So với người Mỹ, thì người Viêm Quốc như ngươi đã có nhiều lợi thế hơn, chuyện này mà các ngươi cũng sợ họ vượt qua thì ta khuyên các ngươi vẫn nên học mấy thứ khoa học kỹ thuật đi thôi."
Nguyên Đức chân nhân đến gần mấy người Lý Bang Hữu, mặt lạnh nghiêm nghị nói:
"Mà ta nhắc lại một lần nữa, chuyện truyền đạo là thiên mệnh, biết thiên là cái gì không? Là thiên đạo, là vũ trụ, là pháp tắc, chứ không phải chỉ là không khí với mây trên trời mà các ngươi thấy đơn giản đâu."
Lý Bang Hữu thấy Nguyên Đức chân nhân có vẻ tức giận, vội xin lỗi nói: "Xin lỗi, Nguyên Đức chân nhân xin đừng chấp nhất, thực ra việc truyền đạo trên ý nghĩa văn hóa thì quốc gia cũng rất ủng hộ, hơn nữa chúng tôi cũng lo lắng cho sự an nguy của Huyền Vân chân nhân, dù sao chính phủ Mỹ cũng nổi tiếng là bá đạo và không biết xấu hổ."
Nguyên Đức chân nhân khinh thường cười một tiếng.
"Huyền Vân là người trời phù hộ, các ngươi không cần quan tâm chuyện của hắn, địa cầu nổ hắn cũng không chết đâu, còn các ngươi sợ bị vượt qua thì phải tự mình vươn lên, đừng có đi theo vết xe đổ của mấy triều đại cũ kia thì hơn."
"Khụ khụ, chân nhân nói đúng."
Lý Bang Hữu xấu hổ cười.
Những người khác lại nghe mà dở khóc dở cười, dù sao địa cầu nổ hắn cũng không chết, đây có phải là quá tin tưởng rồi không?
Nếu Trần Tiên có ở đây, nghe thấy lời Nguyên Đức chân nhân nói, chắc hẳn cũng phải thốt lên một câu, đại ca, anh khoác lác thì đừng lôi tôi vào chứ.
Lý Bang Hữu cất kỹ bí tịch, nhân tiện nói: "Chúng tôi cũng nên xuống núi, làm phiền Nguyên Đức chân nhân rồi."
Nguyên Đức chân nhân khẽ gật đầu.
"Ừ, Tĩnh Huyền tiễn mấy vị đồng chí hộ ta."
"Vâng, sư phụ."
...
Mỹ, màn đêm vừa buông xuống.
Trần Tiên chậm rãi thu công, bởi vì tu luyện là phải thả lỏng, căng quá hóa dở.
Bất kể là nhập định hay luyện khí, tinh thần và cơ thể theo một ý nghĩa nào đó cũng đều trong trạng thái làm việc.
Mặc dù linh khí đồng thời cường hóa và tẩm bổ cơ thể, nhưng việc tu luyện với tốc độ cao bên cạnh trận bàn cũng sẽ mệt mỏi, giống như người bồi bổ quá độ sẽ lại xảy ra vấn đề.
Cho nên, tiếp theo hắn cần phải nghỉ ngơi điều tiết khoảng hai đến ba tiếng.
Mà vừa hay chiều nay, công ty TikTok liên hệ với hắn, mong hắn tiện thể giúp nền tảng quảng bá ở Mỹ, mở rộng thêm thị trường.
Thậm chí còn đưa ra mức phí thường niên 100 triệu đô, hoàn toàn tự do, khen thưởng không trích phần trăm, ưu đãi siêu cấp.
Đây hoàn toàn là một sự hợp tác có lợi cho cả hai, nên Trần Tiên suy nghĩ một chút liền đồng ý.
Còn về việc thường xuyên livestream hay đăng video ngắn có khiến hắn mất đi cảm giác thần bí trước mặt người khác hay làm người ta không còn kính sợ gì không.
Trần Tiên rất muốn nói rằng, chỉ có mấy kẻ thần côn mới sợ chuyện đó thôi.
Chỉ có nắm bắt được cơn sốt này, để mình hoàn toàn nổi danh khắp thiên hạ, được cả thế giới chú ý thì mới có thể thu lông cừu của hệ thống... Khụ khụ, mới có thể gặt hái được nhiều thành quả hơn trong nhiệm vụ truyền bá văn hóa ngược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận