Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 436: Bá đạo vô song Trần lão ma (length: 8341)

Sáng sớm, đám người Trần Tiên đã giẫm lên phi kiếm bay ngang qua hơn nửa Phù Tang, tiến vào hoàng thành Cao Thiên Nguyên.
Phi kiếm đáp xuống quảng trường hoàng cung, liền hóa thành kiếm khí, bay về lại vào thanh kiếm bên hông Trần Tiên.
Trần Tiên ngẩng đầu nhìn hoàng cung Phù Tang, nơi này oán khí trùng thiên, so với Ngưu Thỉ giáo ở Già Li Hầu quốc trước kia còn nặng hơn, mức độ có thể so với cờ Nhân Hoàng ban đầu của hắn.
Những người khác thì không thấy được những điều này, chỉ thấy chiêu Ngự Kiếm Thuật của Trần Tiên thì vô cùng thèm thuồng, vì bản năng mách bảo cho bọn họ, chiêu kiếm này cao hơn tất cả kiếm thuật trên đời này một bậc.
Sau khi đáp xuống, Trần Tiên một bên đi về phía khu vực hoàng cung có nhiều cao thủ phòng vệ nhất, vừa nói: "Muốn học thì sau này ta dạy cho, đừng có nhìn chằm chằm ta thèm thuồng như vậy, khiến ta thấy không thoải mái."
Dù sao nữ nhân thì còn đỡ, bị đám đàn ông nhìn như vậy, hắn chỉ muốn vả cho bọn một cái.
Đám người nghe xong thì mừng rỡ trong bụng.
"Đa tạ tiền bối!"
"Hắc hắc, đa tạ tiền bối!"
Thanh Vi Tử trợn mắt, đám ngu ngơ, có cơ hội bái sư mà cũng không biết, tu đạo mà ngốc cả người rồi.
Hắn cảm thấy Trần Tiên có ý định lập tông môn, bồi dưỡng môn nhân, việc bái sư trước tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt nhất.
Hơn nữa đạo của Trần Tiên cũng là đạo gia, biết đâu là lão tổ nhà mình, bái ông làm thầy tuyệt đối không tính là phản bội đạo gia.
Đương nhiên hắn cũng lười nhắc nhở, ai cũng có lòng riêng, Trần Tiên chỉ có mình hắn là đồ đệ thì có thể dành nhiều thời gian dạy hắn luyện đan thuật hơn.
Vù vù!
Cao thủ trong hoàng cung Phù Tang đã chặn đường đám người Trần Tiên.
Dẫn đầu là một lão già thấp bé, cửu phẩm đỉnh phong, cầm một thanh đại đao còn cao hơn cả người.
"Dừng lại! Đây là hoàng cung Phù Tang! Xin lập tức rời đi!"
Vương Tử Hư cười nói: "Lão đầu này chắc là Phù Tang đệ nhất nhân, Phù Tang Kiếm Thánh Lục Binh Vệ trong truyền thuyết. . . Năm xưa hắn đến Vạn Kiếm sơn trang chúng ta khiêu chiến, kết quả bị sư tổ ta đánh cho một kiếm là bay thẳng cẳng."
"Phụt..."
Đào Kiếm Cương và đám người nhịn không được cười ồ lên.
Trần Tiên thản nhiên nhìn đối phương, nói: "Đưa hết hoa yêu đạo quả vạn năm cùng những bảo dược khác cho ta, sau đó tự sát đi."
Sắc mặt Hanyu Lục Binh Vệ khó coi vô cùng, nhìn chằm chằm Trần Tiên: "Các hạ thật quá bá đạo, đến cướp còn không phải hành vi quân tử, huống hồ còn muốn chúng ta tự sát."
Nếu là người khác, hắn đã vung đao chém rồi, nhưng Trần Tiên không hề lộ chút khí thế nào, khiến hắn bản năng cảm thấy kinh hãi, chỉ nhìn người này thôi đã khiến da gà nổi hết lên, da đầu tê rần như một "ảo giác".
Trần Tiên nở một nụ cười nhạt, nói: "Thứ nhất, bản chân quân là thần, không phải phàm nhân, đừng nghĩ dùng tiêu chuẩn đạo đức phàm nhân mà hạn chế ta, thứ hai, hoa yêu đạo quả vạn năm cũng không phải là các ngươi cướp được sao."
Nói đến đây, tóc hắn dần chuyển sang màu trắng, ấn ký lôi đình trên trán dần hiện ra.
Giọng nói của hắn cũng trở nên uy nghiêm hơn, tựa như tiếng sấm rền vang trong đầu mọi người.
"Thứ ba, đám yêu ma ăn người như các ngươi, sao dám càn rỡ trước mặt bản chân quân?"
Bốp bốp!
Tay cầm đao của Hanyu Lục Binh Vệ và đám cao thủ Phù Tang khác bất giác buông lỏng, vũ khí trong tay rơi hết xuống đất.
Keng keng!
Bọn họ kinh hoàng nhìn bàn tay cầm vũ khí của mình, lòng bàn tay bị điện giật cháy xém, cổ tay trở xuống đều đã hoại tử, mất cảm giác.
Mà Trần Tiên đã tản ra lôi đình, lơ lửng trên không trung.
Thần uy hiển hách như vậy, cao thủ Phù Tang vô cùng kinh hồn táng đởm.
Một giây sau, cuồng lôi bùng nổ, thiên địa hóa thành một màu trắng.
Tai mọi người tạm thời ù đi, chỉ còn lại những tiếng vo ve ngắn ngủi.
Đợi đến khi khôi phục thị giác, toàn bộ hoàng cung Phù Tang và Cao Thiên Nguyên đã hóa thành đất khô cằn, đám cao thủ Phù Tang và quý tộc ở đây đều biến mất hết.
Chỉ còn lại một số dân thường chết lặng quỳ trên đất, ánh mắt đờ đẫn.
Chỉ trong chớp mắt, nhưng dường như đã trôi qua rất lâu.
Hơn nữa trời đất cũng sáng hơn nhiều.
Khoan đã? Trời sáng rồi sao?
Khi ngẩng đầu nhìn lên mặt trời, họ mới phát hiện mặt trời đã lên cao từ bao giờ, lúc bọn họ tới trời còn chưa hửng sáng, dường như đã qua rất lâu rồi.
Còn Trần Tiên đã cầm một quả thực có màu sắc thay đổi dần từ xanh lam giống quả Thích Già từ trong phế tích đi ra.
Hắn thấy mọi người tỉnh lại, liền lắc đầu.
"Các ngươi không ổn rồi, chỉ đứng ngoài quan sát thôi mà đã mất ý thức."
"? ? ? ? ?"
Mọi người đều bối rối, vừa rồi bọn họ đã mất ý thức sao?
Không lẽ bọn họ vừa nhìn thấy thứ gì không thể chịu nổi à?
Nhưng rất nhanh, ánh mắt bọn họ lại bị hoa yêu đạo quả trên tay Trần Tiên hấp dẫn.
"Đây là hoa yêu đạo quả vạn năm sao?"
Trần Tiên khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Đúng, mà cũng không phải."
"Tiền bối, là sao?" Tuyết Hà tò mò hỏi.
Trần Tiên nói: "Đây là Niết Bàn lột xác thất bại của hoa yêu vạn năm, không thành tiên nên đâu ra đạo quả, nhưng cũng coi như là thiên tài địa bảo cực phẩm khó tìm."
Tiếp theo, hắn lại quay sang nhìn phế tích hoàng cung.
"Hoàng thượng Phù Tang kia đã biến thành nửa người nửa yêu rồi, thần dược này là thật, nhưng dược dẫn lại toàn là đám thuốc người từ lục phẩm trở lên."
"Đường đến Phù Tang này có rất ít người tu luyện, chủ yếu là võ giả phẩm cấp thấp bị bắt làm thuốc người uống, cả Phù Tang từ trên xuống dưới đều đang ăn thịt người, thật là hết thuốc chữa."
Tuyết Hà không khỏi cảm thán: "Không ngờ thần dược hay thần kiếm đều là một âm mưu nhằm vào kẻ tham lam."
Đào Kiếm Nhu cười nói: "Đáng tiếc bọn chúng tính sai, đưa đại thần tiên sinh đến đây."
"Ha ha ha..."
Mọi người đều cười, không có gì sảng khoái bằng việc phá vỡ âm mưu tự cho là đúng của người khác.
Trần Tiên thu lại hoa quả vạn năm, nói: "Tìm một chỗ nghỉ ngơi một ngày, sau đó chúng ta xuất phát đi tìm kí chủ của bảy thanh yêu binh kia."
"Được."
Mọi người gật đầu, trên thuyền bọn họ cũng không được nghỉ ngơi.
Mặc dù đám 7 8 9 phẩm có thể chịu được, nhưng trong đội còn có hai người mới tu luyện cùng bốn người dưới ngũ phẩm, bây giờ nhìn tuy hồng hào nhưng là cố gắng chịu đựng thôi, như vậy rất hại thân thể.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác của Phù Tang.
Bảy thanh yêu binh đã tìm được kí chủ chính thức của mình.
Ngoại trừ thanh thứ nhất là Tà Binh cướp đoạt tu vi đang ở trong tay của một thợ rèn, thì sáu thanh còn lại đều đã có chủ.
Trong số sáu người này, có ba người là ba vị chư hầu mạnh nhất Phù Tang hiện tại.
Ba người còn lại, một là ninja Phù Tang, một là võ sĩ và cuối cùng là một nghệ kỹ.
Đêm qua, người phái kiếm yêu đi tấn công Xuân Anh thành chính là một trong các vị chư hầu này.
Và hắn đã biết được sự tồn tại của đám người Trần Tiên từ nơi kiếm yêu bị giết, liền lập tức triệu tập kí chủ của sáu thanh Tà Binh còn lại để thương nghị đối sách.
"Không ngờ lại dẫn đến đạo gia Trung Nguyên, năm người cửu phẩm, mười người bát phẩm. . . Thật là một thế lực đáng gờm, đây là toàn bộ đạo gia dốc hết lực ra sao?"
"Ngoại trừ Vũ Thôn đã thôn phệ tu vi đạt đến cửu phẩm, chúng ta vẫn đang trong giai đoạn phát triển, không nên cứng đối cứng với bọn họ."
"Bọn họ đi Cao Thiên Nguyên rồi, có lẽ chúng ta có thể hợp tác với Yêu Hoàng và Kiếm Thánh, nếu họ khai chiến rồi thì ta có thể thừa cơ đánh lén bắt sống bọn chúng."
Thợ rèn Vũ Thôn vừa dứt lời, sáu vị kí chủ Tà Binh khác đều có vẻ rất động lòng.
Mặc dù bọn họ không thể thôn phệ tu vi như Vũ Thôn, nhưng lại có thể hấp thu khí huyết để mạnh hơn.
Khí huyết của bát cửu phẩm, đối với bọn họ mà nói chẳng khác nào rượu ngon vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận