Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 482: Đạt đến đế đô (length: 7820)

Thế giới thứ ba chư thiên, đế đô vương quốc Thánh Long.
Vốn Trần Tiên cho rằng nơi này là loại thế giới Tây Huyễn lạc hậu, đế đô chắc cũng chỉ ngang ngửa kinh thành của thế giới Cao Võ.
Nào ngờ kinh thành của thế giới thứ hai chư thiên đặt ở đế đô thế giới ma pháp này, lại chỉ có kích cỡ của hoàng thành.
Đường kính toàn bộ đế đô lại lên tới một trăm dặm, hơn nữa một trăm dặm này đều được bao quanh bởi tường thành to lớn cao một trăm mét, rộng ba mươi mét.
Mỗi một trăm mét tường thành lại có một tòa tháp thủy tinh cao chót vót, những tháp cao này tản ra năng lượng ma pháp khủng khiếp, tùy tiện phát ra một đạo năng lượng phổ công cũng có uy lực của ma pháp sát thương trung cấp.
"Rất rung động đúng không, thiếu gia, ta lần đầu đến đế đô cũng mới tám tuổi, ta cũng không dám tin trên đời này lại có thành phố hùng vĩ như vậy..."
Beruard vén rèm xe ngựa lên, nhìn tường thành nguy nga của đế đô vừa cười vừa nói.
"Bất quá lúc đó ta là nô lệ, bị nhốt trong lồng xe chở hàng, cùng những đứa trẻ khác bị thương nhân đưa vào thành bán cho quý tộc làm nô bộc."
"May mà người mua ta là phu nhân, phu nhân tuy có thiên phú ma pháp cực kém, nhưng là một quý tộc thiện lương tốt bụng, sẽ không dùng nô bộc để trút giận, hoặc dùng làm bia tập luyện ma pháp."
Trần Tiên nghe đến đây thì không khỏi cau mày, vì từ lời của Beruard có thể thấy rõ, đại đa số quý tộc đều sẽ dùng nô bộc để trút giận, thậm chí dùng làm bia tập luyện ma pháp.
Mức độ thảm hại của thế giới này khỏi nói cũng biết.
Đại đa số kiến trúc của đế đô cũng đều vô cùng cao lớn nguy nga, giữa mấy tòa kiến trúc cao ba mươi mét còn có những cây cầu đá trên không nối liền với nhau, tạo thành những cây cầu vượt đặc biệt giữa các tòa nhà.
Những cây cầu vượt này cũng không cần tính toán đến vật liệu và kết cấu vật lý, chỉ cần dùng ma pháp gia cố là được.
Nghĩ lại, đế đô hùng vĩ như vậy cũng là chuyện thường, bởi vì một phần ba ma pháp sư của cả quốc gia đều ở đây, hơn nữa còn là nhóm đứng đầu.
Ma pháp khác với Cao Võ và Tiên Võ, chỉ là vũ lực và thăng hoa của một bộ phận người, ma pháp có tính thực dụng vô cùng rộng rãi, có thể hòa vào các ngành nghề.
Cho nên việc dễ như trở bàn tay xây dựng một đế đô hùng vĩ như thế trong thế giới cổ đại lạc hậu là điều dễ hiểu.
Đặc sắc thứ nhất của vương triều Thánh Long là Ngự Long, vì thế trên bầu trời còn có thể thấy đủ loại Á Long bay tới bay lui.
Nhưng những Á Long bay lượn này chỉ là phương tiện giao thông của kỵ sĩ và ma pháp sư trong thành, ra khỏi thành vẫn phải xuống đi qua cổng thành, nếu không đến gần tường thành sẽ bị Tháp Thủy Tinh trên tường trực tiếp bắn rơi.
Tường thành của cả đế đô có mười cổng thành, bọn Trần Tiên đi cổng thành nhanh nhất dẫn tới khu quý tộc, cho nên đoạn đường này không quá náo nhiệt, trên đường không có nhiều xe ngựa và người đi bộ bình thường.
Sau khi vào thành, đi gần một giờ mới đến trước cửa phủ công tước Chu Trụ.
Vì vừa rồi có hộ vệ cưỡi ngựa đi thông báo trước, cho nên khi đội xe đến phủ công tước thì ngoài cửa đã có không ít người ra đón.
Dẫn đầu là một cặp vợ chồng già, trên người không có chút dao động ma lực nào, giống như người bình thường.
Nếu ai không biết bọn họ thì có lẽ cho rằng bọn họ rất dễ bắt nạt, nhưng người biết bọn họ thì đa số thấy từ xa đã cúi đầu.
Đây chính là ông dũng giả và bà đại ma đạo sĩ của hắn, đây là lần thứ hai hắn thấy nhị lão sau khi thức tỉnh ký ức.
Lần trước là sau khi hắn vừa bộc lộ thiên phú ma pháp không lâu, nhị lão nghe tin sang xem một chút, rồi vội vàng trở về đế đô.
Hai người là một trong những lực lượng phòng giữ của đế đô, bình thường không được phép rời đi, nhất là vào thời kỳ ma vương vừa ra đời đầy khẩn trương.
Vì vậy năm năm sau, nhị lão chỉ có thể thông qua thư để nắm rõ tình hình của Trần Tiên.
Sau khi Trần Tiên xuống xe, nhị lão kinh ngạc liếc nhau.
Vì từ trên người Trần Tiên, họ cảm nhận được một lượng dự trữ ma lực như biển không có bờ.
Hơn nữa bọn họ còn phát hiện Trần Tiên lúc nào cũng hấp thụ ma lực trong không khí xung quanh.
Cơ thể nhỏ bé của hắn giống như một cái động không đáy, tham lam thôn phệ tất cả năng lượng trong không khí.
Trần Tiên mặt tươi cười rạng rỡ chào hỏi hai lão nhân đang kinh ngạc.
"Gia gia, nãi nãi."
Thật ra đây là hắn cố ý nới lỏng che giấu, như vậy mới phù hợp với hình tượng tiểu thiên tài không đủ kiến thức.
Dù sao một đứa bé tám tuổi mà không có ai dạy đã học được cách ẩn giấu ma lực khủng bố trên người thì có chút đáng sợ.
Đại ma đạo sĩ nãi nãi đưa tay lên vai Trần Tiên, kín đáo thực hiện hai đạo ma pháp phong ấn, che lại khí tức ma lực trên người Trần Tiên.
Ông nội vui vẻ vỗ vai Trần Tiên, cười nói: "Không hổ là cháu ta! Cái thiên phú của cha mẹ ngươi chẳng ra gì cả, đáng lẽ đã phải đưa ngươi đến sớm hơn."
Nãi nãi cười nói: "Đi thôi, về nhà trước đã, đi đường mệt mỏi rồi, đi tắm rửa thay đồ, ta bảo người chuẩn bị bữa tiệc lớn."
"Vâng ạ nãi nãi."
Trần Tiên ngoan ngoãn gật đầu, rồi theo nhị lão đi vào trong phủ công tước.
Phủ công tước ở đế đô quả thật càng uy nghi hơn, tuy vậy lại nhỏ hơn nhiều so với trang viên ở lãnh địa, dù sao trong trang viên còn có cánh đồng hoa ma dược, hồ nhỏ và cả tiểu sơn.
Trần Tiên đi vào phòng tắm rửa, Beruard cũng theo sau vào phòng tắm.
Nếu Trần Tiên dám bảo nàng ra ngoài, nàng sẽ khóc nhè ngay tại chỗ rồi ngồi dưới đất hối hận nửa ngày, khiến Trần Tiên đau đầu.
Hai người tắm xong, dùng ma pháp sấy khô tóc rồi thay quần áo sạch.
Nhưng Beruard lần nào cũng không kéo nổi khóa kéo sau lưng vì vướng víu nên cần Trần Tiên giúp đỡ.
Trần Tiên khẽ động ngón tay, khóa kéo đã vèo một tiếng kéo lên.
Sau khi hai người đã thay đồ xong, họ đi ra ngoài theo người hầu đến nhà ăn.
Trong nhà ăn, một bàn ăn dài ba mét đã bày đầy thức ăn phong phú.
Đồ ăn của thế giới này là thứ Trần Tiên từng ăn thấy ngon nhất.
Vì có ma pháp sư chuyên nghiên cứu vị giác chế ra đủ loại hương liệu món ăn, không những không có tác dụng phụ mà còn có lợi cho sức khỏe thể xác và tinh thần.
Nhưng hương liệu ma pháp có giá ngang vàng, cơ bản chỉ có các gia đình quý tộc lớn mới ngày nào cũng được ăn, một số quý tộc nhỏ cũng chỉ dùng vào các buổi tiệc đặc biệt.
Mặt khác, vàng, bạc và đồng trong thế giới ma pháp Tây Huyễn cũng là tiền tệ thường dùng, vì ba món đồ này cũng là nguyên liệu thường dùng của ma pháp luyện kim, nên vẫn được trao cho giá trị tiền tệ không hề thấp.
Sau khi Beruard kéo ghế cho Trần Tiên, cô cung kính đứng sau lưng hắn.
Nhưng Trần Tiên lại chỉ vào chỗ bên cạnh, nói: "Gia gia, nãi nãi chuẩn bị chỗ cho ngươi rồi, ngươi không ngồi sao?"
"Hả?"
Beruard nhìn nhị lão, nhị lão gật đầu cười.
"Ngồi đi Beruard, những năm này vất vả con chăm sóc Trần Tiên."
"Đa tạ lão lão gia lão phu nhân, đây là việc con phải làm."
Beruard cúi đầu cảm tạ rồi cũng ngồi xuống.
Ông nội Trần Vi Đức cầu nguyện qua loa một câu, liền trực tiếp đưa tay cầm lên một cái đùi gà lớn.
"Cảm ơn chúng thần! Được rồi, ăn cơm thôi, ăn cơm!"
Trần Tiên nhịn không được bật cười, lão già này cũng không phải cái dạng người chết như phụ thân hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận