Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 231: Một cái dám nói, một cái dám làm (length: 7886)

Khi Châu Ái biết mình làm chuyện ác bị phát hiện, mình có khả năng nguyên nhân quan trọng là tội mưu sát sẽ bị hình phạt bỏ lỡ mất quãng thời gian tuổi trẻ quý giá nhất, liền hoàn toàn phát cuồng lên.
Nàng cầm dao gọt trái cây điên cuồng trên hành lang.
"Ta không có sai! Ta không có sai!"
"Là nàng trước quyến rũ người ta thích!"
"Dựa vào cái gì mà dung mạo của nàng xinh đẹp như vậy, thành tích học tập lại tốt như vậy, có nhiều người theo đuổi như vậy! Còn muốn cướp người ta thích đi!"
"Ta chỉ muốn để nàng ta nếm trải cảm giác mất đi tất cả thôi!"
Nàng gào thét xong liền vung dao gọt trái cây xông về phía mấy nữ sinh đang trốn sau cánh cửa phòng ngủ quay phim.
"Các ngươi đang cười nhạo ta phải không! Ta muốn đâm các ngươi thành tương! Thành tương hết! !"
Mấy nữ sinh kia nhìn thấy Châu Ái xông tới, liền vội vàng chui vào phòng ngủ đóng cửa lại khóa trái.
Nàng dùng dao gọt trái cây chém loạn vào cánh cửa mấy lần, rồi lại bỏ đi xuống dưới cầu thang.
Lúc này, những nữ sinh đang trốn trong phòng ngủ cũng nhao nhao gọi điện cho phụ đạo viên, có người trực tiếp vào phòng trực tiếp xin giúp đỡ.
« Huyền Vân Chân Quân, con ác phụ kia đang cầm dao nổi điên trong trường học kìa! » « Đúng đó, sợ quá đi mất! Gặp ai cũng chém, may mà chúng ta chạy nhanh! » « Cô ta đi xuống lầu rồi, hy vọng không ai bị cô ta làm bị thương. » « Ngọa Tào? Trực tiếp nổi điên chém người? » « Đây chính là kiểu điển hình nhân cách phản xã hội đó! » « Cái này không phải là đánh chết cô ta sao? » Trần Tiên thấy mưa đạn, liền lập tức dùng Viên Kính Thuật truy tìm.
Trong hình tròn của kính, Châu Ái đã xách dao ra khỏi lầu ký túc xá chạy về phía một nữ sinh đeo kính đang ôm sách đi về ký túc xá.
Trên lầu ký túc xá, những người khác vội vàng kinh hô nhắc nhở.
"Chạy mau! ! Con điên kia nổi điên rồi!"
"Đừng tới đây! Cô ta muốn giết người! !"
"Đừng tới đây! Mau chạy đi!"
Đáng tiếc quá nhiều người hét lên, dẫn đến âm thanh rất hỗn loạn.
Mà nữ sinh đeo kính ôm sách kia nghe thấy âm thanh, ngược lại tò mò ngẩng đầu nhìn lên phía lầu ký túc xá.
Về phần Châu Ái đang lao đến, nàng ta không hề ý thức được đối phương có vấn đề, dù sao ban đêm chạy vội có rất nhiều sinh viên.
Ngay lúc khán giả đang lo lắng cho cô nữ sinh,
Bỗng nhiên giữa trời đất trong nháy mắt trắng xóa, một tia chớp từ trên không giáng xuống.
Ầm ầm! !
Nữ sinh đeo kính sợ hãi đến tái mặt, sách trong tay rơi đầy đất.
Còn Châu Ái đang xông đến đã biến thành một đống vật cháy đen rơi vãi ở cách đó không xa.
Lầu ký túc xá vốn kinh hô không ngừng cũng trong phút chốc im lặng trở lại.
Trong phòng trực tiếp, Trần Tiên buông tay kết ấn xuống, sau đó tan đi hình ảnh trong kính.
"Trời gây họa, còn có thể khắc phục; tự gây họa, không thể sống."
"Hy vọng có một số người khi làm chuyện xấu thì nghĩ thêm đến hậu quả, tránh việc xuống địa ngục mới biết hối hận."
Trong phòng trực tiếp, sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, mưa đạn liền bùng nổ như biển động.
« Woa! ! » « Hắc hắc, sướng! » « Quá đã! » « Cứu viện hoàn hảo. » « Chậc chậc, nát bét luôn. » « Pháp y chắc là lắc đầu luôn quá. » « Ác phụ: Còn chưa kịp dùng võ đức, chứng trầm cảm này nữa đó. » Lý Tử Di giờ phút này đã trợn tròn mắt, không ngờ Châu Ái lại chết như vậy.
Nàng còn chưa kịp chất vấn đối phương tại sao lại hại nàng như vậy.
Trần Tiên nói: "Thời gian có hạn, liên tuyến hôm nay đến đây thôi, nhớ là đến Chân Tiên Đạo Cung bên ta xử lý virus trên người sớm một chút."
"Vâng, vô cùng cảm tạ ngài. . ."
Lý Tử Di nói rồi liền đặt điện thoại xuống dựng thẳng vào tường, sau đó quỳ xuống dập đầu ba cái.
Trần Tiên nhẹ gật đầu, liền ngắt liên tuyến.
"Tiếp theo sẽ là danh ngạch thứ ba, id gọi là đừng đi fan DNA."
Trần Tiên nhướng mày cười nói: "Id này có chút thú vị à, có ở đây không? Bây giờ có tiện liên tuyến không?"
« Có, tiện, mời Chân Quân liên tuyến. » Trần Tiên lúc này gửi yêu cầu liên tuyến cho đối phương.
Một thanh niên mặc áo sơ mi xanh nước biển, trên cổ đeo thẻ nhân viên, cằm lún phún râu ria chưa cạo trông có chút mập mạp luộm thuộm xuất hiện trên màn hình.
Nhìn qua bối cảnh thì thấy đối phương có vẻ đang ở trong văn phòng công ty, có vẻ như một mình hắn đang tăng ca.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, trông giống như đã khóc, trên bàn còn để hai tấm hình chụp cô dâu.
Sau khi hình ảnh kết nối xong, hắn liền đưa tay thở dài hành lễ.
"Huyền Vân Chân Quân, ta muốn xin đả kích tội ác, giống như lần trước ngài đã đả kích bọn buôn người."
Trần Tiên lập tức thấy hứng thú, nụ cười trên mặt dần rạng rỡ.
"Được, ta đáp ứng ngươi, mời nói ra khu vực, loại hình tổ chức tội phạm, đương nhiên cũng có thể nói tên cụ thể."
"DNA, tất cả tổ chức bắt cóc buôn bán người."
". . ."
Trần Tiên trực tiếp cạn lời, ngươi thật là không khách khí, cái này một mẻ có thể mang đi ít nhất sáu chữ số dân số.
Trong phòng trực tiếp, khán giả lúc đầu đều kinh ngạc đến choáng váng, ngay sau đó từng người như linh kiện máy tính bị chập mà kích động cả lên.
« Ngọa tào! Ông anh dám đấy! » « Tê! Trâu bò! Trâu bò! » « Tiên sinh Cao Nghĩa! » « Tiên sinh mời hút thuốc, tiên sinh mời uống trà. » « Tiên sinh ơi, anh làm rớt một cái Gia Niên Hoa bị em nhặt được rồi, anh đợi lát mở trực tiếp em sẽ tặng cho anh nha. » « FYM, cái danh sách này em xin nhường cho anh, em đây không hề đố kị một chút nào. » « Ai đó tính một cái xem, lần này đến đưa bao nhiêu người xuống địa ngục? » « Ước chừng cẩn thận thì cũng phải 10 vạn. » « Ha ha, 100 vạn cũng có. » « Giờ phút này, mấy tổ chức phạm tội của DNA bên kia đang cào nát cả đầu cũng không hiểu ra sao, sao tự nhiên lại phải chết thế này. » « Quá vô lý, chắc chắn Huyền Vân Chân Quân sẽ không đồng ý đâu. » Mọi người đều cho rằng Trần Tiên có đại khái là sẽ từ chối thì, Trần Tiên lại lần nữa gật đầu.
"Ta sẽ giúp ngươi, có điều trước khi thi pháp có thể cho ta biết, tại sao ngươi phải trừng phạt bọn chúng không? Với tình hình của ngươi, lựa chọn đưa vận mệnh đi chẳng phải tốt hơn sao?"
Thanh niên râu ria nhẹ gật đầu, ánh mắt có chút trống rỗng mà nhìn tấm ảnh trong tay.
"Đó là chuyện đã xảy ra vào năm trước, lúc đó ta và vợ đi du lịch ở đảo Bali, nửa đêm có người xông vào quán trọ trực tiếp bắt cóc cô ấy đi, còn ta thì bị đánh một trận, khi những kẻ kia gần đi chúng còn kêu ta chuẩn bị 100 vạn tiền chuộc."
Nghe đến đây, khán giả đều kinh ngạc sửng sốt.
« Cũng hay đấy một người dám nói, một người dám nhận! » « Trâu bò! Thần tiên đúng là trâu bò! » « Chờ chút đã, trực tiếp xông vào khách sạn bắt cóc à? ! » « Đáng sợ vậy sao? » « Chậc chậc, cứ tưởng cảnh điểm trong nước là hố tiền thôi, ai dè nước ngoài cũng hố như vậy, không cẩn thận còn mất mạng luôn ấy chứ. » « Má ơi, tôi vừa chuẩn bị cùng vợ sang bên đó hưởng tuần trăng mật đấy! » « Đi thôi, suy nghĩ đổi vợ đi bạn ơi. » « Ghét thật đó, sao toàn nhắm vào phụ nữ, sao không bắt đàn ông luôn đi, để vợ tự đi xoay tiền còn hơn không? » « Bọn cướp: Chúng ta lại không phải nam thông. » « Cũng có khả năng bắt đàn ông rồi, nhưng không có ai bỏ tiền chuộc. » "Về sau khi ta đến đại sứ quán tìm sự giúp đỡ thì mới biết loại vụ bắt cóc như vậy ở đây thường xuyên xảy ra, mà những tên cướp nhận được tiền chuộc xong rồi giết con tin cũng có tỷ lệ cao đến 80%."
Thanh niên râu ria càng nói càng đỏ hoe mắt.
"Nhưng cho dù chỉ là 1% khả năng, ta vẫn muốn cứu vợ ta về, ta không nghe lời khuyên của phụ mẫu cùng nhân viên chính phủ, khăng khăng bán nhà góp đủ 100 vạn tiền chuộc đi cứu người."
"Chỉ là đến khi ta làm theo lời bọn chúng nói, chuyển tiền vào tài khoản được chỉ định rồi thì bọn chúng lại đưa cho ta một địa chỉ để tự ta đến đó mà tìm. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận