Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 314: Ám sát (length: 7935)

Trần Tiên lúc nghỉ trưa mới biết, mình còn chưa bắt đầu sự nghiệp truyền đạo lớn lao, trên mạng độ nổi tiếng đã bùng nổ.
Dù sao ánh hào quang “Túc Tuệ thức tỉnh” cái nhãn mác này liền giúp hắn trực tiếp lọt vào top tìm kiếm.
Lại thêm vẻ ngoài và khí chất như nam chính tiên hiệp, càng làm tất cả những người mê trai xinh bắt chặt lấy, đối với những người dân Viêm quốc mà trong DNA khắc sâu tình cảm lãng mạn tiên hiệp, sự tồn tại của Trần Tiên giống như mị ma, vô cùng thu hút.
“Mị ma Tiên Quân? Cái quỷ gì biệt danh vậy? Mấy cư dân mạng này đặt tên quá kém cỏi.”
Trần Tiên không nhịn được lắc đầu, dù chết hắn cũng không chấp nhận cái biệt danh này.
Ngay lúc hắn thu sổ tay chuẩn bị đi tham gia cửa khảo hạch thứ hai buổi chiều, hai nữ sinh mặc đồng phục thủy thủ bỗng chạy chậm đến trước mặt hắn.
Hai người tuy chiều cao không nổi bật, nhưng vóc dáng lại phát triển đến mức đầy đặn, một người tóc hai đuôi ngựa trông tươi trẻ đáng yêu, một người tóc ngắn trông lạnh lùng kiêu sa.
Nữ sinh hai đuôi ngựa lấy ra thư tình nói: "Học trưởng! Ta thích ngươi, có thể quen nhau không?"
Trần Tiên vẻ mặt kỳ quái nhìn hai cô gái, sau đó hỏi ngược lại: "Ai phái các ngươi đến, gấp gáp như vậy không thể chờ đợi sao?"
"Hả?"
Đồng tử hai nữ hơi co lại, biểu tình kinh ngạc thoáng qua rồi biến mất, sau đó giả vờ ngơ ngác nhìn Trần Tiên.
"Học trưởng? Ai phái chúng ta tới chứ?"
Trần Tiên vẻ mặt khinh thường và ghét bỏ nhìn hai cô gái.
"Trên người các ngươi sát khí, mùi máu tanh và tà niệm, còn kinh tởm hơn cả mấy tên đồ tể biến thái làm việc cả ngày."
Hai nữ nhìn nhau, đáy mắt hiện lên hung quang.
Cô gái tóc hai đuôi ngựa lại nói: "Học trưởng, anh hiểu lầm rồi..."
Nàng nói được một nửa, cô gái tóc ngắn bên cạnh liền đưa tay đánh lén về phía Trần Tiên.
Nàng tung một quyền thẳng vào bụng Trần Tiên, giữa nắm đấm kẹp ba cây kim dài màu tím đen, nhìn là biết tẩm độc.
Thư tình trong tay cô gái hai đuôi ngựa cũng đột nhiên nổ tung, một đám bột phấn phun về phía mắt Trần Tiên.
Trần Tiên căn bản lười nhúc nhích, bên cạnh hắn hai đoàn Chân Khí đen trắng xuất hiện, đổi hướng công kích của hai người.
Nắm đấm của cô gái tóc ngắn vừa chuyển hướng, đánh vào hông cô gái tóc hai đuôi ngựa, ba cây kim độc trực tiếp cắm vào bụng nàng rồi biến mất.
Mà sương mù bột phấn do thư tình trong tay cô gái hai đuôi ngựa nổ tung văng ra lại dính lên mặt cô gái tóc ngắn.
Chiêu này chính là Trần thị Thái Cực Lưỡng Nghi được cải tiến và nâng cấp, Âm Dương Khí Động.
Lúc nghỉ trưa có chút buồn chán, hắn liền tiện tay nâng cấp Thái Cực Quyền một chút, từ võ thuật lên tới phiên bản Cao Võ, hoàn thành một lần vượt chiều không gian.
Hai đoàn Chân Khí đen trắng tiêu tán, hai người đã phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Một người ôm bụng ngã trên đất run rẩy, một người che hai mắt đỏ tía vì dính bột độc kêu gào quằn quại.
Trần Tiên cầm kính trang điểm lên, kết ấn niệm chú truy xét kẻ chủ mưu phía sau.
Rất nhanh trong mặt kính tròn hiện lên hình ảnh.
...
Không bao lâu, xung quanh đã có không ít người nghe thấy động tĩnh vây đến.
Mà Trần Tiên cũng đã điều tra rõ ràng.
Hai người là sát thủ chuyên nghiệp do Kim gia Dương Thành và Tĩnh Tâm thiền viện âm thầm bồi dưỡng.
Bọn chúng muốn nhân lúc Trần Tiên chưa trưởng thành, sớm bóp chết hắn, để tránh Trần Tiên ảnh hưởng đến lợi ích của chúng trong tương lai.
Đối với người Túc Tuệ thức tỉnh, các thế lực ở đây về cơ bản chỉ có hai thái độ, hoặc là lôi kéo hợp tác, hoặc là sớm giết chết.
Trung lập? Không hề có chuyện đó.
Bởi vì cái bánh chỉ có thế, có thêm một con cá mập lớn đến ăn, hoặc là ngươi phải nhường ra một phần, hoặc là phải sớm giết con cá mập lớn đó.
Trần Tiên hơi nhếch mép cười, vừa hay có thể đồ sát hai thế lực để giết gà dọa khỉ.
Mà một số người nghe tiếng vây đến đã kêu lên kinh hãi.
“Ôi trời! Người chết kìa!”
“Trời ơi! Sao lại ra nông nỗi này!”
Lúc này, đội điều tra và các giáo viên cũng nghe hỏi chạy tới.
“Xảy ra chuyện gì ở đây?!”
Bọn họ chen vào giữa đám người vây quanh, rất nhanh khóa chặt Trần Tiên là người có liên quan đến sự việc.
“Mị... Khụ khụ, học sinh Trần Tiên, phiền em nói rõ một chút tình hình.”
Một nữ giáo viên trẻ có chút bối rối hỏi thăm.
Trần Tiên bình tĩnh nhìn nữ giáo viên kia, nói: "Hai người bọn chúng là sát thủ do Kim gia và Tĩnh Tâm thiền viện bồi dưỡng, đến ám sát ta."
“Cái gì?!”
Người xung quanh nghe vậy đều giật mình.
Có người không dám tin nói: "Kim gia? Cái Kim gia nào chứ?!"
Trần Tiên cười lạnh nói: "Ha ha, Dương Thành có thể hợp tác với Tĩnh Tâm thiền viện, có mấy Kim gia?"
"..."
Mọi người im lặng, vì quả thật chỉ có một.
Ngay lúc này, phía ngoài đám người có một người lớn tiếng kêu lên: “Không thể nào! Ngươi đây là giết người rồi vu oan! Tĩnh Tâm thiền viện là chốn Phật môn thanh tịnh! Các tăng nhân đều là cao tăng đắc đạo, sao lại bồi dưỡng sát thủ! Với lại chúng có lý do gì phái sát thủ giết ngươi chứ!”
“Ta không thèm giải thích với kẻ ngu xuẩn.”
Trần Tiên không thèm liếc nhìn đối phương, hắn chỉ vào một chiếc flycam vừa bay ngang trên bầu trời.
“Các người cần chứng cứ thì đi tìm người điều khiển nó là được, cửa thi thứ hai sắp bắt đầu rồi, đừng làm ảnh hưởng đến ta.”
Nói xong, thân ảnh hắn chợt lóe lên, đã xuất hiện phía ngoài đám người, hướng phía đấu trường đi tới.
Mà chiếc flycam này chính là của phòng tin tức Dương Thành phát trực tiếp, sự việc vừa xảy ra sớm đã được ghi lại.
«Hai nữ sinh này lại là sát thủ do Kim gia và Tĩnh Tâm thiền viện bồi dưỡng! » «Vừa rồi thật quá nguy hiểm, ai ngờ được nữ sinh đưa thư tình tỏ tình lại muốn đưa mình vào chỗ chết chứ! » «Cũng may học sinh Tiên Quân đủ cảnh giác, đổi thành người khác chắc đã bị hạ rồi. » «Đây đều là kinh nghiệm của đại lão Túc Tuệ đó! » «Mà sao bọn họ lại phải ám sát mị ma ca ca chứ? » «Đương nhiên là vì nếu vị Túc Tuệ tiểu ca này lớn mạnh lên sẽ đe dọa địa vị và lợi ích của họ ở Dương Thành, sớm bóp chết mầm mống Túc Tuệ là ổn thỏa nhất. » «Không lẽ các ngươi nghĩ tại sao tin tức đưa tin đại lão Túc Tuệ đều phải về tông môn rồi mới dám lộ diện? Bởi vì chỉ cần bị người ta phát hiện sớm, cũng có thể bị giết chết. » «Chỉ có kẻ ngốc mới nghi ngờ sự hợp lý của vụ ám sát này. » «Vậy sao đại lão Túc Tuệ không thông báo cho thế lực của mình hoặc là bí mật quay về? » «Thái Cực Trần thị không tính sao? » «Khinh bỉ, đại lão Túc Tuệ tham gia thi võ đánh tân sinh thì khác gì bắt nạt người ta? » «Không cho phép người ta trải nghiệm cuộc sống sao? » . . .
Đấu trường cửa thi thứ hai.
Lần này là thi đấu về sức mạnh và độ bền.
Sân vận động lúc này đã được chia thành mười khu vực, mỗi khu vực đặt một chiếc tạ đòn để tập.
Trần Tiên ở bên cạnh cầm sổ tay vẽ vẽ viết viết nửa tiếng, mới đến lượt hắn.
“Thí sinh số 666 Trần Tiên, đến khu vực thi số 1.”
Trần Tiên nghe thấy thông báo thì gấp sổ tay, cất bút rồi đứng dậy đi về phía khu vực số 1.
Phóng viên và các tay máy quay đã chờ đợi từ lâu, lúc này đi theo bên cạnh hắn ghi hình.
«Cuối cùng cũng đến lượt chồng tôi! » «Không hổ là mị ma tiểu ca ca, đẹp trai không góc chết luôn! » «Thật muốn cởi đồ hắn ra ghê ~ » «Liếm màn hình! Liếm màn hình! » «Giữa thanh thiên bạch nhật, sao các người những nữ này lại không biết xấu hổ thế hả? » «Lầu trên cổ hủ, người xem là nam mà. » «. . . » Trần Tiên đi đến trước tạ khu vực số 1, nhân viên công tác hỏi: “Muốn nâng bao nhiêu?”
“Tăng đến cực hạn.”
Trần Tiên nhẹ nhàng trả lời.
“. . .”
Được, được, được, cứ thích tỏ vẻ đúng không!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận