Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 106: Tìm tới lão bá tước (length: 7774)

Đi vào bên trong di tích dưới lòng đất tựa như đang tham quan một tòa lâu đài cổ bí ẩn dưới lòng đất.
Hơn nữa, cạm bẫy không nhiều, một số đã cũ nát, thiếu tu sửa, một số đã bị người kích hoạt rồi, cho nên cũng không nguy hiểm như trong tưởng tượng.
Rất nhanh, Trần Tiên và những người khác đã thấy ba bộ thi thể bị tên nỏ trong tường bắn chết.
Quần áo trên thi thể đều có dấu hiệu.
"Là người của Uy Quốc và người Mỹ!" Đội trưởng đội bảo tiêu nói.
Trần Tiên khẽ gật đầu, lắng nghe và suy tư.
Tên nỏ trong tường đã bắn hết, không ai bổ sung, điều đó có nghĩa là cái bẫy này đã vô dụng.
Hơn nữa, cái bẫy này đã bị nhóm người thứ hai kích hoạt, điều đó cho thấy lão Claure và những người khác ở ngã ba phía trước đã chọn một con đường khác, con đường này chỉ có thể tìm thấy nhóm người thứ hai.
Linda cũng nghĩ đến mấu chốt: "Cha ta và những người khác không đi con đường này."
Trần Tiên khẽ gật đầu, nói: "Vậy chúng ta quay lại ngã ba trước đi."
Đám người quay trở lại ngã ba ban đầu, sau đó đi theo một ngã rẽ khác.
"Không ổn, sao không có một dấu chân nào vậy..."
"Lẽ nào lão bá tước lại dọn sạch dấu chân trên đường đi?"
"Chẳng lẽ còn có con đường thứ ba?"
"Quay lại xem thử."
Đám người dừng lại lần nữa, sau đó lại quay trở lại ngã ba.
Trần Tiên nói: "Có lẽ trên đường có cơ quan mà chúng ta chưa phát hiện ra..."
"Với tình trạng của cha ta khi trốn vào đây... do đói khát và mệt mỏi, không còn sức, chắc chắn sẽ vịn vào tường mà đi..."
Mọi người sờ vào vách đá hai bên đường tìm kiếm, rất nhanh Trần Tiên đã tìm được một tảng đá có cơ quan.
Sau khi ấn vào, vách đá ở ngã ba nứt ra một cửa nhỏ đủ cho một người nghiêng mình lách vào.
Đội trưởng đội bảo tiêu dùng đèn pin chiếu vào bên trong, trong cửa nhỏ là con đường thứ ba, hơn nữa có ba cặp dấu chân.
"Lão bá tước đã vào đây!"
Trần Tiên có chút cạn lời, hắn đã phát hiện ra từ khi mới bước vào, chỉ là nghĩ rằng đó là cơ quan kích hoạt bẫy, nên không để ý.
"Dấu chân bên trong có vẻ không có vấn đề gì, các ngươi đi vào trước đi."
Đám bảo tiêu nghe vậy liền đi vào trước, chỉ đến lượt Linda thì, do thân hình quá đẹp và lại mặc thêm đồ bảo hộ, dẫn đến hơi bị kẹt.
Cô ở bên trong nói với Trần Tiên ở bên ngoài: "Trần giáo chủ, phiền anh giúp tôi đẩy một cái..."
"Không vấn đề."
Trần Tiên giơ chân đá vào mông cô một cái, một cú đá đã đẩy cô vào trong.
"..."
Đám bảo tiêu và Lộ Dịch Ti há hốc mồm kinh ngạc.
Linda sau khi đứng vững càng u oán chu môi nhìn Trần Tiên.
Trần Tiên giơ tay lên cho thấy bùa chu sa trên đó, cười nói: "Sorry, tay ta không tiện."
Linda nghe vậy liền trợn trắng mắt.
Còn Trần Tiên thì đi sang một bên, khuất khỏi tầm mắt của mọi người lấy ra Nhân Hoàng kỳ vung lên.
Ba đạo u quang bay ra hướng về phía lối đi của tiểu nhóc Nhật và đội thám hiểm Mỹ.
Đã bọn họ rất thích đánh lén người khác, vậy thì nếm thử cảm giác bị ác quỷ đánh lén đi.
Sau đó, hắn thu lại Nhân Hoàng kỳ rồi nghiêng mình tiến vào trong đường hầm ẩn.
Đám người lần theo dấu chân đi thẳng, đường hầm này không có cạm bẫy, nhìn giống một nơi ở dưới lòng đất thật sự hơn.
Mà hai ngã rẽ vừa rồi giống như là bẫy.
Địa cung này sâu không thể lường, mọi người đi nửa tiếng, không biết qua bao nhiêu bậc thang mới đến một hang đá dưới lòng đất được cải tạo lại.
Vị trí của họ là một đài cao, mà trong hang đá phía dưới có một cây cột đá rồng tỏa sáng, bên dưới cột đá có ba bóng người lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Chỉ thấy bên dưới cột đá, trên một cái bệ tương tự tế đàn, ba người lão bá tước đang ngồi tựa lưng vào cột, ba người sắc mặt trắng bệch, môi khô nứt, đã bị mất nước nghiêm trọng.
Còn bên dưới tế đàn, ở rìa ánh sáng, một đám sinh vật hình người da xám đen, lông tóc thưa thớt, cơ bắp khô quắt giống như Thi Quỷ đang lẩn quẩn.
Bọn chúng có vẻ sợ ánh sáng, chỉ dám lảng vảng ở rìa sáng tối dưới tế đàn.
Khi đèn pin chiếu sáng vào, chúng lập tức tán loạn chạy trốn nấp sau những cây cột và bệ đá xung quanh hang.
Bên trên còn có rất nhiều da rắn, xương rắn và hài cốt của các loài động vật khác, cùng với hai đường hầm giống như chuồng chó ở hai bên hang đá.
Những con quái vật sợ ánh sáng này chắc sẽ đi săn vào ban đêm, trông giống như một đám khỉ đầu chó hoặc người nguyên thủy dị dạng đã tiến hóa.
"Cha!"
Linda không nhịn được lớn tiếng gọi.
Dưới cột đá, lão bá tước từ từ mở mắt, ông khẽ động đậy môi muốn đáp lời Linda, nhưng họ đã bị nhốt trong hang đá mấy ngày rồi, đồ ăn đã chuẩn bị sớm đã ăn hết, đã hoàn toàn kiệt sức, căn bản không có sức lực để trả lời Linda.
"Nhanh chuẩn bị cáng cứu thương!"
Linda lo lắng nói với đám bảo tiêu.
Đám bảo tiêu lập tức đặt ba lô xuống lấy dây thừng và các dụng cụ cố định khác.
Trần Tiên đã nhảy xuống, đài cao mười mấy mét đối với hắn mà nói không khác gì cánh cửa.
Chỉ là so với việc tìm thấy lão bá tước, cây cột trước mắt khiến hắn vui mừng hơn.
Bởi vì cây cột này chính là bàn trận của bí cảnh, hơn nữa những hoa văn rồng và chữ tượng hình trên đó khiến hắn cảm thấy khí tức văn hóa Viêm Hoàng dày đặc.
Tuy nhiên cột đá sẽ không chạy mất, nhưng ba người lão bá tước lại sắp chết rồi.
Hắn lấy ra 3 gói Glucose ngồi xuống đút cho ba người, nước đường như cam lộ rót vào miệng, ba người lập tức tỉnh lại như hồi quang phản chiếu, giơ tay nắm lấy gói và ra sức mút.
Chỉ một lúc sau, 3 gói Glucose đã bị bọn họ uống cạn sạch, và ba người cũng dần dần tỉnh lại từ trạng thái hỗn độn.
Nếu là người bình thường thì có lẽ còn phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng thể chất của họ lại không giống vậy.
Hai năm nay họ sống tạm trong bí cảnh, ăn toàn là sinh vật và thực vật trong bí cảnh, sớm đã rèn luyện ra thể chất cường đại.
Hơn nữa họ lại dựa lưng vào cột đá trận bàn, linh khí nồng nặc, nếu không phải sẽ không nhịn đói được, có khi còn chẳng cần ăn uống gì.
Sau khi tỉnh lại, ba người nhìn Trần Tiên hết sức kích động.
"Hô, ngươi là thượng đế sao?"
"Được cứu rồi, thì ra nước đường mới là thứ ngon nhất trần gian."
"Soái ca, còn có gì ăn không?"
Trần Tiên khẽ gật đầu, liền móc ra ba thanh chocolate cao năng lượng và một nải chuối đưa cho ba người.
"Ăn chocolate và chuối trước đã, những thứ khác đợi rời khỏi đây rồi ăn."
Ba người cầm lấy chocolate và chuối lại một lần nữa kích động kêu lên, chỉ là giọng nói hơi khàn khàn và tang thương.
"Trời ơi! Là chocolate và chuối tiêu!"
"Ngươi chính là thần đó! Ta thề, ta yêu người Viêm Quốc chết đi được!"
"Ô ô, ngon quá... ngươi không biết đâu, chúng ta đều tưởng mình chết chắc rồi, làm một hồi thì ra chỗ này không phải lối ra, còn trực tiếp lâm vào tuyệt cảnh."
Lão Lauder Claure vừa ăn vừa ngơ ngác, rồi chợt nhớ ra gì đó đứng lên, dùng đèn pin chiếu về phía đài cao gọi: "Linda! Là con sao! Ta vừa nãy như nghe được tiếng con!"
"Là con! Cha, con đến cứu cha!"
Linda đáp lại giọng mang theo tiếng nức nở.
Lão Lauder mừng rỡ không được bao lâu, liền áy náy quỳ xuống đất.
"Linda... con không nên đến, nơi này nguy hiểm lắm, hơn nữa căn bản không có lối ra."
Trần Tiên sờ vào cột đá trận bàn nói: "Ai nói không có lối ra? Không có lối ra thì, những người cổ xưa đã xây dựng nơi này làm sao rời đi?"
"? ? ? ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận