Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 117: America đặc sắc biểu diễn (length: 7748)

Trần Tiên nghe được tiếng còi cảnh sát, liền cưỡi hạc bay lên bầu trời đêm rời đi hiện trường phát hiện án.
"Còn có chút thời gian, chúng ta lại tiếp tục dạo chơi a."
« ha ha ha! Siêu anh hùng Trần giáo chủ lần nữa xuất động! » « cảm giác dạng này trực tiếp đi ra ngoài đả kích tội ác cũng không tệ. » « Los Santos riêng có tiếng là đô thị tội ác, Batman đến cũng phải bận rộn đến đột tử. » « đừng làm rộn, dạng này sẽ ảnh hưởng ta kiếm tiền. » « lầu trên, ngươi không sợ bị FBI lần theo đường truyền mạng tới cửa sao? » « không sợ, bởi vì ta làm dịch vụ mai táng. » « shit, trò cười thường niên địa ngục. » Khi Trần Tiên cưỡi hạc đi vào khu phố người Hoa gần đó, liền nghe thấy một tiếng kêu la của phụ nữ.
Chỉ thấy hai gã đàn ông da trắng lực lưỡng đang lôi kéo một cô gái châu Á lên xe.
Cô gái kia giãy giụa đến mức giày cũng rớt một chiếc, còn có một túi đựng thuốc cũng bị rách, thuốc hạ sốt bên trong rơi vãi trên mặt đất.
"Không, không muốn, van cầu các ngươi tha cho ta đi!"
"Ta còn phải mang thuốc hạ sốt cho ông nội. . . Van cầu các ngươi. . . Oa a! Cứu mạng a!"
« Vu Hồ, lại đến nữa rồi, đúng là thành phố tội ác! » « Biểu diễn đặc sắc của America, trực tiếp cảnh bắt cóc phụ nữ của xã hội đen. » « đáng chết, thật sự quá mất mặt. » « Đây là trị an của đại cường quốc số một thế giới sao? Đúng là châm biếm. » « Đây chính là cái giá của tự do sao? » Lần này Trần Tiên không dùng Ngũ hành lôi pháp, dù sao lôi đình bổ sung sát thương lan rộng là không phân biệt địch ta.
Tương tự, chưởng băng hàn liệt hỏa là chiêu công kích diện rộng cũng không thích hợp, tương đối thích hợp chính là Định thân chú, Huyết Sát dây đỏ và cho đối phương một bạt tai theo đường truyền mạng.
Nhưng Định thân chú cần vẽ bùa trên tay, Huyết Sát dây đỏ cũng không cần thiết sử dụng bây giờ.
Còn việc cho đối phương một bạt tai theo đường truyền mạng thì có thể thử xem.
Về phần xuống dưới cận chiến, trong đó một người đối phương cầm dao găm, người còn lại trong ngực có súng, thấy hắn có thể sẽ bắt cô gái làm con tin.
Hắn hướng màn hình điện thoại vỗ hai chưởng, một giây sau, ngực của hai gã lực lưỡng đang kéo cô gái bị đánh trúng như bị vật nặng nện phải, trực tiếp đâm sầm vào thành xe.
Ngay khi hai người buông tay, cô gái kia mất thăng bằng ngay lập tức, ngã mạnh xuống đất.
Tên đồng bọn phụ trách lái xe trong xe lập tức cầm súng đi ra xem xét tình hình, nhưng khi hắn nhìn thấy Trần Tiên liền trực tiếp vứt súng giơ tay đầu hàng.
Chỉ là khẩu súng hắn vứt ra rơi xuống đất va vào cướp cò.
Ba! Đạn xuyên qua cổ hắn.
Máu nóng hổi ngay lập tức như suối phun từ hai lỗ đạn bắn ra.
Hắn ôm cổ, mặt hoảng sợ ngã xuống đất.
Trần Tiên không nhịn được trêu chọc nói: "Thường xuyên cướp bóc bắt cóc người nên nhớ, khi vứt súng nhớ đóng chốt an toàn."
« tốt, ta nhớ rồi, cám ơn. » « ha ha ha ha, thời gian đóng chốt an toàn cũng đủ để FBI đánh xong một lượt rồi. » « Trần giáo chủ, cô gái kia hình như bị ngã bất tỉnh rồi. » « Thật đáng thương, nửa đêm đi mua thuốc cho ông nội còn gặp phải lưu manh. » « Trần giáo chủ mau xem nàng thế nào, nếu không thì gọi xe cứu thương đi. » Trần Tiên nhảy xuống từ Mắt Đỏ Tiên Hạc thì, cô gái kia đã chậm rãi bò dậy từ dưới đất.
Nàng kinh hãi ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện bọn lưu manh đã ngã vào bên cạnh xe thì thở phào nhẹ nhõm.
Và khi nàng quay đầu thấy Trần Tiên đạp lên Tiên Hạc từ trên trời hạ xuống thì, cả người đều ngây ra.
Mà Trần Tiên cũng có chút kinh ngạc, bởi vì cô gái này hắn biết.
Lúc ở sân bay thì có một tên streamer lỗ mãng thiếu chút nữa đụng phải nàng và ông nội nàng, sau đó lại cùng hắn đi chung chuyến bay tới Los Santos.
Hắn dùng tiếng Viêm quốc hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Ta. . . Ta không sao. . ."
Cô gái lấy lại tinh thần, cười khổ đáp lại bằng tiếng Viêm quốc.
Đương nhiên nàng cũng nhận ra Trần Tiên, dù sao hình tượng của hắn thật sự quá ấn tượng.
Khi nàng sờ vào người, liền phát hiện hai chân đau nhức dữ dội, đầu gối đã bị rách da chảy máu, còn có một cánh tay cũng bị trầy một mảng lớn.
Trần Tiên nhìn đường đi yên tĩnh không một bóng người, nói: "Ngươi ngồi đó đừng dậy, cảnh sát tuần tra và xe cứu thương chắc sẽ tới ngay thôi."
"Không, không được, ta không thể ngồi đây, ta phải đưa cho ông nội ta, ông ấy đã sốt đến 39 độ rồi. . ."
Cô gái lo lắng gượng dậy từ dưới đất, lảo đảo đi qua nhặt thuốc rơi trên đất.
Trần Tiên nhíu mày nói: "Người già ngã bệnh sao không đưa đến bệnh viện?"
Cô gái im lặng một lúc, rồi cúi đầu xuống rơi nước mắt.
"Chúng ta không có tiền. . . Vì cứu anh trai, tiền đều bị xã hội đen ở khu người Hoa lấy mất, đây là thuốc là do ta cùng bà chủ nhà hàng làm việc ứng trước hai ngày tiền lương để mua. . ."
« Trời ạ! Thật đáng thương! » « Thật là cô gái kiên cường. » « Một số băng đảng xã hội đen ở khu người Hoa nổi tiếng là xấu, chuyên hãm hại người của mình, ngay cả người ngoài như ta cũng không chịu được. » « Thật sự là quá tệ. » Đối với đồng bào gặp nạn, Trần Tiên đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Trước khi đến America hắn đã nói, đồng bào có khó khăn có thể đến Chân Tiên quán tìm hắn.
"Ta đưa ngươi về, tiện thể giúp ông nội ngươi xem bệnh luôn."
"Cám ơn. . ."
Cô gái kích động lau nước mắt nói cảm tạ.
Trần Tiên nhìn về khu phố người Hoa ở đằng xa, nói: "Ngươi ở đâu? Xa không?"
"Ở bên kia của khu phố người Hoa. . . Đoán chừng còn khoảng một cây số nữa. . ."
Cô gái vừa nói vừa nhấc chân bước đi một bước, rồi đau đến cắn chặt răng.
"Ngươi đừng động đậy đã."
Trần Tiên lại lấy ra một huyết chỉ hạc, huyết chỉ hạc bay khỏi tay hắn, tỏa sáng giữa không trung biến thành một con Mắt Đỏ Tiên Hạc khác.
Ngay sau đó, Mắt Đỏ Tiên Hạc đi tới bên cạnh cô gái đang ngỡ ngàng, chậm rãi hạ thấp thân mình ngồi xổm xuống, hạ độ cao thân thể để cô có thể bước lên một cách dễ dàng.
Trần Tiên đi vòng đầu ra hiệu nói: "Lên đi, sắp đến nơi rồi."
"Ừm. . . Cảm ơn. . ."
Cô gái cẩn thận từng li từng tí bước chân lên lưng Mắt Đỏ Tiên Hạc, một tay cầm thuốc, một tay vịn vào cổ Tiên Hạc, hai chân kẹp chặt lấy cổ nó.
Mắt Đỏ Tiên Hạc từ từ đứng dậy, sau đó mở cánh vỗ bay lên.
Cô gái sợ hãi nhắm mắt lại.
Trần Tiên đạp lên con Mắt Đỏ Tiên Hạc ban đầu bay lên, nói: "Ngươi không mở mắt sao biết đường, làm sao về thăm ông nội được."
"Xin lỗi. . ."
Cô gái mở mắt ra có chút sợ hãi nói một câu.
Sau đó nhìn cảnh đường phố bên dưới, chậm rãi buông tay vịn cổ Tiên Hạc, chỉ vào nơi có một tấm biển đèn màu vàng lớn.
"Chúng ta ở trong túp lều trên sân thượng căn nhà cũ phía sau tấm biển đèn màu vàng kia."
"Sân thượng à, cũng không tệ để xuống đấy." Trần Tiên thản nhiên nói.
« túp lều sân thượng à, cả người vô gia cư cũng không ở, mùa hè thì như phòng tắm hơi, mùa đông thì đông lạnh như tủ lạnh. » « May mà ở rồi, ngày hôm sau tình nguyện chạy ra ngủ ở công viên cho muỗi đốt còn hơn. » « Hy vọng ông nội của nàng không sao. » Quãng đường mà khi đi đường phải ngoằn nghèo bảy tám ngã rẽ thì phải một cây số, còn khi bay trên trời thì lại là một đường thẳng, chưa đến 800 mét đã tới nơi.
Trần Tiên và cô gái bay lên sân thượng, cô gái lo lắng sau khi xuống khỏi lưng Mắt Đỏ Tiên Hạc thì liền lảo đảo đi về phía túp lều.
Còn Trần Tiên thì chậm rãi đi theo sau lưng nàng.
Ngay khi cô gái đẩy cửa ra, bên trong lại vang lên tiếng gọi yếu ớt của ông lão.
"Tiểu Vân. . . Mau chạy đi. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận