Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 27: Đây chưởng môn ta là một ngày đều không muốn làm (length: 8076)

# Chân Tiên Quán ở Mỹ xuất hiện bất ngờ, trong truyền thuyết, trận pháp đánh giết đội sát thủ trang bị vũ khí đầy đủ, bắt sống bốn người. . .
# Huyền Vân chân nhân mở trận pháp tiêu diệt địch, mafia Mỹ tổn thất nặng nề. . .
# Nhân vật thần tiên nước ta khiến châu Âu và châu Mỹ kinh sợ, khiến lượng lớn người nước ngoài kinh ngạc thốt lên được thấy thần. . .
# Hung thủ phía sau màn lại ra tay, thuê đám mafia nổi danh xấu xa lần nữa ám sát Huyền Vân đạo trưởng. . .
Khi từng tin tức nóng hổi bùng nổ xuất hiện trên mạng Internet của nước Viêm, lập tức khiến vô số người kinh ngạc há hốc mồm.
« Ngọa Tào, ngọa tào! Cái này mẹ nó không phải phim điện ảnh sao?! » « Trận pháp cũng xuất hiện! Huyền Vân chân nhân cũng quá đỉnh đi! » « Ngầu bá cháy! Quá ngầu bá cháy! » « Hắc thủ phía sau màn tiếp tục phái sát thủ đi, để Huyền Vân chân nhân cho chúng ta xem màn giết người ảo diệu! » « Khiêm tốn chút đi Huyền Vân đạo trưởng, đừng để người Mỹ bắt đi xẻ thịt nghiên cứu. . . » « Đồ ngốc, không hiểu đừng lên tiếng, Huyền Vân đạo trưởng càng cao điệu thì càng an toàn, trong nước và cả thế giới đang chú ý đến hắn, hắn còn an toàn hơn cả ở trong nước. » « Chủ yếu bọn trùm sò chắc cũng không chắc ăn, nên không dám ra tay, dù sao trận pháp của Chân Tiên Quán cũng đủ làm chúng nó uống một bụng, trừ khi chúng dám dùng tên lửa trong thành phố. » « Cười chết mất, trong thành phố dùng tên lửa? Tổng thống đừng mong cân nhắc chuyện tái nhiệm, lập tức bị các đảng phái đối lập kéo xuống đài ngay! » « Đau lòng quá, vốn định đi Chân Tiên Quán tìm Huyền Vân chân nhân ngồi tàu cao tốc là được rồi, giờ muốn tìm hắn còn phải làm hộ chiếu xuất ngoại. » « Hắc thủ phía sau màn cút ra đây ăn đòn! » « Hai ngày rồi, còn chưa điều tra ra sao? Mấy vị đại lão cũng không ra gì a. »
Mà lúc này, bên núi Võ Đang đón ba đợt khách.
Một đợt là Vương Phú Quý, một đợt là người nhà họ Hoắc từ Hồng Kông, cuối cùng một đợt là người của Tổng cục Quốc An kinh thành.
Nguyên Đức chân nhân hùng hùng hổ hổ bước ra sân, "Đáng ghét! Vừa mới có chút cảm giác thì liền hết sạch! Cái chức chưởng môn này ta không muốn làm một ngày nào nữa!"
". . ."
Các đệ tử đã quen rồi, lựa chọn không nghe thấy.
Dù sao gần đây mấy đại lão trên núi đều đắm chìm tu luyện.
Còn Nguyên Đức chân nhân với tư cách là chưởng môn, vì phải xử lý đủ loại chuyện cùng tiếp đãi mấy vị khách có thân phận đặc thù, nên càng ngày càng nóng nảy.
"Khụ khụ, Tĩnh Huyền, chức chưởng môn này, hay là cứ truyền cho ngươi đi."
Đại đệ tử Tĩnh Huyền bên cạnh lập tức nhảy dựng lên.
"Sư phụ, ta. . . Ta không có hứng thú với cái chức chưởng môn này, vẫn là cho sư đệ Tĩnh Thông đi."
Đối mặt với việc sư huynh đột nhiên hất nồi, Tĩnh Thông lập tức xù lông.
"Ngọa Tào?! Đừng mà, sư phụ, người già trẻ có thứ tự, con thâm niên còn non, con thấy đại sư huynh nhận việc này là tốt nhất."
Tĩnh Huyền lập tức tiếp lời: "Sư đệ, tuy đệ thâm niên còn non, nhưng công lao của đệ lớn mà!"
Tĩnh Thông khóe miệng giật một cái, không ngờ chiêu trò mà trước đây dùng để cạnh tranh, giờ lại biến thành boomerang đánh vào người mình.
Hắn hối hận đầy mặt nói: "Sư huynh, thật ra công lao của con đều là của mấy sư đệ khác, con người con đây đức hạnh thua thiệt, tuyệt đối không thể làm chưởng môn được a!"
Tĩnh Huyền nghe xong thật sự rất muốn mắng mẹ, vì để có thể hảo hảo tu tiên, mà lại bắt đầu tự bôi nhọ.
"Sư đệ ngươi. . . Có cần phải liều mạng vậy không?! "
". . ."
Nguyên Đức chân nhân triệt để bó tay rồi.
Vốn hai người còn ngấm ngầm đấu đá nhau muốn trở thành chưởng môn đời tiếp theo, giờ mẹ nó vừa thấy có thể tu tiên thì bắt đầu khiêm nhường rồi.
Các ngươi đã như vậy, tin hay không lão nhân ngày mai liền bỏ nhà trốn đi lên núi tu hành!
Vào tới sảnh đãi khách, Nguyên Đức chân nhân lập tức khôi phục lại bộ dáng tiên phong đạo cốt.
"Thất lễ, để các vị cư sĩ chờ lâu rồi."
Ba nhóm người trong sảnh lần lượt đứng dậy chào hỏi Nguyên Đức chân nhân.
Vương Phú Quý ở gần cửa nhất, xuất hiện trước mặt Nguyên Đức chân nhân trước.
"Nguyên Đức chân nhân khỏe! Ta là Vương Phú Quý, con trai Vương Hiển Đạt!"
"Ừm, Vương thiếu gia tốt."
Nguyên Đức chân nhân cười gật đầu.
Người thứ hai đến là người nhà họ Hoắc ở Hồng Kông.
Đối phương tao nhã hành lễ, cười nói: "Nguyên Đức chân nhân, đã lâu không gặp."
"Hoắc công tử là khách quý hiếm thấy a, gần đây tình hình sao rồi?"
Nguyên Đức chân nhân cười đưa tay chắp lễ.
Hoắc Chân cười nói: "Đa tạ chân nhân quan tâm, vẫn cứng đầu như thế thôi."
Vương đại thiếu nghe thấy họ Hoắc, còn cả giọng điệu của đối phương, liền đoán ra lai lịch đối phương.
Lập tức cảm thấy có chút đau răng, nhà họ Vương bọn họ bây giờ dù có tiền hơn nhà họ Hoắc, nhưng nói về địa vị thì đúng là có đuổi cũng không kịp.
Cuối cùng một nhóm tiến lên là người của Tổng cục Quốc An kinh thành.
"Ngài khỏe, Nguyên Đức chân nhân khỏe."
"Chúng tôi là trung đội trưởng đội hành động của Tổng cục Quốc An kinh thành, tôi tên Lý Bang Hữu."
Nghe được đám người kia là người của Quốc An kinh thành, cả Vương Phú Quý và Hoắc Chân đều hơi giật mình trong lòng.
"Ừm, mời mọi người ngồi đi."
Chào hỏi qua một lượt, Nguyên Đức chân nhân liền đi thẳng vào vấn đề nói: "Nghe đệ tử ta Tĩnh Huyền nói, các ngươi đều đã điều tra ra hung thủ phía sau màn?"
Vương Phú Quý và Hoắc Chân nghe xong, lập tức lộ ra vẻ mặt cười khổ.
Còn Lý Bang Hữu thì có chút kinh ngạc nhìn Vương Phú Quý và Hoắc Chân, không ngờ bọn họ lại có thể tra được nhanh như vậy, lập tức nhìn hai người với ánh mắt khác.
Vương Phú Quý dẫn đầu nói: "Tôi xin rút lui trước đi, bởi vì chứng cứ của tôi so với hai vị thì khá mờ nhạt, chắc chắn không bằng Hoắc thiếu và Lý đội được, coi như lấy cái manh mối tặng thưởng vậy."
Hoắc Chân và Lý Bang Hữu không nhịn được bật cười, không ngờ Vương Phú Quý lại thức thời như vậy, đợi chuyện này giải quyết xong, có thể kết bạn giao hảo.
Nguyên Đức chân nhân gật nhẹ đầu, nói: "Vậy Vương thiếu gia nói trước đi."
"Bên tôi điều tra được, hung thủ phía sau màn là ông cháu Uông Đức Phát của tập đoàn Kim Sakura."
Vương Phú Quý nói xong, liền nhìn về phía Hoắc Chân và Lý Bang Hữu.
Lý Bang Hữu thì mặt không chút biểu cảm, còn Hoắc Chân lại lộ ra vẻ mặt bất ngờ.
Vương Phú Quý trong lòng đoán rằng kết quả điều tra của họ cũng tương tự.
"Mối manh mối mà tôi cung cấp được là từ camera giám sát trong tòa nhà của bọn chúng, Uông Đức Phát vào ngày xảy ra chuyện ở Long Sơn, trước và sau đó đều gặp ba người này, mà ba người này thân phận đều không tầm thường, lần lượt là lãnh đạo cục thành phố, viện trưởng bệnh viện và trưởng phân hội đạo hiệp."
Đáy mắt Nguyên Đức chân nhân thoáng hiện ánh sáng, ba người này có thân phận vừa đủ để hoàn thành bố cục hãm hại Chân Tiên Quan.
Vương Phú Quý đặt sổ tay sang một bên, liền xòe tay nói: "Tôi chỉ thu thập được chút này, tiếp theo xem mọi người."
Hoắc Chân nhìn Lý Bang Hữu, dù sao anh ta đại diện cho ý chí của quốc gia đến, thật sự muốn cạnh tranh với anh ta thì chắc chắn sẽ bị lép vế.
Mà Lý Bang Hữu cũng hiểu ý nghĩ của anh ta, liền cười nói: "Hoắc tiên sinh trước đi."
Dù sao suất tu luyện giao cho Hoắc Chân thì họ vẫn có thể đại diện cho quốc gia giành được suất tu luyện tại bất cứ đạo quán nào.
Lần này đến đây, chỉ là muốn thông qua Nguyên Đức chân nhân truyền đạt thiện ý cho Trần Tiên.
Hoắc Chân khựng lại một chút, liền cũng nghĩ thông, Lý Bang Hữu căn bản không cần thông qua việc treo thưởng mà đạt được danh ngạch.
Anh gật đầu cười, liền nói: "Kết quả tôi điều tra cũng giống với Vương thiếu gia, nhưng nguồn chứng cứ là từ vị trưởng phân hội đạo hiệp kia."
Nói rồi anh đưa điện thoại ấn mở một đoạn video, chỉ thấy Triệu Nghĩa mặt mũi bầm dập đang khai báo hết tất cả.
Lý Bang Hữu có chút cạn lời, thì ra trước đây Triệu Nghĩa không phải là trốn chạy, mà là bị Hoắc Chân bắt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận