Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 296: Bị theo dõi (length: 8053)

Có tiền rồi, Trần Tiên liền đến cửa hàng đồ dùng ngoài trời mua sắm một phen.
Dù sao hắn muốn đi tu luyện và đi săn, không phải đi làm người rừng, nên đồ cần dùng vẫn là phải chuẩn bị chút.
Mua đồ xong, hắn tìm một nơi hẻo lánh khuất nẻo mở túi không gian tùy thân ra, đem toàn bộ đồ đạc bỏ vào.
Đáng tiếc, sau khi sử dụng năng lực hóa thân thì lại mở ra một cái túi không gian tùy thân hoàn toàn mới, không thể liên thông với bản thể. Nếu không phải là bản thể, hắn đã chẳng cần chạy đi đâu nữa.
Sau khi cất đồ xong, hắn đến khu giao dịch của võ giả. Nơi này có một số võ giả sau khi đi săn ở dã ngoại sẽ thu được linh vật. Trong đó có một loại khoáng thạch gần giống như linh thạch và khắc thạch.
Khoáng thạch là một loại khoáng sản lớn, tương tự như mỏ kim loại vậy, khoáng thạch lại chia ra mấy loại, nhưng số lượng khai thác rất ít, với lại rất nguy hiểm.
Hắn đến nơi giao dịch này là muốn xem khoáng thạch có dùng được thay thế khắc thạch hay không, khắc thạch là vật liệu cơ bản để bày trận.
Nếu không được, hắn có thể dùng linh lực khắc vào, nhưng hao tổn linh lực sẽ tương đối lớn, lại không duy trì được lâu. Bố trí vài trận pháp nhỏ tạm thời thì được, nhưng như Tụ Linh trận là trận pháp vận hành lâu dài thì tốt nhất vẫn là dùng khoáng thạch.
Trần Tiên đi đến một tủ trưng bày khoáng thạch.
"Lấy mấy khoáng thạch này ra cho ta xem."
Nhân viên bán hàng là một thiếu phụ vô cùng quyến rũ, nàng thấy Trần Tiên lấy găng tay ra liền nói: "Tiểu ca, nhìn thì được, sờ thì phải mang bao tay nhé."
"..."
Trần Tiên có chút cạn lời, đời trước của hắn đã ăn thịt heo, sao lại không biết đối phương đang trêu chọc mình.
Hắn không để ý đến sự trêu chọc của nhân viên, nhận bao tay từ đối phương rồi đeo vào, sau đó ra hiệu cho nàng có thể mang khoáng thạch ra.
Nhân viên cười đem một bàn khoáng thạch bưng ra, mỗi viên đều to cỡ trứng chim bồ câu, công hiệu cũng không giống nhau.
Đa số võ giả đều chọn khoáng thạch dựa theo độ tương thích với công pháp, tìm được loại khoáng thạch thích hợp hỗ trợ tu luyện có thể tăng thêm tốc độ.
Cho nên mới có quầy hàng cung cấp cho người ta chọn khoáng thạch như thế này.
Mà mấy khoáng thạch này đều là hàng mẫu, chọn xong sẽ khắc rồi đặt hàng, giá khoáng thạch thường cao gấp 1 đến 10 lần vàng, tùy thuộc vào độ hiếm.
Trần Tiên hồi 16 tuổi cũng từng tu luyện hấp thụ một viên khoáng thạch, là loại tăng dương khí cơ thể, gọi là dương nguyên thạch.
Viên dương nguyên thạch đó là do cha hắn là Trần Hóa cùng đội đi săn ở dã ngoại mà có, nghe nói lúc ấy còn gặp phải yêu thú, đội sáu người chết hai người, ông cũng bị thương, sau đó mẫu thân hắn không dám cho đi nữa, dù sao quá nguy hiểm.
"Bàn này không được, có loại nào tính chất mềm mại như phấn viết hoặc bút sáp, có thể khắc lên để lại vết không?"
"? ? ? ?"
Nhân viên bán hàng có chút bối rối, người ta đều chọn khoáng thạch theo độ tương thích công pháp, ngươi lại chọn theo yêu cầu?
"Ta xem đã..."
Mặc dù không biết Trần Tiên muốn làm gì, nhưng vì thành tích, nàng vẫn là dựa theo quan sát thông thường về khoáng thạch, từ trong tủ vải đỏ khác chọn ra mấy viên.
"Những cái này chắc thỏa mãn được nhu cầu của ngươi."
Trần Tiên rất nhanh đã tìm được thứ thay thế khắc thạch.
"Cái này gọi là gì? Bán thế nào?"
Nhân viên cười nói: "Đây là Vân Nguyên Thạch, 1 khắc 1305."
Trần Tiên gật đầu: "Cho 100 gram."
Nụ cười của nhân viên càng tươi tắn, nhưng vẫn lo lắng mình nghe nhầm.
"Soái ca, ngươi vừa nói bao nhiêu?"
Trần Tiên lặp lại một câu.
"100 gram, có không?"
"Có!"
Nhân viên vô cùng kích động, tháng này coi như đạt chỉ tiêu, nàng đã thấy tiền thưởng vẫy gọi mình.
"Quẹt thẻ."
Nàng gọi chủ quản lấy 100 gram Vân Thạch, giao dịch hoàn tất xong, nàng lại xé biên lai đưa cho Trần Tiên.
Trong biên lai còn kẹp một mảnh giấy nhỏ, bên trong là một chuỗi số điện thoại di động.
"... "
Trần Tiên không vứt mảnh giấy đi, vì sau này mua khoáng thạch còn cần tìm nàng.
Sau khi rời khỏi khu giao dịch, Trần Tiên phát hiện mình bị người theo dõi, lúc mua Vân Nguyên thạch trong khu giao dịch, hắn đã để ý thấy có kẻ nhìn chằm chằm hắn với ý đồ không tốt.
Ác ý của võ giả còn khó giấu hơn phàm nhân, nhất là loại đã giết người.
"Xem ra là cả đám."
Trần Tiên giả bộ không biết mình bị theo dõi, tùy tiện vẫy một chiếc xe bên đường.
"Đi cửa thành phía Đông."
"Được."
Sau khi lên xe, Trần Tiên mới phát hiện người tài xế trung niên râu ria xồm xoàm này vậy mà là một tiểu cao thủ, giống Trần Hóa, là nội luyện bát trọng đệ tam cảnh.
Tài xế chạy một đoạn đường thì bất chợt nói: "Tịnh Tử, hình như ngươi bị người theo dõi, có muốn ta hất chúng nó xuống không? Nhưng phải thêm tiền."
Trần Tiên cười nhạt, "Không cần, đừng để chúng mất dấu, bọn chúng có tác dụng lớn."
"... "
Tài xế ngẩn người, qua kính chiếu hậu, mắt nhìn Trần Tiên đầy quái lạ.
Sau khi xuống xe, Trần Tiên trả mười đồng tiền xe rồi đi thẳng.
Tài xế vừa định trả lại tiền thừa thì phát hiện Trần Tiên đã đi thẳng ra cổng thành, có vẻ như muốn rời thành.
"Cũng thú vị đấy, Tiểu Quỷ."
Hắn vừa quay đầu xe thì thấy có sáu người bước xuống từ một chiếc xe đi theo tới, đều là võ giả cảnh hai, cảnh ba, trên người toàn khí tức hung hãn.
Hắn chần chừ một lát rồi tấp xe vào lề. Khi những người kia đi theo Trần Tiên rời khỏi thành, hắn cũng đi theo.
Hắn cũng không biết vì sao mình lại làm như thế, có lẽ là trái tim hiệp nghĩa đã chết hơn mười năm lại bắt đầu trỗi dậy chăng?
Rời thành phải đăng ký, đủ 18 tuổi là có thể tự ý ra ngoài. Lính canh cửa thành cũng lười quan tâm ngươi ra ngoài làm gì, cứ đăng ký thông tin là được.
Ra khỏi thành là đồng ruộng và vùng ngoại ô, còn vùng ngoại ô mới chính thức là dã ngoại.
Bên ngoài thành có trạm xe buýt biên dã, có nhiều người đang chờ xe.
Trần Tiên đứng không bao lâu thì xe buýt biên dã tới, sau khi hắn lên xe thì sáu người kia cũng lẫn vào đám đông đi theo.
Còn gã tài xế taxi phía sau lấy ra một chiếc mũ đội vào, cũng đi theo sau lên xe buýt.
Trần Tiên đương nhiên đã phát hiện bọn họ, chỉ là hắn không hiểu gã tài xế taxi kia sao lại đi theo.
Xe buýt chạy nửa tiếng thì dừng ở trạm biên dã.
Phía sau tuy còn đường nhưng không phải loại xe buýt phổ thông này đi được.
Sau khi xuống xe, Trần Tiên nhìn thấy một đội xe bọc thép lái qua. Hắn tò mò dùng Vọng Khí Thuật nhìn thì phát hiện đội xe này đang gặp xui xẻo, mây đen bao phủ, có huyết quang cùng tử tinh lập lòe.
"Không biết là do yêu thú hay thổ phỉ tập kích..."
Trần Tiên định lát nữa dùng Viên Kính Thuật xem xét, nếu là thổ phỉ thì hắn có thể tiện tay thu thập một ít tế phẩm, tiện thể có thêm một sơn trại bí mật.
Hắn chọn hướng ít người rồi nhanh chân chạy bộ. Tốc độ đi nhanh của hắn trong mắt người khác trông như đang thi triển một loại khinh công vậy.
Sáu người kia đợi hắn đi được một đoạn thì lập tức đuổi theo.
Gã tài xế taxi lại lần nữa chần chừ một chút, rồi lấy một đồng xu ném lên trời.
Sau khi đồng xu rơi xuống, hắn hít sâu một hơi.
"Coi như đây là lần cuối cùng làm việc tốt đi."
Hắn đuổi theo vài bước rồi quay trở lại nhặt đồng xu bỏ vào túi, rồi lại gia tốc đuổi theo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận