Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 215: Lấy đạo của người trả lại cho người (length: 7986)

Vẫn là vùng ngoại ô lần trước, vẫn là đài đất lần trước.
Người giấy phân thân đã sớm đến bố trí xong pháp đàn.
Trần Tiên đem ống kính giao cho người giấy phân thân xong, liền lấy ra Thiên Cơ Kính, dùng búp bê gỗ cất kỹ.
Cuối cùng là cắm lá cờ anh linh ở ngoài ống kính, bất quá sau khi hắn cắm xong, lại nghĩ đến cái gì đó.
Hắn đưa tay kết ấn điểm vào lá cờ anh linh, một giây sau một tầng ánh sáng bao trùm lên lá cờ anh linh, ngọn lửa màu tím đen biến thành màu kim bạch.
Trên mặt cờ những gương mặt người gào thét vặn vẹo không tiếng động biến thành một đám thần tướng giữ vẻ mặt trang nghiêm.
Trần Tiên hài lòng cười, hóa ra đây mới là cách dùng tốt nhất của huyễn biến thuật.
Hắn đơn giản chính là thiên tài!
Ma đạo môn bắt buộc: Giỏi ngụy trang mình.
Xử lý xong, ống kính liền quay lại, quay chụp lá cờ anh linh có thêm làn da.
Trong phòng trực tiếp, khán giả lần đầu nhìn thấy lá cờ anh linh trong lòng lại có chút sợ hãi, rõ ràng món đồ chơi này nhìn rất thần thánh chính nghĩa, nhưng bản năng lại cảm thấy khó chịu.
«Đây là thần khí của Trần giáo chủ sao?» «Bốc lên ngọn lửa màu bạch kim, nhìn rất ngầu!» «Gương mặt thần tướng giống như sống! Nhìn mà... kính sợ vô cùng.» «Kính sợ, đúng là kính sợ, ta giống như cũng có cảm giác này.» «Thì ra không chỉ mình ta có cảm giác này, cảm giác nhìn nhiều linh hồn cũng muốn thăng thiên ấy.» Trần Tiên thông qua người giấy phân thân nhìn phản hồi trong phòng trực tiếp, phát hiện không có vấn đề gì thì bắt đầu thi pháp.
Sau khi thi pháp xong, hắn liền đặt búp bê gỗ ở một chỗ đất trống, sau đó dùng huyễn biến thuật biến búp bê gỗ thành hình con gà.
Khán giả trong phòng trực tiếp có chút khó hiểu.
«Trần giáo chủ sao lại biến búp bê thành gà?» «Lần này sao lại không dùng người rơm?» «Hắc hắc, dù sao có thể giết chết đám vương bát đản kia là được, quản Trần giáo chủ dùng cái gì.» «Chẳng lẽ Trần giáo chủ muốn biến bọn chúng thành gà sao?» Ống kính hướng về phía người giấy số hai, chỉ thấy hắn vén một tấm vải đen lên, bên dưới tấm vải đen là một cái lồng sắt giam chó hoang.
Bên trong lồng sắt, mấy con chó Teddy hai mắt xanh lè liếc nhìn xung quanh, rồi ngay lập tức khóa chặt con "gà" cách đó không xa.
Mọi người trong phòng trực tiếp nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
«Ha ha ha! Ta hiểu rồi!» «Để cho các ngươi nhốt trẻ con trong trận chó, cũng cho các ngươi nếm thử cảm giác bị chó cắn!» «Thì ra là thế này! Trần giáo chủ ngươi đúng là trừng phạt kẻ xấu!» «Ta biết, cái này ở Viêm quốc gọi là lấy đạo của người trả lại cho người!» «Thoải mái! Thật mẹ nó thoải mái!» Người giấy số hai vừa mở lồng sắt ra, lũ chó đói kêu liền lập tức xông ra ngoài, lao vào tranh nhau cắn xé con gà kia.
Chỉ là chúng cắn mấy cái liền thấy không ổn, gà này sao còn cứng hơn cả que mài răng, mà lại chẳng có vị gì của gà.
Bất quá chúng đã đói điên rồi, nào còn quản nhiều, con rối chỉ một lát đã đầy vết cắn, nhưng vì chất liệu rắn chắc nên cũng không bị hỏng nhanh như vậy, chỉ có chút mảnh vụn gỗ bay loạn.
Tiếp đó Trần Tiên lấy một chiếc gương để lên bàn, người giấy số một cầm điện thoại phát ra.
Chỉ thấy hình ảnh trong gương nhảy nhót, nhân viên của tổ chức Thủy Triều sau màn, người nào người nấy đầy máu me trong nhà, trong quán trọ, trong xe nổi điên lăn lộn.
Giống như có mấy con ác khuyển vô hình đang cắn xé bọn họ, gặm cả huyết nhục của họ xuống đất.
Tựa như đang chịu cực hình lăng trì đáng sợ.
"Không! Đừng! Cứu mạng a!!"
"Oa a a! ! ! Không!!"
Phanh! Phanh phanh! !
Cuối cùng có người chịu không nổi rút súng bắn loạn, nhưng lại phát hiện vô dụng, những con chó ma vô hình vẫn đang cắn xé huyết nhục của họ.
Cuối cùng, kẻ đó không chịu nổi nữa mà tự sát bằng súng.
Còn một số người không chịu được đã chọn cách nhảy lầu hoặc đập đầu vào tường tự sát.
Trước phòng trực tiếp, khán giả xem mà hả hê, đồng thời càng thêm kính sợ Trần Tiên.
«Nhìn mà cũng thấy đau thay bọn họ!» «Thật đáng sợ, vừa nãy có một kẻ bị cắn chỉ còn xương cốt, không dám nhìn.» «Chứng sợ máu tái phát, ai cứu ta.» «Bên Viêm quốc chắc lát nữa sẽ thành màn hình pixel, ha ha ha ha.» «Nói thật, ta thà nhìn pixel, cả tháng này ta không muốn ăn đồ gì có sốt cà chua.» Tuy búp bê còn chưa bị cắn nát, nhưng người bị thi thuật đều đã chết gần hết, dù có không chết, sau đó vẫn còn bệnh dại chó chờ bọn họ.
Người giấy số hai lấy một túi thức ăn cho chó ném sang một bên, sau đó đánh nổ bằng một chưởng.
Mùi thơm của thức ăn chó lập tức khiến mấy con Teddy đang điên cuồng dừng cắn xé con rối lại, xác định phương hướng thức ăn, chúng liền quay người lao đến gặm thức ăn.
Còn con rối đã bị chó cắn tróc cả một lớp vỏ gỗ bên ngoài được Trần Tiên ném vào trong lá cờ anh linh.
Lại thêm mấy ngàn linh hồn tràn đầy tội ác, sát khí và oán khí thu vào, ngọn lửa trên lá cờ anh linh càng thêm hừng hực, trong nháy mắt xé rách lớp ngụy trang của huyễn biến thuật.
Cũng may người giấy số một lập tức xoay ống kính sang chỗ khác quay lũ chó, người trong phòng trực tiếp mới không thấy mặt thật của lá cờ anh linh.
"Xem ra vẫn phải nâng cấp thêm huyễn biến thuật."
Trần Tiên nói xong liền cất đồ vào, sau đó cầm điện thoại lên bay lên, hóa thành một đạo kim quang bay về Chân Tiên quan.
Tốc độ nhanh như tên lửa siêu thanh.
Về tới thư phòng ở Chân Tiên quan.
Trần Tiên lại đặt điện thoại lên giá đỡ, rồi tiếp tục phát trực tiếp.
"Được rồi, tiếp tục trực tiếp, giờ kết quả bốc thăm của server quốc tế và server Viêm quốc cũng ra rồi, vậy giờ chúng ta xem ai là người may mắn của server quốc tế trước đã."
"Địa chỉ ID đến từ bang thánh Lạc của Mễ quốc, có vẻ ở gần ta đấy, tên là "Ta không phải lột sắt fan vẫn còn chứ?", có tiện liên tuyến không?"
«Còn! Còn! Tiện! » "Được."
Trần Tiên cười gửi lời mời liên tuyến đến người may mắn này, cái tên này có vị "giấu đầu lòi đuôi" ghê.
Rất nhanh bên kia đã kết nối, một chàng trai tóc vàng gầy gò đeo kính cận, giống như con khỉ xuất hiện trước ống kính, trên khuôn mặt vàng như nến còn lấm tấm vài nốt tàn nhang.
Nhìn chung thì giống kiểu người hay bị bắt nạt trong phim Mỹ.
Không đúng, đúng hơn là vậy.
Bởi vì khi ống kính dần thích ứng với ánh sáng, mấy vết bầm tím và trầy da trên mặt cậu ta hiện rõ, trông như vừa bị ai đánh cho một trận.
Cậu ta dùng một giọng tiếng Viêm quốc đậm chất Đông Bắc tự giới thiệu: "Huyền Vân Chân Quân, anh khỏe! Tôi là Ngả Khắc Tư? Cảm ơn anh rất nhiều! Tôi là fan của anh, ngày nào anh phát trực tiếp tôi cũng xem!"
Trần Tiên không nhịn được cười: "Tiếng Viêm quốc của cậu học của ai thế? Nặng mùi thế."
Ngả Khắc Tư ngượng ngùng gãi đầu.
"Trước kia học chút ít, sau này anh đến Mễ quốc truyền đạo, tôi rất sùng bái anh, mới bắt đầu nghiêm túc học theo bạn, bạn tôi đến từ Hắc Long Giang, quê của cậu ta cái tên nghe đơn giản là ngầu hết cỡ."
". . ."
Trần Tiên có chút dở khóc dở cười, người Viêm quốc như hắn thực sự không thể nào hiểu nổi cái tên Hắc Long Giang chỗ nào mà lại ngầu hết cỡ.
Chẳng lẽ chỉ vì hai chữ "Hắc Long" này sao?
"Bạn cậu dạy tốt đấy, mà hiện giờ tôi thật sự tò mò vết thương trên mặt cậu là chuyện gì? Cậu có tiện nói không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận