Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 105: Huyết Sát dây đỏ xẻ tà (length: 8048)

Sau khi đem thi thể con mãng siêu cấp khổng lồ đã phân đoạn ướp lạnh bỏ vào túi trữ vật, Trần Tiên liền buông sự khống chế với Huyết Sát dây đỏ.
"Đi thôi, uống no máu tươi rồi lớn lên nhé."
Một giây sau, Huyết Sát dây đỏ như một con Du Xà màu máu bay đi, thôn phệ tất cả máu tươi và sát khí trên chiến trường xung quanh.
Trần Tiên khẽ vẫy tay, Nhân Hoàng cờ từ xa bay đến rơi vào tay hắn.
Lúc này, cuộc chém giết thôn phệ đã kết thúc, còn sót lại một trăm con ác quỷ trong đó.
Trong đó có 92 ác quỷ nhân loại.
Hai con đại quái cá chỉ còn một con, hơn nữa còn phát sinh biến dị lớn, mọc thêm hai cái đầu và rất nhiều con mắt.
Còn loài rắn vốn có số lượng nhiều nhất thì còn sót lại bảy con.
Trong đó, một con biến thành rắn hai đầu cấp 30m.
Sáu con còn lại đều cỡ hai mươi mét, và cũng có chút dị dạng, không mọc thêm miệng con mắt thì cũng mọc ra tay người.
Trần Tiên có chút cạn lời, sao còn mọc ra một ít sinh vật khắc hệ nữa, nếu sau này lại tiếp tục nuôi thì không biết còn biến thành cái dạng gì.
Mà như vậy liệu có bị trời phạt không?
Hắn lấy ra tấm gương, dùng Vọng Khí Thuật nhìn đỉnh đầu mình, khí vận rất vượng, còn có một vòng công đức kim quang như Minh Nguyệt chiếu vào.
Đôi tay màu đỏ thẫm kia càng ngày càng ngưng thực thêm phong mang.
"Ừm... Vấn đề không lớn."
Thu lại tấm gương và Nhân Hoàng cờ xong, Trần Tiên liền ngồi trên cành cây đợi một lát.
Hơn mười phút sau, Huyết Sát dây đỏ đã phát triển đến hơn mười hai mét liền bay trở về, chỉ là đoạn đầu 10m có chút bị rách.
Vừa đến tay Trần Tiên đã có tin tức phản hồi, đó là mỗi khi bản nguyên vượt qua 10m thì có thể mọc thêm một đoạn.
Tức là, khi Huyết Sát dây đỏ đạt 20m thì có thể dùng hai đầu, đạt 30m thì dùng ba đầu, cứ thế mà suy ra.
Nếu đạt đến mười vạn mét, thì khi hắn ra tay sẽ có cả vạn dây đỏ bay ra giết địch.
Đương nhiên muốn nuôi dây đỏ đến mức này, hắn ít nhất phải tàn sát hơn 100 vạn sinh linh, mà kích thước còn không được nhỏ.
Trần Tiên sờ cằm.
"Mở rộng lò sát sinh nuôi mấy năm chắc cũng không phải là không thể đạt được..."
Ngay lúc này, trong rừng cây xa lại truyền đến tiếng súng.
Cộc cộc cộc!
Trần Tiên quay đầu nhìn lại, là hướng của Linda bọn họ.
Hắn lập tức phi thân giẫm lên cây cối mà đi tiếp viện.
Tuy người công cụ không còn tác dụng, nhưng hắn không phải người vong ơn.
Hơn nữa nếu chỉ có hắn còn sống rời đi, sau này ai còn dám cùng hắn khám phá bí cảnh nữa.
Lúc Trần Tiên chạy đến, liền thấy Linda bọn họ đang bị ba con sinh vật giống đà điểu lại như khủng long vây công.
Chúng có móng vuốt sắc bén trên cánh, có thể bay lên và bám vào cây để di chuyển, vô cùng nhanh nhẹn, tùy thời xuất hiện xung quanh.
Linda đã có hai người bảo tiêu ngã trên mặt đất, một người lưng bị ba vết rách lớn, áo chống đạn bị xé toạc, vết thương sâu thấy cả xương sống.
Người còn lại thê thảm hơn, bụng bị xé toạc, nội tạng rơi đầy đất, mà vẫn chưa chết, muốn tự sát cũng không có sức mà cầm súng.
Những người khác lo cho mình còn chưa xong, cũng chẳng có hơi sức mà quản.
Đương nhiên, đám chim quái này cũng rất yếu, trên đất đã có hai xác bị bắn chết.
Ba con còn lại ý thức được súng của bọn họ rất nguy hiểm, liền dựa vào tốc độ di chuyển nhanh xung quanh để chờ cơ hội.
"Đừng nổ súng, ta tới."
Trần Tiên hô lên, liền vượt qua đầu bọn họ.
Hai tay đánh ra, băng vụ và liệt hỏa phun trào ra phạm vi lớn.
Hai con chim quái trực tiếp trúng chiêu rơi xuống đất, con còn lại vừa định chạy, liền bị một đạo tơ hồng đâm xuyên, hút hết máu rồi rơi xuống.
Trần Tiên rơi xuống đất, tơ hồng lại bắn ra hút nốt máu một con khác, còn con bị cháy xém kia thì không thuộc phạm vi hấp thu của Huyết Sát dây đỏ.
Linda và những người khác không suy nghĩ nhiều, còn tưởng Trần Tiên đang dứt điểm.
"Tốt quá rồi! Trần giáo chủ!"
Linda vui vẻ nhào tới.
Trần Tiên giơ tay tóm lấy trán cô ta, ép cô dừng lại.
"Chú ý lễ tiết, tiểu thư bá tước."
"... "
Linda bĩu môi, ôm một cái cũng không được, keo kiệt.
Lúc này, đội trưởng đội bảo tiêu lại bi thương vô cùng.
"Jack..."
Linda nghe tiếng nhìn về phía hai người bảo tiêu kia, cũng lộ vẻ bi thương.
Người bảo tiêu bị rạch bụng, ánh mắt vô hồn nhìn trời, yếu ớt nỉ non.
"Giết... giết ta đi... van xin các người..."
Đội trưởng bảo tiêu Tây Phổ hít sâu một hơi, cầm súng lên chuẩn bị bắn cho anh ta giải thoát.
"Để ta."
Trần Tiên đưa tay đè súng của hắn xuống.
Tiếp đó hắn liền đưa tay lên đặt lên đầu người bảo tiêu kia, ám kình chấn động, người bảo tiêu liền giải thoát mà nhắm mắt.
Sau đó, Trần Tiên thò tay trái vào túi không gian lấy ra một vò rượu nhỏ.
Tay phải hắn xách lên ở đỉnh đầu người bảo tiêu kia, rút linh hồn của người này ra phong vào trong vò.
Tiếp đó hắn lại rút nốt linh hồn của người còn lại, nhét vào vò rượu, rồi đậy nắp lại ném vào túi không gian.
"Ta chỗ đó thiếu vài người làm việc lặt vặt, coi như là cho họ phúc phận."
Linda và mọi người từ buồn chuyển sang vui, lộ vẻ kích động vô cùng.
Chuyển hóa thành linh thể sống sót, đó là cơ hội quý báu mà ngay cả những đại phú hào bệnh tình nguy kịch cũng không thể có được.
Sắc mặt những hộ vệ còn lại dần dần trở nên cổ quái, hình như chết ở chỗ này cũng không tệ.
Chỉ là, họ nhanh chóng lắc đầu bỏ cái ý nghĩ kỳ lạ này, ai còn sống mà lại không muốn sống chứ.
"Thực sự rất cảm tạ anh, Trần giáo chủ!"
Đội trưởng bảo tiêu có chút lệ nóng doanh tròng nói.
Linda giờ phút này hai mắt sáng long lanh, mặt hoa si.
"Trần giáo chủ, em yêu anh chết mất."
Trần Tiên trợn trắng mắt nói: "Đi thôi, phía trước chuẩn bị xong rồi, có thể trực tiếp vào di tích tìm lão Claure tiên sinh."
"Vâng ạ."
Linda gật đầu cười.
Mà nữ quản gia đã đưa tay che mặt.
Tiểu thư, người không thèm giả vờ luôn à?
Trần Tiên đi ở phía trước, lúc đi qua thi thể đội thám hiểm Viêm quốc, hắn do dự một chút, vẫn là lựa chọn để bọn họ trở về với thiên địa.
Dù sao, những người này cũng không phải là cùng hắn tiến vào, hắn cũng không có lý do xen vào việc của người khác.
Khi Linda đi qua nơi giao chiến đầy thi thể, ai nấy đều có chút kinh hồn bạt vía.
Rất nhanh, bọn họ đi đến bên trong di tích cổ, Linda lấy máy ảnh ra chụp tứ phía, nhanh quên luôn cả cha mình rồi.
Lộ Dịch Ti cạn lời, "Tiểu thư... đi cứu lão gia trước đi ạ."
"A, đúng đúng..."
Linda chụp mấy tấm hình phù điêu, rồi cất máy ảnh vội vàng theo sau Trần Tiên.
Đi vào lối vào dưới lòng đất di tích, đội trưởng đội bảo tiêu và những người khác liền lấy mặt nạ phòng độc đeo lên, rồi bật đèn pin trên mũ bảo hiểm.
Trần Tiên hai mắt lóe kim quang đi trước, vừa đi vừa quan sát vách đá hành lang, tránh bỏ lỡ trận bàn có thể tồn tại.
Đội trưởng bảo tiêu nhìn dấu chân bên trên, nói: "Chắc trong hai ngày qua có một đội ngũ khác tiến vào đây, lão bá tước không để lại nhiều dấu chân như vậy."
"Cái gì? Thế mà còn có người đến được nơi này?" Lộ Dịch Ti hơi ngạc nhiên.
Linda nói: "Ba người phụ thân tôi đều vào được, những người khác đương nhiên cũng có cách."
Trần Tiên cười nói: "Lúc đại đội hút sự chú ý của con mãng siêu cấp, chỉ cần không nhiều người, lén vòng đường đến đây là được."
Chỉ là, những người đó chắc chắn sẽ phải nằm lại chỗ này thôi.
Trần Tiên thầm bổ sung thêm một câu trong lòng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận