Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 275: America mình không cần, niên đại quá thấp (length: 8113)

Nghe Trần Tiên nói phải một năm rưỡi mới có thể giải quyết Hải Ma viễn cổ, các đại sứ các nước lúc này đều cuống cuồng.
"Trần giáo chủ, tỉ lệ thắng năm năm cũng thực sự rất cao, nếu không thử một chút? Biết đâu ngươi đánh giá quá cao thực lực con quái vật biển kia?"
"Đúng vậy, một năm rưỡi cái gì, đủ để mấy thành phố ven biển của chúng ta bị hủy diệt hết rồi... Ngươi nỡ lòng nhìn ức người mất mát hy sinh hay không có nhà để về à?"
Trần Tiên lắc đầu, nói: "Các ngươi không hiểu, tỷ lệ thắng chưa đến 98% thì khác gì thua cả? Đưa dân chúng vào sâu trong đất liền 100km thì có sao đâu, chịu đựng tầm một năm, ta sẽ có trăm phần trăm tự tin bắt được đối phương."
"..."
Vấn đề là có những quốc gia cả ba mặt đều giáp biển, bảo lùi thêm 100km nữa, thì còn lại được bao nhiêu?
Còn như Bồ Đào Nha, cả nước chiều rộng cũng chỉ hơn 200km, đây là muốn lùi thẳng một nửa sao?
Mà quan trọng hơn là, không có kinh tế từ các thành phố ven biển, thì các nước đó còn gì?
Đại sứ Ireland cùng đại sứ mặt trời không lặn đã tái mét mặt, người ta cùng lắm ba mặt giáp biển, còn họ thì gần như hoàn toàn giáp biển.
Hai người "bịch" một cái quỳ sụp xuống đất.
"Trần giáo chủ van cầu ngài, chúng tôi nguyện nỗ lực tất cả, van xin ngài giúp chúng tôi một tay!"
Sắc mặt phân thân giấy của Trần Tiên có chút xoắn xuýt: "Kỳ thực không phải là hoàn toàn không có cách nào, có điều thực sự cần các ngươi phải nỗ lực một số thứ..."
Mọi người lúc này mắt sáng lên: "Trần giáo chủ cứ nói! Bắt chúng tôi làm gì cũng được!"
Dù Trần Tiên muốn làm vua của họ cũng được, chỉ cần đất nước không sạt nghiệp, thì họ vẫn có thể sống trong nhung lụa.
Phân thân giấy vẻ mặt thành thật nói: "Mọi người đều biết sức mạnh tín ngưỡng đúng không, như lần trước Linda nữ sĩ đưa ta Ký Châu đỉnh là chứa một phần sức mạnh tín ngưỡng của người Viêm quốc."
"Nếu có thể có được lượng lớn Cổ vật, lấy ra sức mạnh tín ngưỡng ẩn trong đó, coi như tăng cường tạm thời thì có thể thử một chút, càng nhiều càng tốt, tỷ lệ cũng càng cao."
"Ngoài ra, con quái vật biển kia có đặc tính tiến hóa, lần trước bom hạt nhân của mặt trời không lặn đã khiến nó tiến hóa ra xung điện từ, cho nên ta nhất định phải có chắc chắn nhất kích tất sát mới có thể ra tay, nếu không giết không chết nó thì lần sau có thể hoàn toàn đánh không lại, đó là vì sao chưa có tỷ lệ thắng trăm phần trăm mà ta không dám động thủ, bởi vì ta giết không chết nó, coi như thua chắc rồi, ta không thể dùng tương lai của cả nhân loại làm tiền cược."
"Thì ra là vậy!"
Mọi người chợt vỡ lẽ, nghĩ lại quả thật, vì lúc đầu con Hải Ma viễn cổ đó cũng đâu có khả năng tấn công bằng xung điện từ.
Ngay sau đó, mọi người lần nữa trừng mắt nhìn đại sứ mặt trời không lặn.
"Đáng chết mặt trời không lặn! Tôi còn lạ sao con quái vật cổ này lại có cả công nghệ cao để tấn công vậy!"
"..."
Đại sứ mặt trời không lặn cảm thấy rất oan, ai mà nghĩ đối phương biến thái vậy chứ?
Chống được bom hạt nhân không chết thì thôi đi, lại còn có thể tiến hóa thêm kỹ năng mới.
Nhưng giờ cuối cùng cũng có cách rồi, đại sứ mặt trời không lặn kích động đứng bật dậy.
"Tôi lập tức liên lạc trong nước đưa toàn bộ cổ vật Viêm quốc qua!"
Phân thân giấy lắc đầu, nói: "Chỉ cổ vật Viêm quốc thì có lẽ không đủ, tốt nhất là những thứ có niên đại, lại tương đối nổi tiếng đều đưa tới."
"Hả?"
Mọi người kinh ngạc.
Trần Tiên thản nhiên nói: "Tỷ lệ thắng không tới 100% ta sẽ không ra tay, nếu mọi người không nỡ đồ vật thì dùng phương án A đi, di chuyển thành phố ven biển vào trong 100km là được, một năm sau ta sẽ ra tay."
"..."
Khá lắm, đừng nói là toàn bộ thành phố ven biển, ngay cả dịch chuyển một hai khu phồn hoa cũng đủ khiến họ tàn phế rồi.
Đại sứ Mỹ vừa khóc vừa cười nói: "Nước nào cũng cần sao?"
Phân thân giấy Trần Tiên thản nhiên liếc đối phương, nói: "Nước Mỹ nói, đồ nước các người thì không cần đâu, niên đại thấp quá, đưa hết đồ cướp được từ nước khác qua đi, trong hai ngày này khu vực Portland, Boston, New York và Washington cũng đang trong phạm vi tấn công đó, tuy tôi thấy không có gì lớn, dù sao liên quan đến vận mệnh nhiều người quá, tôi chỉ biết chỗ đó có thể có chuyện thôi, mọi người tự đề phòng vậy."
"Hả?!!"
Sắc mặt đại sứ Mỹ thay đổi trong nháy mắt, ánh mắt có chút chần chừ nhìn Trần Tiên, không chắc Trần Tiên có đang hù dọa mình hay không.
Dù sao Hải Ma viễn cổ mấy ngày nay chẳng phải muốn tấn công mặt trời không lặn và Thiết Tháp quốc sao? Sao lại chạy sang bên này rồi?
"Trần giáo chủ, tôi cần về báo cáo một chút, dù sao cổ vật đều là của quốc gia, có lẽ cần quốc hội biểu quyết."
Phân thân giấy khẽ gật đầu: "Hiểu được, mọi người đều về bàn bạc một chút đi."
"Được, làm phiền ngài rồi."
Đại sứ các nước lo lắng rời khỏi Chân Tiên quan, dù họ rất muốn ở lại Chân Tiên quan thêm chút, nhưng bây giờ thời gian không chờ người, Hải Ma viễn cổ sẽ tấn công thành phố ven biển lúc nào thì không ai biết.
Phòng họp hoàng gia mặt trời không lặn.
Một bà lão đang kích động quát lên: "Đưa cho hắn! Đưa hết cho hắn! Toàn một đống đồ vô dụng thôi! Còn cả đồ các ngươi cất giữ cũng đem ra! Chậm trễ một ngày là chúng ta sẽ vạn kiếp bất phục."
Bây giờ họ cùng lắm thì xuống đài, đền chút tiền, để đám quý tộc lên thay, biến thành đám nhà giàu bình thường.
Nhưng một khi Hải Ma tấn công thành phố gây thương vong lớn, thì mấy chục triệu dân căm hận có thể xé nát họ ra từng mảnh.
Phía bên kia, lãnh đạo cấp cao Thiết Tháp quốc cũng đồng ý rất sảng khoái, dù sao cổ vật đâu quan trọng bằng quốc gia, không có quốc gia thì họ chẳng khác gì cá trong lồng thôi.
Còn về đồ triển lãm của Lư Phù Cung, thì vốn dĩ toàn là hàng nhái, đồ thật toàn để trong kho cất kỹ rồi.
Nên gửi những cổ vật này đi thì thực ra cũng không ảnh hưởng lớn tới các viện bảo tàng.
Mà lúc này, phía bên kia Đại Tây Dương.
Các lãnh đạo Mỹ và Phong Diệp quốc lại đang lưỡng lự.
"Mặt trời không lặn gây ra phiền phức, dựa vào cái gì muốn chúng ta phải chịu chi vậy?"
"Đúng đó, cổ vật mấy nước đó góp lại chắc cũng xấp xỉ thôi."
Tổng thống hơi bất lực: "Nhưng từng nước đều đưa hết, mà chúng ta lại không đưa thì có vẻ không hợp lý lắm."
Có người đề nghị: "Vậy thì cứ lấy vài món qua loa cho xong."
"Nhưng ý của Trần giáo chủ là muốn chúng ta đưa toàn bộ cổ vật mà..." Đại sứ cười khổ nói.
Cục trưởng quản lý cục cổ vật tức giận: "Hắn muốn là chúng ta phải cho chắc?"
Những người khác cũng gật đầu, mấy món đồ đó giá trị cộng lại phải hơn ngàn tỷ đô la.
Tất nhiên là có những lúc, nó cũng chẳng đáng một xu.
Bộ trưởng quốc phòng nói: "Cứ bảo mấy món đó là thuộc về toàn bộ người Mỹ, chúng ta không có quyền quyết định, trừ khi phải tổ chức bỏ phiếu toàn dân!"
Đại sứ lại lần nữa cười khổ: "Nhưng hắn nói khu vực ven biển Boston cũng sẽ bị tấn công trong hai ngày này..."
"Dọa người thôi, đều là mấy trò lừa gạt của chúng ta thôi mà." Bộ trưởng quốc phòng cười lạnh nói.
Còn việc tại sao hắn lại dám ăn nói hùng hồn như vậy, là vì hắn biết xung quanh phòng họp đã lắp một loạt thiết bị gây nhiễu từ trường.
Trần Tiên đã từng nói ở buổi phát sóng trực tiếp là, thiết bị nhiễu từ trường sẽ ảnh hưởng Viên Kính Thuật, dù không biết có hữu ích không, nhưng hắn cảm thấy lời mình nói cũng không quá đáng.
Nếu như Trần Tiên mà vì chuyện này mà gây tội với hắn, vậy thì chi bằng trực tiếp tiêu diệt mấy kẻ cầm quyền tối cao rồi tuyên bố mình làm tổng thống còn hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận