Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 347: Cái quỷ gì, đây là cái gì quỷ nha? (length: 8214)

Vì tu luyện môn Bình Thiên Tiên thuật đòi hỏi nhiều tinh lực và thời gian, Trần Tiên quyết định dùng thẻ kinh nghiệm sơ cấp để luyện trước thuật Mưa Thuận Gió Hòa.
Trong không gian luyện tập.
Vừa mở mắt ra, hắn đã thấy khung cảnh xung quanh khá ồn ào, hóa ra mình đang ở gần một chiến trường hỗn loạn.
Vị lão sư giảng bài là một đạo sĩ mặc đồ trắng, à, tu vi có vẻ còn không bằng hắn.
Khóa học này có hơn năm mươi học viên, hơi đông.
Trong đó, có không ít gương mặt quen thuộc, dường như đã gặp ở các khóa học trước.
Có một cô nàng giống Địch Lệ Nhiệt Ba, Hani Khắc Tư, Cổ Lực Na Trát, mã ngươi Zaha, người đẹp Khôn Đạo Triều Lộ, đang lén lút vẫy tay chào hắn.
Trần Tiên cười rồi đi thẳng đến chỗ đó, dù sao mọi người đều đứng học, không có chỗ ngồi cố định, không cần thiết phải liên lạc kiểu bí mật như điệp viên.
Hắn đến gần Triều Lộ, tiện thể nói: "Nghe xong giảng bài thì nói chuyện tiếp."
"Ờ, được."
Triều Lộ khẽ gật đầu, bây giờ nghe giảng là quan trọng nhất, dù gì một thẻ kinh nghiệm sơ cấp đã tốn 100 điểm tích lũy.
Đạo sĩ áo trắng nhìn mọi người, tiện nói: "Bây giờ bắt đầu nghe giảng bài nghiêm túc, sau khi học xong thì xuống chiến trường cứu chữa thương binh, ai cứu được nhiều, bần đạo sẽ thưởng một viên Huyền Nguyên đan."
Các học viên lập tức xôn xao.
"Huyền Nguyên đan?!"
"Trời! Đây là trung phẩm đan dược, giá trị tận 5000 điểm tích lũy!"
"Đúng đó, một tuần ta cũng chỉ kiếm được có 5000 điểm tích lũy mà thôi."
"???"
Trần Tiên lại ngơ ngác, Huyền Nguyên đan 5000 điểm tích lũy ư? Sao chỗ hắn chỉ bán có 500 điểm tích lũy?
Chẳng lẽ cửa hàng của những người khác đều không giảm giá sao?
Khóe miệng Trần Tiên giật giật, có lẽ đây là sự khác biệt giữa hệ thống chính và hệ thống con, những người này thật thảm.
"Yên lặng, bây giờ bắt đầu vào học."
Đạo sĩ áo trắng vỗ tay, đợi mọi người im lặng thì bắt đầu giảng bài.
Mưa Thuận Gió Hòa thuật là một môn pháp thuật trị liệu phạm vi không cao cấp, dù giới hạn cao không lớn, nhưng giới hạn thấp cũng không hề thấp, đây cũng là nguyên nhân khiến Trần Tiên chưa thể học ngay được.
Đương nhiên, nếu hắn chịu ở ngoài đời suy nghĩ thêm nửa ngày, cũng có thể tự mình học được, có điều ở ngoài đời luyện pháp thuật sẽ tốn pháp lực, còn trong không gian luyện tập thì không tốn.
Khoảng một canh giờ, đạo sĩ áo trắng đã giảng giải tường tận thuật Mưa Thuận Gió Hòa, rồi thi triển hai lần, chữa lành cho mấy người thương binh gần đó.
"Được rồi, tiếp theo các ngươi tự mình đến xung quanh chiến trường dùng thương binh để thử pháp thuật, ta sẽ đứng bên cạnh chỉ dẫn."
Mọi người lúc này tản ra, tự mình tìm thương binh để thử pháp thuật.
Trần Tiên và Triều Lộ liếc nhau một cái, rồi cùng nhau đi sang một bên.
Trần Tiên vừa đi vừa tiện tay kết ấn chữa trị xong cho hơn chục người bị thương, khiến Triều Lộ tròn xoe mắt.
"Sao ngươi không cần niệm chú?"
Trần Tiên ngẩn người, nhìn những thương binh đang bái tạ rồi rời đi, nói: "Mấy vết thương ngoài da thì không cần niệm chú để tăng uy lực."
Khóe miệng Triều Lộ giật giật, rồi kích động hỏi: "Không phải, ta không nói cái đó, ta đang nói sao ngươi làm được vậy?!"
Trần Tiên có chút kinh ngạc nhìn nàng.
"Học xong là làm được thôi mà."
"..."
Triều Lộ đã cạn lời, cái gì mà học xong là làm được?
Ý là bọn họ học là nhập môn, còn ngươi học là đại thành hả?
Triều Lộ lén nhìn đạo sĩ áo trắng, thấy ông ta đang chỉ dẫn cho người khác thì mới nhỏ giọng hỏi: "Ngươi không thấy sao, ngươi ở đây hình như khác chúng ta, bọn ta mà nói lung tung là sẽ bị mắng, còn ngươi thì không."
Trần Tiên cười nói: "Vậy chắc là sự khác biệt giữa học sinh giỏi và học sinh kém đó."
"..."
Triều Lộ không kìm được lườm nguýt, nếu không phải trước đó ở trường luyện đan thuật gặp Trần Tiên bị hai lão sư ghét bỏ, có lẽ nàng đã tin.
"Hỏi chút chuyện, thế giới của các ngươi có vấn đề gì không?"
Trần Tiên khựng lại, sau đó nhíu mày hỏi dò: "Sao vậy? Các ngươi phát hiện ra gì?"
Triều Lộ vừa liếc trộm đạo sĩ áo trắng vừa nhỏ giọng nói: "Ta dùng mã Morse liên lạc với hai người, hình như thế giới của bọn họ đều gặp nguy hiểm, bên ta cũng vậy."
"Nguy cơ?"
Trần Tiên trầm tư một chút, chủ thể Tạo Vật Chủ - Nguyên Thủy đế quốc hình như cũng là một đại nguy cơ với trái đất.
"Bên ta đúng là cũng có."
Triều Lộ tự tin cười: "Quả vậy… Giống như ta đoán, hệ thống chọn chúng ta nhiều khả năng là để chống lại nguy cơ."
"Rồi sao?"
Trần Tiên còn tưởng nàng có kế hoạch gì, kết quả Triều Lộ ngơ ngác chớp mắt.
"À? Không có gì mà?"
"..."
Trần Tiên hết nói, vậy thì ý nghĩa giao lưu của bọn họ là gì? Chẳng khác nào nói chuyện phiếm giết thời gian trong lớp học?
Hắn nghiêm túc hỏi: "Các ngươi không nghĩ tới chuyện liên minh hỗ trợ nhau sao?"
"Ha ha ha, ngươi ngốc hả, chúng ta có đi được đến thế giới của đối phương đâu, xuyên việt chư thiên phải cảnh giới mạnh cỡ nào a."
Triều Lộ cười rồi vỗ vai Trần Tiên.
Trần Tiên lấy ra từ túi một người giấy và một miếng ngọc giản đưa cho Triều Lộ.
"Gặp nguy hiểm thì đưa một chút linh lực vào để kích hoạt người giấy này, nếu gặp phải tai họa diệt thế không giải quyết được thì cứ làm theo phương pháp trong ngọc giản này, có thể triệu hoán ta đến."
"???"
Triều Lộ há hốc mồm nhìn Trần Tiên, cuối cùng nàng cũng hiểu cái sự khác biệt giữa học sinh giỏi và học sinh kém mà Trần Tiên nói.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: "Ca, mạo muội hỏi một chút, tu vi của ngươi là gì?"
"Kim Đan." Trần Tiên bình thản đáp.
Triều Lộ suýt ngã ngửa ra sau, tiện thể hít một hơi khí lạnh.
Sau đó kích động nắm lấy tay Trần Tiên nói: "Đại lão, cho ta ôm đùi ngươi một cái được không?"
Trần Tiên im lặng nhìn nàng, cái cô Triều Lộ này có bị hội chứng thần kinh giao tiếp sao?
Hắn lắc đầu: "Không được, nam nữ thụ thụ bất thân."
Triều Lộ có chút ngạc nhiên hỏi: "Ngươi là Toàn Chân?"
Trần Tiên lại lắc đầu: "Đang một."
Triều Lộ lập tức mắt sáng rỡ, tay trái chống nạnh, tay phải giơ ngón cái lên chỉ vào mình, mặt tỉnh bơ cười: "Đang một thì còn quan tâm gì chuyện nam nữ thụ thụ bất thân chứ, hắc hắc ta cũng là ~"
"..."
Trần Tiên có chút cạn lời, không ngờ Triều Lộ sau khi quen thuộc lại có tính cách như vậy.
Ngoại hình nữ thần, tính cách đậu bỉ, nhưng sự kết hợp này thật sự dễ thu hút và được yêu thích trong giao tiếp.
Triều Lộ lén cất người giấy và ngọc giản, nhưng vì có không ít người đang chú ý bọn họ, nên sự vụng trộm này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Đạo sĩ áo trắng dở khóc dở cười nhìn về phía Trần Tiên.
"Các ngươi như vậy làm ta rất khó xử à, lần sau không được như vậy nữa."
"Vâng, tiền bối."
Trần Tiên ngẩng đầu thở dài nhận lỗi.
Đạo sĩ áo trắng khẽ gật đầu rồi thôi không quan tâm nữa.
Triều Lộ lại lần nữa trợn tròn mắt, nếu đổi thành nàng và người khác, chắc chắn đã bị mắng một trận rồi.
Chẳng lẽ gia hỏa này là con cưng của hệ thống?
Mười tiếng trôi qua rất nhanh, Trần Tiên mở mắt ra đã về lại thư phòng trong Chân Tiên quán.
"Hy vọng nàng xem xong ngọc giản đừng giật mình hoảng sợ."

Hệ thống con chư thiên, địa cầu, Tử Hà quan ở Hành Sơn.
Triều Lộ trở về thiền thất, lập tức sờ vào bộ ngực 34E của mình.
Thấy người giấy và ngọc giản vẫn còn thì mặt nàng nở hoa.
Chỉ là khi nàng mở ngọc giản, tiếp nhận nội dung bên trong thì biểu tình dần đông cứng lại.
"Ngọa Tào? Cái quỷ gì thế này? Cái thứ quái quỷ gì vậy?"
"Hiến tế triệu hoán… Ít nhất 9999 người trở lên không giới hạn?! Đây là tà đạo pháp môn gì vậy! ! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận