Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 471: Trần lão ma nội ứng bên trong (length: 8187)

Sau khi Trần Tiên vào phòng, liền cảm thấy có ống kính đang dòm ngó hắn.
Hắn hơi nhếch khóe môi lên, tựa như đang giễu cợt điều gì.
Một giây sau, một tầng ảo ảnh xuất hiện trước ống kính.
Trong mắt Ergas, Trần Tiên vừa vào phòng liền nhìn quanh một lượt, sau đó đi về phía đám nữ nô, xé bỏ vẻ ngoài nhã nhặn bại hoại, giống như một tên lục bá phát cuồng bắt những nữ nô đó trút giận.
Ergas nhìn một hồi rồi thỏa mãn gật đầu, để trí não tiếp tục theo dõi Trần Tiên và La Lan, còn hắn thì đi nghỉ.
Việc cải tạo quá nhiều khiến hắn sớm mất hứng thú với chuyện nam nữ, dục vọng duy nhất của hắn bây giờ là không ngừng cải tạo máy móc để mình trở nên mạnh hơn, đồng thời thoát khỏi sự ràng buộc của thân xác, trở thành sinh mệnh máy móc vĩnh hằng.
Nhưng kiểu cải tạo này chỉ là kỹ thuật của nền văn minh cao cấp, còn hắn chỉ là tên hải tặc lang thang ở nền văn minh trung hạ, muốn được cải tạo kiểu này chẳng khác nào có ý định mặc chiến y sắt thép đời mới nhất trong "Pirates Of The Caribbean".
Cho nên, hắn thường chỉ có thể đến mấy xưởng sửa chữa nhỏ lén lút thay thế những linh kiện trên cơ thể gặp trục trặc.
Hắn đã để dành một khoản lớn Tinh Tệ, chuẩn bị đến khi đó sẽ đến nền văn minh trung cao tìm một "thợ sửa chữa" đáng tin để nâng cấp và cải tạo toàn diện.
Đương nhiên, số tiền đó rất nhanh sẽ thuộc về Trần lão ma.
Trong phòng của lục bá, Trần Tiên giơ tay phóng ra hồng quang bao phủ đám nữ tù binh đáng thương.
Rất nhanh, mọi vết thương trên người họ đều được chữa lành.
Thể trạng hồi phục cũng khiến thần trí bị thuốc khống chế của họ dần dần tỉnh táo lại.
Có người khẩn cầu nhìn Trần Tiên, có người vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm, đương nhiên cũng có nhiều người ngơ ngác và mê mang.
Trần Tiên nhẹ phất tay, xiềng xích trên người họ liền rơi hết.
"Giúp ta dọn dẹp phòng sạch sẽ, sau đó tự tìm chỗ nghỉ ngơi, tên da xanh quái dị đã bắt các ngươi đã bị ta đánh chết, đợi ta xong chuyện ở đây, sẽ thả các ngươi tự do."
Một nữ tù binh thuộc Ngưu Tộc vóc dáng cao lớn cường tráng, cẩn thận dè dặt hỏi: "Ngươi không phải hải tặc vũ trụ..."
Trần Tiên cười nhẹ nói: "Ngươi thấy ta giống sao?"
Một bên khác, một cô gái Xà Tộc có chút kích động hỏi: "Ngươi thật sự sẽ thả chúng ta?"
Trần Tiên vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi ngược lại: "Ta cần các ngươi làm gì?"
"... "
Thật thà, nhưng tổn thương người khác.
Trong vũ trụ, gu thẩm mỹ của Thú Nhân tộc, á nhân tộc và nhân tộc khá là đồng nhất.
Chỉ riêng nhan trị và khí chất của Trần Tiên thôi, đã là hàng đầu trong ba tộc này, chỉ cần ngoắc tay một cái sẽ có một đống phụ nữ theo đuổi, chướng mắt bọn họ cũng là chuyện bình thường.
Đương nhiên, bình thường thì là bình thường, nhưng vẫn rất tổn thương.
Dù sao, có thể giành lại tự do, vẫn là có chút khả quan.
Bọn họ lục tục đứng dậy bắt đầu dọn dẹp phòng, mười mấy người cùng dọn dẹp, chốc lát đã dọn sạch sẽ căn phòng rộng ba trăm mét vuông.
Nói là phòng, thực ra nó giống nhà kho đã cải tạo hơn, dù sao lục bá cao đến bốn mét, ở phòng bình thường đúng là tra tấn.
Trần Tiên lấy bồ đoàn đặt xuống đất, rồi ngồi lên thiền định.
Tu luyện Chu Thiên có thể gia tăng năng lượng trong cơ thể, tu luyện suy tưởng lại tăng cường sức mạnh nguyên thần.
Mà việc tăng cường sức mạnh nguyên thần, ngoài tu luyện suy tưởng, còn có đọc kinh điển của Nho, Thích, Đạo để lĩnh hội.
Khi hoàn toàn tiến vào trạng thái suy tưởng, Trần Tiên liền lơ lửng lên, năng lượng màu đen bùng nổ quanh người, còn có một vài điểm màu ánh sao lưu chuyển, như một tiểu vũ trụ đang vận hành.
Năng lượng màu đen kia là sức mạnh của Địa Đạo, còn ánh sao nhiều màu chính là Âm Dương và ngũ hành.
Trong phòng, hơn mười nữ tù binh ngơ ngác nhìn tiểu vũ trụ đang vận hành bao phủ quanh người Trần Tiên.
Không hiểu vì sao, một cảm giác bình yên, kết thúc và thoải mái tự nhiên sinh ra trong lòng, giống như khoảnh khắc trước khi chết, thông suốt tất cả mọi chuyện.
Không biết từ bao giờ, họ đã lặng lẽ nhìn Trần Tiên tu luyện cả một đêm.
Bang bang! !
Tiếng chuông kim loại vang lên ngoài cửa.
Ngay sau đó, âm thanh của miệng rộng trùng phát qua chuông cửa.
"Huyền Vân Chân Quân, xuống ăn cơm rồi còn phải đi làm nhiệm vụ."
Trần Tiên mở mắt, hơi ngạc nhiên đi đến cửa.
"Làm nhiệm vụ?"
Miệng rộng trùng ngáp nói: "Ủa, hôm qua ta không nói với ngươi à?"
Trần Tiên trợn trắng mắt: "Ngươi thử nghĩ xem?"
Miệng rộng trùng cười nói: "Ha ha ha, chắc là ta nói với La Lan rồi, quên nói với ngươi, vừa đi vừa nói vậy."
Nói xong hắn lại nhìn căn phòng của lục bá, có chút ngạc nhiên nói: "Phòng dọn dẹp không tệ, với lại... ngươi làm cách nào vậy, bọn họ sao lại ngoan ngoãn như vậy?"
Trần Tiên thản nhiên nói: "Ha ha, làm họ vui vẻ thì tự nhiên sẽ ngoan."
Miệng rộng trùng ngây người một chút rồi giơ ngón tay cái với Trần Tiên.
"Ghê đấy, lợi hại, thằng cha lục bá to con như vậy mà vẫn không bằng ngươi, đúng là buồn cười."
Tiếp đó, hắn vừa đi vừa nói chuyện chính.
"Hôm nay nhiệm vụ là thừa dịp ba đoàn hải tặc vũ trụ cỡ vừa đánh chiếm nền văn minh cấp thấp, đám tiểu đoàn hải tặc chúng ta nhân cơ hội cướp bóc một mẻ."
"Chúng ta được chia một thành phố giàu có, đến lúc đó dọn sạch lực lượng phản kháng ở đó, có thể tha hồ cướp bóc trong thành đó một tháng."
Trần Tiên nhíu mày, không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn thế này.
"Chơi lớn vậy sao? Với lại tại sao lại là một tháng?"
Miệng rộng trùng cười nói: "Bởi vì một tháng sau sẽ có đại lão phái người tiếp quản hành tinh này."
Trần Tiên nhíu mày: "Chuyện này là sao?"
Miệng rộng trùng tiếp tục: "Chúng ta, hải tặc vũ trụ hơn lính đánh thuê ở chỗ là có thể hai đầu cùng hưởng lợi, mấy lão đại hội thương mại thuê chúng ta tấn công mấy nền văn minh, khi tấn công thì có thể tự do cướp bóc, đừng nói là sướng thế nào."
"Đế quốc không quản sao?" Trần Tiên cau mày hỏi.
Miệng rộng trùng không nhịn được cười nói: "Hắc hắc, những khu vực bên ngoài vùng quản lý cấp hai của đế quốc, chẳng phải đều là mấy lão đại định đoạt sao, với lại bên ngoài do hải tặc vũ trụ chúng ta tấn công, mấy lão đại đó vẫn là người tốt đến giải cứu mấy hành tinh bị tấn công đó mà."
Trần Tiên lập tức hiểu rõ ra, trước thuê hải tặc vũ trụ đến tấn công hành tinh, tiêu diệt lực lượng quân sự ở đó, sau đó lại tới cứu viện, đồng thời phái quân đồn trú bảo vệ, dần dần trở thành kẻ khống chế, cuối cùng vắt kiệt tài nguyên rồi rút lui.
Khoan đã... có vẻ như có nước nào đó trên Trái Đất chơi trò này thì phải.
Trần Tiên không nhịn được chửi một câu: "FYM, chơi đúng là đen tối."
Miệng rộng trùng cười gật đầu nói: "Đúng vậy, mọi người cứ nói chúng ta là hải tặc vũ trụ xấu, thật ra những lão đại kia còn tệ hơn."
Hai người vừa nói chuyện vừa đến nhà ăn.
Trong phòng ăn, món gì cũng có, dù sao nơi đây có người ngoài hành tinh đủ mọi chủng tộc, có người thích ăn cỏ, có người thích ăn côn trùng, có người thích uống máu...
Mà đồ ăn cho người thuần chủng thì lại rất bình thường, nhưng không biết nguyên liệu là thịt gì nên Trần Tiên chỉ chọn một chút rau và trái cây.
Miệng rộng trùng thì ngược lại, phối hợp cả thịt và rau, lấy một cái đùi thú lớn, một đĩa trái cây và một ly rượu ăn ngon lành.
Đang ăn được nửa bữa thì La Lan cùng một đám hải tặc vũ trụ lôi thôi đến.
Nhìn sơ qua thì đúng là cảm thấy anh ta không khác gì những tên hải tặc vũ trụ này.
Còn Trần Tiên dù chỉ ngồi đó ăn trái cây ngoài hành tinh một cách im lặng thôi, cũng toát lên vẻ đặc biệt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận