Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 389: Làm nguyên bộ dư xài (length: 8177)

Vương Tử Hư cùng Đào Kiếm Cương vừa bơi lên bãi biển, ngay sau đó mặt nước biển đột nhiên nổ tung, tung lên vô số bọt nước.
Một con sứa khổng lồ cao hơn ba mươi mét duỗi hai xúc tu, chụp lấy hai người.
Hai người không phải hạng vừa, nghe tiếng xé gió liền lập tức quay người vung kiếm phản kích.
Nhưng xúc tu Yêu Vương sứa bao bọc một lượng lớn nước biển, bọn họ chém trúng xúc tu trong nháy mắt đã bị nước biển hất văng lên bãi cát.
"Ca!!"
Đào Kiếm Nhu sợ hãi kêu lên, rút kiếm xông tới, đối mặt Yêu Vương bát phẩm, nàng không hề sợ hãi.
Quả không hổ là hai người dám xông thẳng vào sơn trại.
Trần Tiên thì vui vẻ, không ngờ đến bờ biển nướng đồ lại có thêm niềm vui ngoài ý muốn, thế giới này quả nhiên rất có triển vọng.
Phanh! Phanh phanh!!
Yêu Vương sứa liên tục phun ra ba luồng thủy pháo cao áp, tấn công Vương Tử Hư và Đào Kiếm Nhu đang xông lên.
Trần Tiên đưa tay ra ba ngón, đánh nát ba luồng bọt nước cao áp.
Nước biển ầm ầm vang lên, rơi xuống bãi cát, thế mà lập tức sủi bọt.
Ba người Vương Tử Hư hít một hơi khí lạnh, không ngờ sứa mẫu Yêu Vương này lại hiểm độc như vậy, còn bỏ độc vào thủy pháo.
Ba người vội tránh xa bờ biển, lùi vào rìa bãi cát.
Còn Trần Tiên đã chậm rãi đi xuống mép nước, không ngừng tính toán trong lòng sẽ xử lý con sứa Yêu Vương này như thế nào.
Ăn tươi lục khố tiên tặc, dẫn xuất nguyên dương ăn tươi, làm thành nguyên liệu luyện đan, phong băng làm vật tế, hay giữ lại tinh tiến Luyện Thi Thuật hoặc chờ bản tôn tới sau đó ném vào vạn cổ tạo hóa lò chế tạo thủy cổ tối cường...
Đắn đo, thật sự quá đắn đo.
Rất nhanh hắn hết đắn đo, vì trong nước biển lại có cả trăm cả ngàn sứa yêu ẩn mình.
Làm "nguyên liệu" dư dả, tận ba lượt.
Khóe miệng Trần Tiên không nhịn được cong lên, nhiều nguyên liệu tự đưa tới cửa như vậy, không thể để chúng chạy mất.
Hắn giơ tay, tay trái kéo tay áo phải, trên tay phải sát khí huyết sắc đậm tạo thành phù văn đen nhánh.
Đây là hắn lấy Già Thiên Ma Thủ làm cơ sở phát triển Ngoại đạo Tù Thiên tay, dung hợp ba loại võ học và bốn loại pháp thuật "tiểu chúng", tỷ như Thiên hồn đọa ngục tay.
Một giây sau, mây gió trời đất biến sắc.
Bóng tối đột ngột bao phủ Trần Tiên cùng khu vực đám sứa yêu.
Còn chưa kịp để đám sứa yêu phản ứng tháo chạy, một bàn tay đen ngòm từ trong bóng tối hiện ra, giam cầm toàn bộ sinh mệnh của vùng biển vào trong lòng bàn tay.
Ầm ầm!!
Vô số nước biển từ kẽ tay đen ngòm chảy ra, còn lũ sứa kia thì đều bị cầm tù trong lòng bàn tay, không con nào thoát được.
Trần Tiên khẽ co tay lại.
Bàn tay đen ngòm trên mặt biển liền thu về dưới đáy biển đen tối, mang theo đám sứa yêu gây tai họa ở vùng biển Đông Hải hoàn toàn biến mất.
Nếu không vì mặt biển vẫn còn xao động, tất cả cứ như một giấc mộng.
Vương Tử Hư mấy người đã đứng hết trên bờ cát, mở to mắt nhìn.
Khi họ cho rằng kiếm pháp là tuyệt chiêu mạnh nhất của Trần Tiên thì mới phát hiện đó chỉ là một góc băng sơn.
Chiêu này, e là có thể lật tung toàn bộ Vạn Kiếm sơn trang.
Vương Tử Hư vội lắc đầu, sao hắn có thể nghĩ ra những ý niệm nguy hiểm như vậy chứ.
Lúc này, Đào Kiếm Cương đột nhiên vỗ tay kêu lên: "Ta hiểu rồi! Mục đích của Huyền Vân tiên sinh đến đây chính là để đối phó với tộc sứa yêu gây hại vùng duyên hải bấy lâu nay!"
"Không hổ là tiên sinh! Thoạt nhìn thản nhiên đi du ngoạn, nhưng thực ra là để trảm yêu trừ ma!"
Đào Kiếm Nhu nhìn bóng lưng Trần Tiên, hai tay siết chặt, để trước ngực, vẻ sùng bái đã tràn ngập trong đáy mắt.
"... "
Trần Tiên có chút cạn lời, trời mới biết hắn đi đến đâu cũng có thể gặp phải sơn tặc thổ phỉ và yêu ma.
Chỉ có thể nói môi trường quá tệ, đến đâu cũng có thể tăng điểm công đức.
...
Sáng hôm sau, một đoàn người đạo gia mệt mỏi bước vào thành Đông Hải.
Tuy đi bộ suốt đêm nhưng ngoài Đạo Minh và Đạo Ninh mệt mỏi sắp tàn thì những người khác đều vô cùng phấn chấn, thần thái sáng láng.
Bởi vì chẳng mấy chốc họ sẽ được gặp bản tôn vị tiền bối kia.
Khi đoàn người tiến vào thành Đông Hải, không tránh khỏi kinh động thế lực các nơi trong thành, dù sao một người cửu phẩm dẫn theo nhiều người bát phẩm và thất phẩm như vậy, nhìn thế nào cũng là muốn làm chuyện lớn.
Về phần thế lực các nơi vì sao lại biết ngay, chính là vì những người khoác áo choàng mang theo vũ khí như họ, vào thành đều phải kiểm tra thực hư giấy thông hành.
Có những thành quan trọng còn phải có giấy giới thiệu, tất nhiên có tiền có thể làm được cả hai loại giấy tờ này, mà những người thực lực đủ mạnh cũng có thể bỏ qua việc kiểm tra ở cổng thành.
Trong khách điếm Có Phúc dưới lầu, họ vừa đến đã chiếm một nửa số bàn.
Tiểu nhị của quán lên lầu thông báo cho Trần Tiên là có khách nhân của hắn đến thì, Tôn thị tỷ muội, huynh muội Đào thị cùng Vương Tử Hư ở phòng sát vách Trần Tiên cũng nghe thấy liền cùng nhau mở cửa ra.
Trần Tiên thấy bọn họ tò mò, liền cười nói: "Khách của ta tới rồi, nếu có hứng thú thì đi xuống cùng ta gặp gỡ."
"Ừm ừ."
Năm người vội vàng gật đầu, được vào vòng giao hữu của Trần Tiên với bọn họ mà nói chẳng phải là vinh hạnh lớn hay sao.
Khi Trần Tiên dẫn người xuống lầu thì Thanh Vi Tử có chút không kịp phản ứng, vì bây giờ Trần Tiên là phiên bản đại nhân.
Cũng may Đạo Ninh kéo áo nhắc nhở: "Sư phụ, hình như ông ấy là sư tổ..."
Thanh Vi Tử lúc này mới tỉnh, giờ Trần Tiên chắc hẳn là phiên bản thanh niên, phản lão hoàn đồng, tự do khống chế tuổi tác đi lại thế gian, có lẽ chỉ có thần tiên trong truyền thuyết mới có thủ đoạn đó.
Hắn liền vội tiến lên hành lễ.
"Thanh Vi Tử bái kiến sư phụ!"
Thanh Vi Tử vừa dứt lời, Tôn thị tỷ muội và Đào Kiếm Nhu đều mở to mắt nhìn, các nàng nằm mơ cũng không nghĩ Trần Tiên lại có một người đồ đệ già như vậy.
Đào Kiếm Cương và Vương Tử Hư lại tỏ vẻ hiểu rõ, họ đã sớm nghi Trần Tiên là kiểu người thanh xuân vĩnh trú hoặc phản lão hoàn đồng cường giả tuyệt thế.
Dù sao ngày hôm trước một kiếm kia, cũng không phải cửu phẩm có thể tung ra đòn công kích được.
Mà phía trên cửu phẩm, là cảnh giới chỉ tồn tại trong truyền thuyết, giống như thần thoại xa xưa.
Tông chủ Nhân Tông, Tuyết Hà, theo sát Thanh Vi Tử, sau khi hắn hành lễ xong, cũng lập tức đưa tay hành lễ: "Tuyết Hà bái kiến Huyền Vân tiên sinh."
Sau Tuyết Hà những người khác cũng nhao nhao hành lễ.
"Bái kiến Huyền Vân tiên sinh."
Trần Tiên khẽ gật đầu, cười nói: "Ừm, mọi người hôm qua ở Dương Châu đã gặp mặt, ta cũng không tự giới thiệu lại, không ngờ các ngươi đi suốt đêm đến đây."
Tuyết Hà cười đáp: "Sợ để tiên sinh chờ lâu nên chúng tôi tăng tốc đến đây."
"... "
Hai chân run rẩy của Đạo Minh và Đạo Ninh âm thầm liếc nhau.
Dù sao Trần Tiên đâu có nói cần phải vội vàng như vậy, họ căn bản không cần thiết phải chạy như vậy.
Quả nhiên trước mặt tiền bối lợi hại, cường giả cửu phẩm cũng sẽ nịnh bợ như vậy.
Trần Tiên nói: "Đi chỗ khác nói chuyện đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của khách điếm."
Dù sao ai đi qua mà nhìn thấy hơn hai mươi người giang hồ trong khách điếm, đều sẽ chọn tránh ra ngoài, để khỏi rước phiền phức vào mình.
Tuyết Hà lúc này lấy ra một xấp ngân phiếu, nói với một trưởng lão Nhân Tông bên cạnh: "Tìm người đánh xe mua một căn nhà lớn."
"Vâng, tông chủ."
Vị trưởng lão kia cầm ngân phiếu, rồi dẫn một chấp sự rời đi.
Còn Vương Tử Hư và Đào Kiếm Cương thì đã hóa đá tại chỗ.
Tuyết Hà... tông chủ...
Tuyết Hà, tông chủ Nhân Tông, mỹ nhân đứng đầu giang hồ thập đại đời trước!?!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận