Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q15 - Chương 33: Thi thể trên xe lăn

Xương thân dưới mục nát, liên kết với nhau chỉ bằng chút thịt rữa. Dưới cái đầu cạo trọc là một đôi kính lão, đôi mắt phía sau cặp kính đã không còn chút sinh khí nào, chỉ là một hốc mắt không có con ngươi.
Đây là xác một bà lão đã chết ngồi trên xe lăn. Bên cạnh còn có vài cái xác tình trạng giống y hệt, đều là những ông lão, bà lão đã chết. Hình ảnh rất máu tanh, làm người nhìn phải giật mình.
Những ông lão bà lão này đều có thảm trạng giống nhau, da thịt toàn thân đã rữa nát gần hết, không ít nơi đã lộ ra xương trắng.
Đập vào mắt Diệp Tưởng và Nguyệt Quang là hình ảnh như vậy, ngọn lửa căm giận trong lòng hai người đã bị thay thế bằng lòng áy náy! Hắn xin thề, cho dù phải giá trả thế nào cũng phải giết chết Tử Thần, bất cứ giá nào.
Nhưng Diệp Tưởng lúc này có chút lo âu, hiển nhiên Nguyệt Quang hiện tại đã đánh mất lý trí, cả người tản ra sát khí mạnh mẽ. Chính tay giết chết một đứa bé khiến hắn áy náy không thể tha thứ cho bản thân, lại càng không cách nào tha thứ cho Tử thần. Với trạng thái như vậy, e là mục đích thực sự của Tử thần khi để hắn giết nhầm đứa bé kia, chính là muốn hắn lạc lối trong cừu hận! Cứ như vậy, tác dụng của aura nhân vật chính sẽ ngày càng yếu đi!
"Mạnh quân... Chúng ta nên hành xử cẩn thận vẫn hơn." Diệp Tưởng ngăn hắn lại, nói: "Dù sao Tử thần cũng..."
Cùng nhau vượt qua, Diệp Tưởng đã lĩnh giáo đủ các loại sức mạnh của Tử thần. Không hổ là điện ảnh nhất trọng quỷ môn quan, cho dù những bộ điện ảnh khó giải trước đây cũng rất ít khi đem nhiều nhân vật NPC không phải nhân vật liên quan cuốn vào, hơn nữa còn chết thê thảm tới như thế!
Nhưng hiện tại cái từ "Tử thần" này đã trở thành vảy ngược của Nguyệt Quang, Diệp Tưởng chưa nói dứt lời, vừa nhắc tới "Tử thần" Nguyệt Quang đã nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng như muốn nhỏ máu:
"Không cần phải nói! Ta chắc chắn sẽ không tha cho Tử thần!"
Diệp Tưởng thở dài, Nguyệt Quang bình tĩnh ngày xưa đã không còn nữa rồi.
Xem ra đả kích sau khi giết một đứa bé vô tội quá lớn với hắn!
Nguyệt Quang kéo tay Diệp Tưởng ra, sải bước tới trước thi thể một ông lão đang ngồi trên xe lăn! Ánh mắt hắn hiện tại hoàn toàn là thái độ thấy chết không sờn!
Mà lúc này, một cái xe lăn gần bọn họ nhất, trên xe lăn là xác một bà lão, cái cổ trơ xương đã khó mà chống được trọng lượng cái đầu, cư nhiên rớt từ trên cổ đập xuống sàn nhà. Cái đầu lăn lông lốc về phía Diệp Tưởng và Nguyệt Quang!
Tốc độ lăn kia còn nhanh hơn quả bóng cao su, cái đầu lăn tới đâu kéo theo một hàng máu nhớt và thịt thối. Cặp kính lão đã bị đè nát, một bên con ngươi bị đập lòi ra khỏi hốc mắt! Hình ảnh muốn kinh dị thế nào thì kinh dị thế đó.
Diệp Tưởng không chút do dự vung Hắc Diêm lên, dẫn trước xông tới mạnh mẽ đâm thủng đầu bà lão kia! Sức mạnh của Hắc Diêm hôm nay đã hơn xa quá khứ, trong nháy mắt biến cái đầu kia thành tro tàn.
Diệp Tưởng rút Hắc Diêm ra, nhìn về phía Nguyệt quang, thẳng thắn mà nói, khoảng cách khi nãy của Nguyệt Quang với cái đầu kia còn gần hơn hắn, thế nhưng phản ứng của hắn lại chậm hơn một nhịp so với Diệp Tưởng. Chẳng lẽ trong lòng hắn có bóng ma, đối với việc giơ kiếm bổ về phía những người đã chết này có lòng mâu thuẫn sao?
Hắn quá nhẹ dạ, đây là ưu điểm nhưng cũng là độc dược trí mạng của hắn.
Diệp Tưởng đã từng giống như hắn, thậm chí còn mang lòng oán độc đối với aura nhân vật chính. Hắn phong ấn linh hồn ác ma bên trong, nhưng khi phải đối mặt với cường địch, chỉ nhân từ là không có ý nghĩa, nắm giữ sức mạnh chính nghĩa mới xứng đáng thay mặt chính nghĩa. Vì có Nguyệt Quang, Diệp Tưởng một lần tìm về một mặt chính nghĩa của mình, nhưng hắn cũng sẽ không vì điều đó mà dừng theo đuổi sức mạnh. Người đáng chết, hắn chắc chắn sẽ không nương tay! Cho dù những người này đều là người vô tội, nhưng đã trở thành vong linh bị Tử Thần thao túng!
Hắn không nhìn Nguyệt Quang nữa mà tiếp tục nhìn về phía trước. Nhưng hắn phải ngạc nhiên rồi! Vì… cái đầu của bà lão vừa bị hắn đốt thành tro kia vẫn đang hoàn hảo thối rữa nằm trên đất, dùng con mắt hiếm hoi sót lại kia nhìn hắn chằm chằm!
Diệp Tưởng nuốt ngụm nước miếng, hắn lại giơ Hắc diêm lên đem con mắt còn hoàn hảo kia đâm thủng! Máu tươi phún ra ào ào, căn bản không phải lượng máu có thể chảy ra từ trên một cái đầu thối rữa. Diệp Tưởng vung mạnh tay, đem cái đầu của bà lão bổ đôi. Dịch óc trắng nhầy tự nhiên
phọt ra, bộ óc đương nhiên đã bị hắn đập nát! Mà lần này Diệp Tưởng nhìn thấy bên trong bộ não có một khối u rất to. Bà lão này hẳn nhập viện vì khối u ác tính, khối u trong não khá lớn, coi như không bị Tử thần giết chết thì bà lão này cũng không sống được bao lâu nữa.
"Chuyện này... cái gì đang xảy ra vậy?"
Diệp Tưởng nhìn cái đầu bị bổ đôi, óc và máu vương vãi tung tóe, không chỉ thở hồng hộc. Lần này đầu lâu không bị Hắc Diêm đốt cháy! Nguyệt Quang thấy vậy cũng tới trợ giúp, giơ Viêm Dương bổ về phía nửa cái đầu của bà lão! Thế nhưng khối u ác tính mọc trong não kia đột nhiên nở to!
Chuyện gì thế này?
Diệp Tưởng và Nguyệt Quang vội vàng lùi lại!
Khối u ác tính trở nên khổng lồ rồi nứt ra, từ bên trong lộ ra một cái đầu lâu mới, hoàn toàn giống hệt đầu lâu của bà lão kia! Gương mặt bà lão tự nhiên càng dữ tợn và uy nghiêm, nhìn vào khiến người ta không rét mà run! Lần này hai người Diệp Tưởng và Nguyệt Quang song kiếm hợp bích, Hắc Diêm và Viêm Dương đồng thời phá hủy đầu lâu của bà lão, thế nhưng từ bên trong khối u khổng lồ kia, lại lòi ra một cái đầu giống như hệt lúc trước!
Thời khắc này, Diệp Tưởng và Nguyệt Quang đều hiểu được… cách làm của hai người không hề có chút ý nghĩa nào! Bây giờ nghĩ lại, lúc trước mới chỉ là bữa ăn khai vị của Tử thần mà thôi, hiện tại mới là món chính!
Nhưng mới chỉ là những vong hồn bị Tử Thần nguyền rủa đã đáng sợ như thế, vậy bản thân Tử thần thì sao đây? Sao có thể là tồn tại dễ dàng bị giết được? Huống chi đây là điện ảnh nhất trọng quỷ môn quan! Là điện ảnh để lựa chọn ra diễn viên đệ nhất trọng môn!
Diệp Tưởng không nhìn cái đầu kia nữa, trực tiếp tránh đi. Đang chuẩn bị đi xuyên qua thi thể ông lão hói đầu đang ngồi xe lăn, đột nhiên bánh xe chuyển động, lấy tốc độ cực nhanh nhắm về phía Diệp Tưởng! Diệp Tưởng cắn chặt răng, trong giây lát vận dụng trong lực lượng Đạo trong máu, ngưng tụ lên Hắc Diêm, sau đó đâm về phía ông lão hói đầu! Chiêu này trực tiếp đâm xuyên qua thi thể cùng với xe lăn!
Thế nhưng thi thể cũng không bốc cháy!
Cằm ông lão nứt ra, nửa hàm dưới rơi xuống treo lủng lẳng. Một cặp mắt vẩn trắng đục ngàu đang nhìn chằm chằm Diệp Tưởng, dường như đang chất vấn hắn vì sao lại ra tay giết người! Sau đó Diệp Tưởng phát hiện, xe đẩy vẫn đang chuyển động... ngay cả khi Hắc Diêm đâm vào ngực ông lão vẫn không cản được tốc độ xe lăn chuyển động! Diệp Tưởng càng khiếp sợ khi phát hiện hắn không thể rút Hắc Diêm ra!
Diệp Tưởng đạp mạnh lên xe lăn, muốn ngăn không cho nó tiếp tục tiến tới, đồng thời dùng sức rút Hắc Diêm ra. Kết quả đem cả thi thể ông lão kia nhấc lên, thi thể của ông lão trượt dọc theo lưỡi Hắc Diêm, đập lên người Diệp Tưởng, đè hắn trên mặt đất. Khuôn mặt Diệp Tưởng chỉ cách gương mặt thi thể kia một đoạn nhỏ, thậm chí nửa hàm dưới lủng lẳng của ông lão còn chạm vào môi Diệp Tưởng!
Diệp Tưởng kinh hãi nhận ra, thi thể đã thối nát của ông lão như nặng cả nghìn cân, hắn dùng cách nào cũng không thể đẩy thi thể này ra! Tình hình của hắn quả thực không khác gì "Bóng đè" !
"Mạnh... Quân..."
Hắn vừa mới mở miệng, kết quả hàm dưới lủng lẳng kia trực tiếp rơi vào trong miệng, chọc thẳng vào yết hầu, khiến hắn không thể lên tiếng cầu cứu Nguyệt Quang! Nhưng lúc này Nguyệt Quang đang làm gì đây?
Nguyệt Quang lúc này cũng muốn xông lên cứu Diệp Tưởng, thế nhưng những chiếc xe lăn kia cứ chạy về phía hắn! Mà hắn sợ động thủ rồi lại có thể giết phải người còn chưa chết, nhất thời rơi vào trạng thái tiến thối lưỡng nan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận