Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q14 - Chương 100: Tử chú chi đảo

Đối với Dụ Thu Lam, mới vừa rồi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đúng vậy, trong dòng sông thời gian, vừa rồi cái gì cũng chưa xảy ra. Vô luận dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng không có biện pháp đem đoạn thời gian vừa rồi hồi tưởng lại. Đúng thế, căn bản tất cả chưa từng xảy ra chuyện gì.
Có lẽ nói như vậy sẽ khiến người bình thường khó mà hiểu được. Đổi lại một cách nói dễ hiểu hơn đi. Hiện tại trong cơ thể Nguyệt Quang, huyết chủng vẫn tồn tại như trước! Tất cả chuyện đã xảy ra, hoàn toàn bị xóa sạch trong dòng sông thời gian, là chân chính ‘chưa từng xảy ra’!
Đây chính là con gái của thập bát vương đời trước, một người tu đạo thời gian đã có thành tựu gần với Abe Hằng Nhất, A Lễ!
Nguyệt Quang kỳ lạ lại nhớ rõ những chuyện vừa rồi đã xảy ra! Nhưng trong nháy mắt thời gian đảo lưu, hắn lại không để ý, nghĩ rằng đó là NG.
Nếu như nói chuyện Nguyệt Quang vẫn còn trí nhớ đối với đoạn thời gian kia để cho A Lễ biết, nàng tuyệt đối sẽ kinh hãi không thôi. Trên đạo thời gian, nàng đã tu hành tới cảnh giới cực cao! Mà Nguyệt Quang lúc này đây, ngay cả nhất trọng môn cũng không phải! Cảnh giới chênh lệch như thế, lại có thể làm được điều không tưởng như vậy.
Hắn lúc này vẫn còn cảm giác đầu váng mắt hoa, mà Dụ Thu Lam thì chỉ muốn đoạt lấy Huyết chủng!
Bất quá, đã có đoạn trí nhớ vừa rồi, hắn lập tức né tránh về một hướng khác!
Hiện tại trong hoàn cảnh đen kịt, chỉ cần không phóng thích khí, Dụ Thu Lam muốn tìm ra hắn tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Mà điều này đối với hắn cũng rất có lợi!
Lúc này đây tuy vẫn còn váng đầu hoa mắt, hắn vẫn có thể lờ mờ phân rõ vị trí của những căn phòng trống. Hắn nhất định phải trong lúc này, tìm được một căn phòng trống không người để tiến vào!
“Hàn Linh Tỳ! Ngươi đang ở đâu!”
Tuy Dụ Thu Lam cao giọng hô lớn, nhưng không phải là người hâm, ai lại vào thời điểm này trả lời nàng?
Tuy rằng vẫn có thể tiếp tục sử dụng Nhiếp Thần Thuật, nhưng đã dùng 2 lần liên tục làm nàng mệt mỏi không chịu nổi. Mà càng làm nàng cảm giác kỳ quái là, vì cái gì Lệnh Hồ Nguyệt Quang vẫn có thể tự nhiên hành động như trước? Mới vừa rồi, rõ ràng hắn vẫn còn bị Nhiếp Thần Thuật gây ảnh hưởng mà! Nàng tự nhiên sẽ không biết, trong khoảng thời gian bị xóa đi, Nguyệt Quang đã vượt qua đoạn thời gian khống chế ở hạn mức cao nhất của nhiếp thần thuật. A Lễ làm biến mất 1 đoạn thời gian của mọi người, nhưng lại không thể làm biến mất thời gian của Nguyệt Quang!
Dụ Thu Lam hô lớn như vậy, nàng lập tức ý thức được, bản thân phát ra âm thanh ngược lại dẫn tới vị trí của mình bị bại lộ. Đối với Linh Tỳ mà nói, đây lại là cơ hội. Nếu không cách nào xác định vị trí của mình, Nhiếp Thần Thuật ngược lại có khả năng mất đi hiệu lực. Hơn nữa, một năng lực như BUG này, hắn không tin nàng có thể sử dụng nhiều lần.
Nguyệt Quang tiếp tục tiến về phía trước, lại không cẩn thận đụng vào một thân thể. Hắn túm lấy đối phương, mặc dù không phát ra khí, nhưng rất nhanh có thể xác định đối phương là nữ giới. Từ chiều cao để phán đoán, đối phương chính là Xuân Tuyết!
” Là anh, Xuân Tuyết!”
Nguyên bản Xuân Tuyết đang trong thời điểm hoảng sợ, lúc này nghe tiếng hắn mới an tâm lại. Nguyệt Quang lúc này kéo Xuân Tuyết đi về vị trí một căn phòng trống. Trong quá trình này, hắn chỉ có thể ngàn vạn lần cầu nguyện không nên đụng phải những người khác. Chỉ cần có thể thuận lợi tiến vào một gian phòng trống, tất cả đều có thể chấm dứt!
Mà khi nãy Dụ Thu Lam đọc được trí nhớ của hắn, tự nhiên cũng biết kế hoạch của Nguyệt Quang. Hắn định lợi dụng cơ hội này nấp vào một căn phòng trống, tính toán lừa dối mấy người khác. Không thể không nói, kế hoạch thật sự là giỏi. Kế hoạch này đối với nàng cũng có lợi, chỉ cần nàng không bỏ phiếu cho Hàn Linh Tỳ, kết quả cuối cùng sẽ có hơn phân nửa người chết.
Bởi vậy, cục diện lý tưởng nhất chính là cái gì? Chính là cuối cùng chỉ còn lại có nàng, Nguyệt Quang cùng Xuân Tuyết ba người. Mà bởi vì cái chết của Dương Mộc Phong không quan hệ với trò chơi, cho nên cuối cùng vẫn phải chết thêm một người. Bất quá, tất cả phải được thành lập trên điều kiện tiên quyết là Hoàng Thiện Vân đích xác đã chết. Dù sao, nhân tố không cách nào xác định vẫn còn tương đối nhiều, không thể không cẩn thận chú ý.
Lúc này cứ dứt khoát để hắn tiến hành kế hoạch, chuyện cướp lấy huyết chủng, sau đó làm cũng không muộn.
Rốt cuộc, đi tới được một căn phòng trống phía trước, Nguyệt Quang mở cửa phòng, để cho Xuân Tuyết đi vào trước!
” Linh Tỳ. Còn anh?” Nàng rất kinh ngạc, bản thân Nguyệt Quang không vào sao? Tuy vẫn còn phòng trống, nhưng mà?
Trong thế giới địa ngục, nàng đã thấy nhiều người đứng giữa ranh giới sinh tử, tính toán, lợi dụng lẫn nhau. Vì mình mà hy sinh mạng sống là chuyện nơi nào cũng có thể thấy. Thế nhưng người nam nhân nàng mới quen biết này, coi như hắn có sắm vai hôn thê của mình cũng không cần phải làm tới nước này đi?
Tổng sẽ không có khả năng hắn nhìn trúng mình chứ? Bất quá nàng lập tức bỏ đi cái ý nghĩ này. Mị lực của bản thân nàng không lớn như vậy, vả lại giữa vợ chồng tàn sát lẫn nhau, nàng cũng đã gặp không ít. Trên thế giới này, ai mà không để tính mạng của mình ở vị trí thứ nhất?
Giây phút này trong lòng nàng chảy qua một dòng nước ấm, nói: ” Không, Linh Tỳ, anh nên vào mới đúng. . .”
Không chỉ là hành vi nhân vật nên làm, hơn cả là nàng không muốn Nguyệt Quang vì mình mà trả giá. Dù gì hai ngươi không thân cũng chẳng quen, nếu không phải là sắm vai tình lữ, có thể hắn cũng sẽ không chăm sóc bản thân mình như vậy.
” Em vào đi.”Nguyệt Quang không có ý định thương lượng với nàng, đẩy nàng vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Không ai sẽ bỏ phiếu cho phòng trống, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất.
Cơ hội tốt nhất. . .
Hắn lập tức dọc theo vách tường, đi chuyển về hướng một căn phòng trống khác.
Tuy rằng xung quanh một mảnh tối đen, thế nhưng bố cục trên quảng trường tế tự này lại hiện ra cực kỳ rõ ràng trong đầu. Đây là năng lực cảm ứng mãnh liệt được tôi luyện trong hoàn cảnh hắc ám truyền kỳ của hắn mà ra.
Đem căn phòng trống vừa rồi giao cho Xuân Tuyết, chủ yếu bởi vai trò quan hệ của nhân vật với Xuân Tuyết, đương nhiên ở một phương diện khác, mọi người đều thuộc về diễn viên tầng chót, lúc khó khăn có thể giúp đỡ được thì tận lực giúp đỡ một chút. Sống trong thế giới địa ngục, chuyện tàn khốc đã nhìn thấy nhiều, hắn không hy vọng giữa người và người chỉ thuần túy là quan hệ lợi dụng, tính toán.
Cuối cùng, đã đến phòng của Dương Mộc Phong, hắn đưa tay nắm lấy tay nắm cửa.
Nhưng đúng lúc này hắn đột nhiên cảm giác, bờ vai bị một bàn tay lạnh như băng đè xuống.
Điều này khiến hắn đột nhiên ngưng thở!
Nhưng ngay sau đó liền nghe được một giọng nói cực kỳ quen thuộc, bất quá giọng nói này phát ra âm thanh rất nhỏ.
“Ngươi, còn chưa phát hiện. . .”
Chưa phát hiện?
Giọng nói này chính là của Hoàng Thiện Vân!
Đúng vậy, Hoàng Thiện Vân chứ không phải Khương Thư Nghiên!
Chưa phát hiện? Phát hiện ra cái gì? Hắn hoàn toàn không rõ những lời này có nghĩa là gì?
“Rất nhanh. . .’Cấm sơn ” rất nhanh sẽ. . .”
Những lời kịch này rốt cuộc có ý gì đây? Bên trong kịch bản hoàn toàn không có a!
Cấm sơn. . . Rất nhanh sẽ? Sẽ cái gì?
Nhưng một lúc lâu sau vẫn không có bất kỳ âm thanh nào nữa, hơn nữa bàn tay đặt trên đầu vai cũng đã thả ra. Tiếp theo, Hoàng Thiện Vân giống như quỷ mị, biến mất một cách vô tung!
Hoàng Thiện Vân còn sống.
Nhưng mà vòng bỏ phiếu vừa rồi rất hiển nhiên, đa số đều lựa chọn bình cho Hoàng Thiện Vân. Nàng còn sống liền có nghĩa. . . Nàng đã đổi phòng. Nàng tiến vào phòng trống, hay là nàng đã đổi phòng cùng thiếu nữ thần bí kia?
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Hắn chuyển động tay cầm, đẩy cửa bước vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Tất cả… cứ như vậy chấm dứt sao?
Hoàng Thiện Vân còn sống, mà nàng hiển nhiên là cái gì cũng biết.
Trò chơi bỏ phiếu tử vong này cuối cùng sẽ như thế nào đây? Hắn làm sao để có thể sống sót đây?
Tựa người vào cửa… hắn chậm rãi ngồi xuống đất.
“Ngươi còn chưa có phát hiện” . . .
Phát hiện cái gì?
Bộ phim kinh dị này dường như so với trong tưởng tượng của hắn còn quỷ dị hơn vài phần.
Cốt Dạ đoạn kinh khủng, còn có tế tự quỷ dị cùng với vùng đất dân bản địa diệt vong… Tử Thủy đảo đến cùng là địa phương nào vậy?
Mà cùng lúc đó, Diệp Tưởng tu luyện cũng tới thời điểm mấu chốt nhất.
Rất nhiều khí được quán chú vào tượng thần Nguyệt Ảnh, mà sau lưng Diệp Tưởng, mồ hôi đã chảy ra ướt nhẹp. Luồng khí xoáy trong cơ thể điên cuồng chuyển động, bất đầu không ngừng cải tạo cơ thể hắn. Cuối cùng khiến linh hồn hắn lột xác phát sinh từ bản chất.
Mà lúc này đây, hắn bỗng nhiên cảm thấy tinh huyết Chúc Cửu Âm được luyện hóa trong cơ thể sinh ra một sự đồng cảm với khí của hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận