Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 1036: Một đám điên cuồng tín

Diêu Xuân Tuyết sống sót sau tai nạn, giờ phút này toàn thân vẫn còn run rẩy, nàng chỉ kém một chút nữa là đã chết rồi!
Nhưng lúc này nàng lại phát hiện, tài khoản của bản thân nhận được thêm một khoản vé chuộc cái chết!
Người gửi tới cư nhiên là Nguyệt Quang!
Xuân Tuyết không dám tin... điều này... là vì cái gì?
Nàng và Nguyệt Quang sắm vai Hàn Linh Tỳ, không phải người yêu chân chính. Trong thế giới địa ngục, coi như là vợ chồng cũng có thể vì một đường sinh cơ mà phản bội lẫn nhau, huống chi hai người chỉ sắm vai tình lữ? Về phần đối phương có ý với bản thân? Xuân Tuyết tự biết rõ bản thân không có aura nhân vật chính, dung mạo cũng chẳng hơn người, tại sao tên diễn viên Cát Cát này lại vừa ý mình? Không thể hiểu được a!
"Vì sao?"
Cuối cùng nàng gửi đi tin nhắn hỏi thăm, chỉ hai chữ liền tốn mất 40 vé chuộc cái chết! Nhưng nếu không hỏi cho rõ ràng, nàng sẽ cảm thấy lo lắng.
Nhưng mà, Nguyệt Quang lại không trả lời.
Hắn biết rõ, thời điểm này bất luận trả lời như thế nào, đối phương cũng sẽ không an tâm. Coi như trả lời đối phương, hắn không cần đối phương trả ơn, đối phương cũng sẽ không tin. Trong thế giới địa ngục, làm phúc không cần trả ơn quả thực là sự tình không thể tin được. Những người tại nơi đây sớm đã không còn biết xấu hổ, quan hệ giữa người với người hoàn toàn là lợi ích trắng trợn. Phản bội, tuyệt vọng, giết chóc, mỗi ngày đều xảy ra. Các diễn viên có thể nhận được aura nhân vật chính đứng trên đỉnh cao, hầu như không ngoại lệ đều đã trở thành ác ma không còn chút nhân tính.
Hắn... đã tự mình trải qua tất cả.
Vì sao phải trợ giúp Diêu Xuân Tuyết? Cũng chẳng có lý do gì đặc biệt. Chẳng qua là cảm thấy nếu cứu nàng, nàng vẫn sẽ còn chút hy vọng sống sót. Năm đó thời điểm hắn còn chưa có aura, cũng vô cùng khát vọng có người có thể giúp đỡ hắn một chút. Hắn càng sẽ không quên, những nỗi đau khổ và tuyệt vọng khi hắn và Mẫn Hoa chỉ có thể diễn vai phụ.
Hắn không muốn suy nghĩ nhiều, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, hai tay nắm chặt.
Ta sẽ sống sót!
Từ tầng sâu nhất trong địa ngục này.. . Sống sót!
"Không sao chứ? Xuân Tuyết?"
"Vâng... em vẫn ổn..."
Diêu Xuân Tuyết được hắn cứu, kịch bản phía sau tự nhiên sẽ sinh ra hiệu ứng hồ điệp, sinh ra biến hóa không thể dự đoán. Bất quá, đối với Nguyệt Quang, điều này cũng chẳng quan trọng.
"Cái kia... Khương Tử Nguyệt, nàng giống như đã nổi điên..."
Hiện tại, bản thân nàng bên trong kịch bản vốn đã chết. Làm một người đã chết nàng tự nhiên không hề có lời kịch nào cả, chỉ có thể tự ứng biến.
Nguyệt Quang nhìn ra hành động của Diêu Xuân Tuyết không kém, thế nhưng năng lực ứng biến lại không mạnh, dưới tình huống đang không có kịch bản, chỉ sợ rất khó để không NG.
Bất quá đây là chuyện của nàng, hắn không có cách nào giúp. Cho nàng một chút vé chuộc cái chết đã là hết lòng giúp đỡ rồi. Bởi vì Nguyên Huyết Tầm, hắn tự nhiên được tặng một lượng lớn vé chuộc cái chết. Nếu như đủ khả năng giúp đỡ, vậy thì giúp đỡ một chút đi.
Mà lúc này, cửa phòng tắm bỗng nhiên bật mở!
Khương Tử Nguyệt từ bên trong bước ra!
Hai mắt nàng ta mờ mịt, nhìn Nguyệt Quang cùng Xuân Tuyết ở bên ngoài, nói:
"Cái gì vừa xảy ra vậy?"
"Khương Tử Nguyệt, vừa rồi rốt cuộc ngươi bị sao vậy?"
Đêm nay, đã định trước là sẽ không bình tĩnh.
Ban đêm. Sau khi các học sinh đã trở về ký túc xá, lần lượt hỏi thăm mới phát hiện, thế mà không ai biết rõ tung tích của Lục Linh San.
Lục Linh San đã đi nơi nào?
Trong văn phòng đạo sư.
Lúc đầu La Hằng vốn đã đi ngủ. Nhìn Khương Tử Nguyệt, Diêu Xuân Tuyết cùng với Nguyệt Quang trước mắt, nghe ba người kể xong chuyện xảy ra tối nay, mà kết luận đưa ra là... Lục Linh San đã mất tích!
"Lục Linh San... Không thấy?"
"Đúng vậy! Đây không phải là chuyện nhỏ a!"
Trước khi Nguyệt Ảnh tế bắt đầu lại có một vị luyện khí sư dự bị mất tích sao?
"Ta hiểu ... Ta sẽ lập tức đi gặp hiệu trưởng! Các em nhanh chóng trở về tìm xung quanh học viện, Bất luận thế nào cũng nhất định phải tìm ra được Lục Linh San!"
Mấy phút đồng hồ sau. La Hằng bước chân vào trong phòng hiệu trưởng. Thời khắc gần tới Nguyệt Ảnh tế, hiệu trưởng vẫn luôn làm việc tới rạng sáng.
"Hiệu trưởng..."
Trong một căn phòng rộng lớn hoa lệ, hiệu trưởng lúc này đang đứng trước một bức tượng thần Nguyệt Ảnh.
"Hiệu trưởng, " La Hằng thở phì phò nói:
"Có chuyện xảy ra rồi, một học sinh lớp ba năm bẩy đã bị..."
Hiệu trưởng chậm rãi quay đầu.
"Không cần lo lắng. Nàng sẽ trở lại trước khi Nguyệt Ảnh tế bắt đầu."
"Hiệu trưởng?"
"Đây là do Nguyệt Ảnh thần nói cho chúng ta biết. Trước khi Nguyệt Ảnh tế bắt đầu, nếu Học Viện Hồng Lạc có người mất tích, như vậy, không cần để trong lòng. Tất cả... Đều là ý chỉ của Nguyệt Ảnh thần."
"Hiệu trưởng... Ngươi, những lời ngươi nói là có ý gì?"
"Ta đã nói rồi, đây là... Nguyệt Ảnh thần nói cho chúng ta biết đấy."
"Chúng ta" ?
Cái gọi là "Chúng ta" ? Rất hiển nhiên là chỉ hiệu trưởng, còn có... Thần quan đại nhân!
"Như vậy... Nguyệt Ảnh thần có nói... Lục Linh San, đi nơi nào hay không?"
"Không có. Nhưng trước khi Nguyệt Ảnh tế bắt đầu, nàng sẽ trở lại. Chỉ đơn giản như thế. Không cần tiếp tục tìm kiếm nàng. Nếu như cha mẹ nàng có tới hỏi thăm thì cũng trả lời bọn họ như vậy. Cứ nói... Đây là thần quan đại nhân tự mình trả lời!"
Xác thực, chỉ cần là "Thần quan" trả lời, như vậy cha mẹ của Lục Linh San sẽ không còn hỏi nhiều nữa. Ý chỉ của Nguyệt Ảnh thần là tuyệt đối đấy.
Thế nhưng...
Tất cả điều này đều quá mức quỷ dị.
La Hằng nuốt nước miếng một cái, sau đó nói:
"Hiệu trưởng..."
"Ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Đây đích xác là Nguyệt Ảnh thần báo cho... Thần quan đại nhân biết, đúng không?"
Hai mắt hiệu trưởng giống như lưỡi đao quét tới, La Hằng bỗng kêu lên thảm thiết! Sau đó, hắn che hai mắt té quỵ trên đất, hai mắt hắn thế mà lại chảy máu!
"Lấy năng lực khôi phục của ngươi, giữa trưa mai là có thể khôi phục thị lực. Đây là trừng phạt vì ngươi dám chấn vấn thần quan, chất vấn Nguyệt Ảnh thần. Ngươi nên biết, trừng phạt như vậy đã là rất nhân từ rồi?"
"A a...."
La Hằng kêu thảm bụm lấy hai mắt đang không ngừng đổ máu, không thể không cầu xin tha thứ:
"Ta, ta sai rồi! Ta sai rồi, hiệu trưởng!"
Cặp mắt của hắn tự nhiên đã mù.
Bất quá bởi vì hắn là Luyện Khí sư tinh anh, chỉ cần đem "Khí" tập trung ở hai mắt, rất nhanh sẽ có thể khôi phục. Theo như lời hiệu trưởng nói, đây đã là rất "Nhân từ" rồi.
Đối với bọn họ mà nói, là rất nhân từ!
"Về sau, ban ba năm bảy còn xảy ra loại chuyện như thế này, tất cả đều xử lý như vậy. Trước Nguyệt Ảnh tế, ta không muốn nghe bất cứ chuyện gì có liên quan tới cái lớp kia. Sự tồn tại của Hoàng Thiện Vân đã khiến chúng ta đủ nhức đầu rồi."
Lúc này đã có vài vị đạo sư nghe được tiếng kêu mà tiến vào phòng hiệu trưởng.
"Hiệu trưởng, đã xảy ra chuyện gì... La đạo sư?"
Bọn hắn nhìn thấy La Hằng hai mắt đổ máu,... Điên cuồng kêu thảm thiết, mặt từng người đều vàng như đất!
Cái này... rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng mà ở trước mặt hiệu trưởng, không ai dám chất vấn, coi như phỏng đoán được chuyện xảy ra cũng phải làm bộ không biết!
La Hằng đang nằm rên rỉ chính là tấm gương.
Từ nay về sau, bọn hắn tuyệt đối sẽ không quản những chuyện xảy ra trong lớp ba năm bẩy nữa.
Tới gần nửa đêm 0 giờ, trong ký túc xá nam sinh lại vẫn đang rất sôi động.
"Chuyện này... rút cuộc là làm sao vậy?"
Lục Linh San, mất tích. Chuyện lớn như thế lại để đó không giải quyết gì sao??
Nói đùa gì vậy!
"Chính là ý chí của Nguyệt Ảnh thần đấy... Ý chí? Lục Linh San mất tích, liền xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao?"
Diệp Tưởng sau khi nghe được đầu đuôi câu chuyện, còn có thể nói cái gì đây?
Nếu không phải là Nguyệt Quang ra tay, nguyên trong kịch bản phải là 2 người mất tích! Bất quá kết quả vẫn là giống nhau. Chỉ cần hiệu trưởng nói một câu, chỉ cần có thần quan và ý chí của Nguyệt Ảnh thần tồn tại, mọi người đều sẽ yên tâm thoải mái tiếp nhận tất cả!
Nguyệt Quang kế tiếp lại nói:
"Đã báo cho cha mẹ Lục Linh San. Bọn họ cũng chấp nhận cách giải thích này, thậm chí còn không tới trường học. Đây chính là con gái ruột đó nha!"
Điên cuồng...
Sự điên cuồng đối với Nguyệt Ảnh thần đã thẩm thấu vào sâu bên trong mỗi một con người trên hòn đảo này.
"Còn có những chuyện kỳ quái Xuân Tuyết kể với chúng ta, là chuyện về Khương Tử Nguyệt ấy."
"Khương Tử Nguyệt?"
Giờ khắc này...
Trong hầm ngầm ký túc xá nữ.
Khương Tử Nguyệt mở một cánh cửa ra.
Nàng lạnh lùng nhìn gian phòng trước mắt đã từng là chỗ ở của Hoàng Thiện Vân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận