Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q15 - Chương 18: Người chết phục sinh

Mai Xuyên vội vàng kéo Viễn Sơn, ra hiệu “Suỵt” một tiếng: “Viện trưởng nói rồi, không được bàn luận chuyện này! Tiểu Lâm cũng vì thế mà bị chuyển tới phân viện rồi!”
“Ta… chỉ là ta thấy, có phải nàng nhìn lầm rồi không? Nói là nhìn thấy…. chắc là không phải đâu?”
“Đừng có ở trong ca trực đêm nói mấy lời như vậy!”
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên!
Mai Xuyên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy có một người mặc trang phục bệnh nhân đang đi trong bóng tối!
Nàng vội vàng ngồi thẳng lên, hỏi: “Bệnh nhân này có chuyện gì không? Có phải cảm thấy không khỏe ở đâu không?”
Bệnh nhân đi tới trước quầy trực, ánh mắt có vẻ vô hồn, nhìn chăm chú Mai Xuyên, sau đó hơi há miệng hỏi:: “Vô… Thần… Ở… chỗ… nào? ? ?”
“Nạp. . . Nạp Hoang? Mu… ka… Mê?”
Muka Mê là phát âm la mã của “Vô Thần”. Đây là một họ ít có, Mai Xuyên tự nhiên không hiểu được ý của bệnh nhân.
“Muka Mê?” Viễn Sơn không hiểu cũng hỏi: “Bệnh nhân, ngươi đang hỏi ai vậy?”
“Vô… Thần… ở… chỗ… nào? ? ?”
Nhưng người bệnh trước mắt vẫn giữ nguyên cách phát âm máy móc, khiến người ta cảm giác rất đáng sợ.
“Đợi một chút… Muka Mê… Có phải là ‘Vô Thần’ hay không?” Mai Xuyên cầm quyển danh sách lên mở ra, nói: “Muka Mê Yuko (phát âm la mã của Vô Thần Tịch Tử)… Ở tại phòng 608, ngươi muốn hỏi người này sao?”
Hỏi xong nàng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng phát hiện người bệnh kia đã đi đâu mất.
“Viễn Sơn? Vừa rồi…”
Viễn Sơn vừa rồi cũng quay sang nhìn danh sách bệnh nhân, ngẩng đầu lên thì không thấy người bệnh kia nữa.
“Kỳ quái… bệnh nhân kia hình như ta đã gặp qua ở đâu…. ” Viễn Sơn nghi hoặc nói: “Hình như là bệnh nhân của bác sĩ Diệp Sơn phụ trách?”
” Bác sĩ Diệp Sơn? Bác sĩ cấp cứu khoa ngoại Diệp Sơn ư?”
“Ừ, đúng vậy … nhất định ta đã gặp qua bệnh nhân đó… nhưng mà hắn nhìn có chút lạ lùng….”
“Ta cũng cảm thấy thế…”
Nhưng lúc này, thân thể Viễn Sơn bỗng run lên, nhìn về phía trước.
“Không… Không thể nào được? ? ? Ta nhớ, đó là bệnh nhân được đưa tới cấp cứu lúc đầu tuần… không lẽ ta nhớ nhầm sao? Người bệnh đó rõ ràng vào viện sau ba mươi phút đã tử vong… phải rồi, lúc đó ta đứng bên cạnh bác sĩ Diệp Sơn, ghi lại thời gian tử vong của bệnh nhân…”
Mai Xuyên tức khắc sợ tới mất hồn vía!
“Không… điều này chẳng phải giống như những gì Tiểu Lâm hộ sĩ… đã thấy…”
Cắt ngang câu nói của hắn là ánh đèn trên đầu vụt tắt!
Mai Xuyên sợ hãi kêu lên một tiếng: “Viễn Sơn, Viễn Sơn! Sao ngươi không nói nữa? Viễn Sơn! Viễn Sơn!”
Nhưng không có bất kỳ ai trả lời nàng.
Mai Xuyên sợ tới run lẩy bẩy, nàng không ngừng bước lui về sau… rồi nàng cảm nhận cơ thể dường như chạm vào một người lạnh băng, cứng ngắc…
Nguyên Huyết Tầm vẫn nằm trên giường bệnh, hoàn toàn không ngủ được.
Cổ họng vẫn còn đậm vị máu tanh.
“Đi… Tokyo sao? Cha và mẹ ở nơi đó sao?”
Nàng nắm chặt phù chú ở trước ngực.
Với tư cách là một diễn viên Nhất trọng môn, Nguyên Huyết Tầm hiểu rõ, biểu diễn lại điện ảnh nhất trọng môn, tình huống của nàng còn nguy hiểm hơn nhiều những người khác. Hơn nữa aura của nàng cũng bị thu lại! Bình thường nàng biểu diễn, luôn có thế thân, nhưng lúc này đây, nàng sẽ phải tự mình đối mặt với flag tử vong.
Giống với năm đó nàng với tư cách là ngôi sao nhỏ biểu diễn điện ảnh kinh dị.
Một đứa nhỏ mười mấy tuổi tại thế giới thật, nên được cha mẹ yêu thương, ngoài cắp sách tới trường chính là vui vẻ hưởng thụ tuổi thơ. Nhưng nàng lại không được phép có cửa điểm yếu đuối nào nếu muốn sống sót vượt qua phim kinh dị, gặp qua vô số nguyền rủa, vong linh, từng bước từng bước một thẳng tới khi được gia trì aura lên người! Trong quá trình này nàng không giống như bốn anh em cùng cha khác mẹ kia, mới còn trong tã lót đã được gia trì aura, hơn nữa là vĩnh viễn.
Hiện tại… tất cả giống như trở về điểm xuất phát.
Nếu trong quá khứ… không phải mẫu thân ngậm đắng nuốt cay cầu xin giúp đỡ của Nguyên gia, coi như tư chất của nàng có tốt cũng tuyệt đối khó mà sống sót, có một ngày sẽ phải chết trong phim kinh dị. Đối với phụ thân, chỉ là một đứa con hoang do nảy sinh quan hệ với một nữ diễn viên trong phim mà thôi, không cần bận tâm, thậm chí không xuất hiện trong trí nhớ của hắn… nàng có thể khẳng định, sau khi mình chết, mấy anh em Nguyên gia khác, ngoại trừ Nguyên Huyết Vu sẽ ra tay hành hạ chết mẫu thân nàng!
Trong óc nàng, người đầu tiên nghĩ tới chính là người cùng tuổi với nàng, con gái nhỏ nhất của Nguyên Thanh và Ngao Tuyết Ngọc, Nguyên Huyết Lệ! Cái tên nghe thật hay, nhưng Nguyên Huyết Lệ này tuyệt đối xứng với bốn chữ ‘nữ nhân rắn rết’. Nguyên Huyết Tầm so với nàng chính là thiên sứ rồi. Nguyên Huyết Lệ này vì tu luyện công pháp huyết ma, vì muốn mau chóng đột phá bình cảnh tu thành Huyết Bồ Đề mà đã giết không biết bao nhiêu diễn viên vô tội. Người biểu hiện thù ghét mẫu thân trắng trợn nhất chính là nàng. Một khi bản thân mình chết trong này, Nguyên Huyết Lệ tuyệt đối sẽ giết chết mẫu thân! Thậm chí không cần nàng ta động thủ, chỉ cần nàng có ý, có rất nhiều người trong rạp chiếu phim Bỉ Ngạn Hoa sẽ thay nàng làm chuyện này! Không chỉ như vậy, nhị ca Nguyên Huyết Lục, Tam ca Nguyên Huyết Hạt cũng có thể làm như thế! Bản thân không còn nữa, Nguyên Thanh cũng sẽ không vì chuyện này mà trừng phạt bất kỳ người nào!
Đây cũng là vì sao Nguyên Huyết Tầm lại cảm kích Nguyệt Quang vì đã cứu mình như thế. Nàng biết rõ Nguyệt Quang cứu nàng khẳng định không phải vì nàng, nhưng về mặt khách quan, chính vì nàng được hắn cứu, cho nên mạng sống của mẫu thân mới có thể tiếp tục. Trong lòng Huyết Tầm, tính mạng của mẫu thân cao hơn tất cả, nếu như phải hy sinh tính mạng của mình để mẫu thân có thể vĩnh sinh, nàng sẽ không do dự! Mà Nguyệt Quang cứu nàng liền đại biểu hắn đã cứu mẹ nàng! Mà nàng lại vì tự bảo vệ mình muốn hại chết hắn… Làm như vậy, Huyết Tầm không vượt qua được một cửa kia ở trong lòng…
Mẫu thân…
Trong đầu hiện lên hình bóng của Vân Bích U, Nguyên Huyết Tầm thề rằng nàng tuyệt đối không thể chết! Nàng không thể chết ở chỗ này! Nàng phải sống thì mẫu thân mới có thể sống! Nàng nhất định phải để cho mẫu thân sống thật lâu, sống để tiến vào Thiên Quốc chi môn!
Bỗng nhiên nàng nghe thấy từ bên ngoài truyền vào tiếng bước chân rất nhỏ!
Nàng hơi ngồi thẳng lên, dựng lỗ tai nghe ngóng!
Tiếng bước chân kia… đang dần đần tiến gần tới nơi này!
Nguyên Huyết Tầm nắm chặt ga giường dưới thân.
Huyết Bồ Đề trong cơ thể vận sức chờ phát động!
Nàng đứng lên, cất phù chú vào trước ngực, xỏ dép, đi về phía cửa phòng.
Lúc này khí toàn thân nàng được áp xúc lên đến mức cao nhất.
Đã không còn aura nhân vật chính… sau nhiều lần thổ máu, nàng cảm giác thực lực đã bị áp chế… nhưng cục diện bây giờ so với năm nàng mười mấy tuổi còn tốt hơn nhiều! Khi đó nàng còn có thể sống sót, chẳng lẽ hiện tại lại không được sao?
Thân thể nàng, tựa vào cửa phòng bệnh, lắng nghe tiếng bước chân từ từ tới gần
Càng ngày càng gần…
Mười mét…
Tám mét…
Năm mét…
Trên trán, từng giọt mồ hôi bắt đầu thấm ra…
Ta thì sao chứ? Mất đi aura thì như thế nào? Không có diễn viên thế thân thì ra sao? Hiện tại flag tử vong còn chưa gặp phải, có gì đáng sợ chứ!
Hai mét…
Rốt cuộc, nàng đẩy cửa phòng xông ra ngoài!
Hành lang bệnh viện đen kịt không một bóng người…
Nguyên Huyết Tầm lập tức quan sát chung quanh, thậm chí trần nhà cũng không bỏ qua. Nàng nhanh chóng áp sát thân thể lên vách tường! Trong phim kinh dị, phải cẩn thận đề phòng bị tập kích từ sau lưng! Lúc này nàng nhớ tới bộ phim kinh dị có độ khó thấp mà năm mười tuổi nàng tham gia《Học Viện Khủng Bố》, nàng là con gái của nhân vật chính, cùng một màn lúc này rất giống nhau.
Ở nơi nào?
Xuất hiện từ đâu?
Tử Thần!
Nàng dọc theo vách tường,…… Không ngừng tiến về trước!
Nghe được tiếng bước chân nhưng lại không thấy người, đối với Vô Thần Tịch Tử mà nói, điều này đã đủ dị thường rồi!
Thời đại này không có điện thoại di động, nàng không thể liên hệ với các anh em khác.
Đang không ngừng dọc theo vách tường tiến lên, bỗng nàng nhìn thấy cách đó không xa, cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Bóng đêm bị xua đi trong chốc lát!
Nàng vội vàng tiến tới!
Nhưng ngay sau đó, nàng nhìn thấy hai hộ sĩ nữ ngã từ trong thang máy ra, cả người va xuống nền đất!
Ánh sáng trong thang máy soi rõ gương mặt hai người hộ sĩ.
Cả hai khuôn mặt đều tiều tụy khô quắt, căn bản chính là thi thể đã chết rất lâu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận