Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 1032: Diệp Khuynh Hàn

Lúc Diệp Tưởng cùng Khương Thư Nghiên ở chạy đến đầu cầu thang lầu hai lại nhìn thấy trước sau đều có người bao vây, phía trên đuổi xuống chính là Dương Mộc Phong, phía giới chạy lên là Triệu Lễ cùng Điền Nhất Minh.
"Hứa Duẫn! Chúng ta cần phải nói chuyện một chút."
Lúc này gương mặt Dương Mộc Phong âm trầm như nước. Diệp Tưởng cầm chặt tay Khương Thư Nghiên, dùng giọng điệu chém đinh chặt sắt nói:
"Ta và ngươi không có lời nào để nói."
"Phải không?"
Mặt Dương Mộc Phong hiện lên vẻ dữ tợn.
"Tốt! Rất tốt! Trong lịch sử Học viện Hồng Lạc đã từng có tiền lệ tới thăm dò di tích của dân bản địa trên núi Bàn Long hay chưa?"
"Từ trước đến sau tình huống dị thường không nên phát sinh đã xảy ra bao nhiêu lần. Nếu ngươi nói tất cả điều này đều không có liên quan tới Hoàng Thiện Vân. Vậy ngươi thử hỏi một chút, những người đứng phía sau ta đây coi bọn hắn có tin hay không?"
"Hừ ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Ở thời điểm này hiển nhiên tiếp tục cãi cọ là chuyện không có chút ý nghĩa như vậy, hắn hà tất phải tiếp tục lãng phí thời gian, bất luận thế nào, Hoàng Thiện Vân là người yêu hắn, hắn cho dù liều hết thầy cũng muốn bảo vệ nàng chu toàn Bàn tay cầm tay Khương Thư Nghiên không buông, ngược lại càng nắm chặt hơn.
"Làm cái gì sao?"
Dương Mộc Phong lạnh lùng nói".
"Nếu như hiệu trường không chấp nhận yêu cầu của chúng tao, chúng tao cũng không có biện pháp, nhưng chúng tao không có khả năng dễ dàng tha thứ cho Hoàng Thiện Vân. Mau cút khỏi học viện Hồng Lạc.
Thời điểm khi đang nói chuyện, Mộc Phong hắn cũng phóng thích "Khí" trong cơ thể, đối phó không được với lệ quỷ với nguyền rủa chẳng lẽ còn không đối phó được với diễn viên hay sao?
Vì vậy, tất cả mọi người đều có cùng một ý niệm cùng nhau phóng thích "Khí" động thủ, hiển nhiên cuối cùng cũng phải vận dụng bạo lực để giải quyết hết thảy.
Dương Mộc Phong là người thứ nhất lao tới trước mặt Diệp Tưởng, vươn tay hung hăng ôm chặt lấy hắn.
"Ta chặn Hứa Duẫn, những người khác đối phó với Hoàng Thiện Vân, không cần phải vì nàng là nữ mà hạ thủ lưu tình. Nàng là người xúc phạm thần đối phó thế nào cũng được."
"Dừng tay!"
Vô số người quay xung quanh Hoàng Thiện Vân hiển nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua cho nàng. Mọi người với tư cách là tín đồ điên cuồng của Nguyệt Ảnh Thần đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Một trận hỗn chiến hết sức căng thẳng, nhưng cùng lúc đó, một sự tình mọi người không nghĩ tới lại xảy ra. Một loạt tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Sau đó, đám người Diệp Tưởng nhìn thấy được một màn đáng sợ, chỉ thấy Khương Thư Nghiên rõ ràng bóp cổ Triệu Lễ, người còn cao hơn nàng một cái đầu, sau đó nhấc hắn lên khỏi mặt đất.
Còn Triệu Lễ một câu cũng không nói nên lời. Chữ "Hoàng.."
tắc nghẹn trong cổ họng.
Mặc dù Hoàng Thiện Vân là một luyện khí sư tương đối ưu tú, thế nhưng với sức lực của nàng cũng không thể đem một người sống sờ sờ bóp cổ, rồi giơ lên cao như thế. Triệu Lễ cũng không phải là tượng đất, chẳng lẽ hắn mặc cho Hoàng Thiện Vân bóp cổ mà không phản ứng gì sao.
"Dừng tay! Hoàng Thiện Vân, ngươi muốn giết người sao?"
Khoảng cách từ Khương Thư Nghiên tới Điền Nhất Minh gần nhất. Hắn sải bước xông tới, nhưng Khương Thư Nghiên lại cũng đưa tay ra bóp cổ hắn. Thời điểm này, hai mắt Khương Thư Nghiên căn bản không phải là ánh mắt nhân loại tràn đầy máu tanh, tàn nhẫn, ngoan độc dường như có thể nhỏ ra máu. Ánh mắt đó căn bản không đặt mạng người ở trong lòng.
Nhìn thấy loại ánh mắt ấy, tất cả mọi người sợ tới mức không dám xông lên. Bọn hắn chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như vậy ở trên người Hoàng Thiện Vân.
Ác ma, đây là nhận thức chung trong lòng của tất cả mọi người. Lúc này, điều không ngờ được là Triệu Lễ cùng Điền Nhất Minh bị bóp cổ, toàn thân run rẩy nhìn tay chân lại giống như chết lặng, căn bản không cách nào nhúc nhích, bọn hắn xấu gì cũng là luyện khí sư, làm sao lại yếu tới mức này?
Không sai chết người đấy? Rất hiển nhiên, tất cả mọi người đều nhìn ra được sắc mặt của Triệu Lễ cùng Điền Nhất Minh đã trở thành trắng bệch, thậm chí khóe miệng còn nhiễu bọt mép.
"Thiện Vân! Dừng tay!"
Rất hiển nhiên, bộ dạng như vậy chính là muốn giết người. Trên hòn đảo này không có các kiểu như cảnh sát hay ngục giam, giết ngươi chính là đền mạng, kết quả này là duy nhất, không có kết cục khác.
Diệp Tưởng vọt tới trước mặt Khương Thư Nghiên liều mạng lay thân thể nàng, nhưng nàng không nhúc nhích. Diệp Tưởng cuối cùng không có cách nào khác trực tiếp phóng xuất "Khí" trùng kích lên người nàng, nhưng vẫn không hữu dụng.
Cứ tiếp tục như vậy, tối đa chỉ cần mười giây nữa là hai người kia sẽ chết.
Bỗng nhiên một tia khí tức màu lam đột nhiên bắn ra bắn trúng sau lưng Hoàng Thiện Vân, hai mắt nàng lập tức khép lại, ngất đi. Triệu Lễ cùng Điền Nhất Minh cuối cùng cũng được cứu, hai người này đang sợ tới mức cứt đái dầm dề, lúc này đều nằm bẹp ra đất dốc sức ho khan, gương mặt đỏ lên, vừa rồi chỉ thiếu một chút sẽ thật sự phải tới Âm Tào địa phủ.
Mà nhìn về phía đầu cầu thang lên lầu, đạo sư La Hằng đang đứng đó. Hắn cũng chính là người đã phát ra đạo khí tức màu lam kia cứu hai người Triệu Điền.
"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"
Hoàng Thiện Vân vừa rồi hoàn toàn là một bộ dáng bị phụ thể. Thoạt nhìn thật sự vô cùng khủng bố, có thể khẳng định là khi đó Hoàng Thiện Vân, thậm chí bản thân Khương Thư Nghiên đều không còn lý trí.
"Ác ma Hoàng Thiện Vân, nàng ta là ác ma."
Dương Mộc Phong bỗng nhiên chỉ vào Khương Thư Nghiên đang hôn mê nói.
Rất hiển nhiên Hoàng Thiện Vân đã thăng cấp từ người xúc phạm thần trở thành ác ma. Vị đạo sư tiến lên xem xét Triệu Lễ cùng Điền Nhất Minh cả giận nói:
"Tất cả tới phòng họp tập hợp, Hứa Duẫn, ngươi cõng Hoàng Thiện Vân."
Thiếu chút nữa là đã chết người. Đây tự nhiên không phải chuyện nhỏ, La Hằng chỉ là đạo sư, đương nhiên không thể đứng ra xử lý việc này.
Ở một phương diện khác, bên trong rạp chiếu phim Bỉ Ngạn Hoa.
"Không sai, công chúa! Bạch tiểu thư đã có mang, đại khái là ba tuần."
Nguyên Huyết Tầm sau khi nghe được câu này liền nhìn chăm chú lên bụng của Bạch Vũ Sóc. Nàng không chút do dự hạ lệnh:
"Thầy thuốc Thôi, chuyện của Bạch tiểu thư, từ hôm nay cho tới ngày sinh, tất cả mọi chuyện ngươi phải chịu trách nhiệm. Mang thai là chuyện rất đặc biệt."
"Ta sẽ xin giúp ngươi lùi lại lịch quay phim, cứ an tâm làm việc cho tới khi đứa bé được sinh ra" Đối với Nguyên Huyết Tầm là người có cùng huyết thống với Tịnh Kính chính là một thẻ đánh bạc, dù sao mọi người ai cũng đều có tâm lý yêu ai yêu cả đường đi.
"Ta.. ta.. ta mang thai sao?!"
Lúc này người có nội tâm hỗn loạn nhất tự nhiên chính là Vũ Sóc.
Rạp chiếu phim địa ngục tất nhiên cũng có biện pháp tránh thai. Thế nhưng bất luận biện pháp tránh thai nào cũng không phải là tuyệt đối. Vì vậy, Vũ Sóc thế mà ở thời điểm này lại có con. Với trạng thái mang thai, không thể quay phim kinh dị.
Bất quá vấn đề này Nguyên Huyết Tầm có thể giải quyết, năm đó mẫu thân của nàng Vân Bích Ưu cũng cùng một loại như vậy, nhưng so với cách này càng quan trọng hơn là phải sinh ra đứa bé này sao?
Dù sao không giống với Tịnh Kính lúc ấy thì mất đi Tích Kính khiến cho Vô Sóc rất thống khổ. Vì thế nàng lựa chọn sinh hạ Tịnh Kính để bù lại nỗi đau mất đi Tích Kính. Thế nhưng nếu như sinh ra đứa bé này.
"Không được, ta không tới sinh đứa bé này."
Tuy rằng mang thai là chuyện khiến cho nữ nhân rất hạnh phúc. Thế nhưng, nếu như đứa nhỏ này xem ra nhất định phải trở thành diễn viên. Lại để cho một đứa con nít đi diễn phim kinh dị lại chuyện này quá mức hoang đường đi?
Nguyên Huyết Tầm đối với điều này đã sớm có dự đoán "Ngươi không cần phải lo lắng. Ta cũng là đứa trẻ được sinh ra trong rạp chiếu phim địa ngục, vấn đề tuổi tác có thể giải quyết dễ dàng."
"Rạp chiếu phim có thể hoà hoãn thời gian cho đứa bé phát triển đầy đủ. Đương nhiên ta cũng ra đi đứa nhỏ này mà bồi dưỡng tự tay dạy dỗ".
"Không phải là vấn đề này. Sinh hạ đứa bé này là để cho một đứa bé phải đối mặt với thế giới địa ngục, cuối cùng có khả năng chết đi rất thê thảm. Ta thấy rằng làm sao làm sao ta có thể nhẫn tâm sinh nó ra."
"Ta nói rồi. Ta sẽ.."
"Công chúa, cầu xin người!"
"Tóm lại, ta quyết định rồi, sau này khi đứa nhỏ này sinh ra. Ta sẽ đích thân dạy bảo nó. Có tài nguyên của nhà ta, tương lai đứa nhỏ này tất sẽ có cơ hội phát triển."
"Cuối cùng ta phải nhắc lại lời vừa rồi nói ra không phải đề nghị, không phai thỉnh cầu, không phải nhờ cậy mà là mệnh lệnh, mệnh lệnh!"
Mệnh lệnh, lệnh cho nàng sinh đúa con của mình ra sao? Rất hiển nhiên đứa bé này đối với Nguyên Huyết Tầm mà nói chính là một con tim mới.
"Đúng."
Nàng bỗng nhiên khẽ vươn tay trên cánh tay.
Cánh tay Vũ Sóc đột nhiên bắn ra một giọt máu, giọt máu kia bị Nguyên Huyết Tầm thu lấy, ngậm vào trong miệng. Thân là người tu luyện công pháp huyết ma nàng có thể thông qua máu tìm kiếm được rất nhiều tin tức.
"Là một nam hài."
Nàng như vậy mà có thể từ người mang thai tuần thứ ba biết được giới tính của đứa nhỏ. Sau đó nàng tiếp tục nói:
"Tốt, đã như vậy ta sẽ đặt tên cho hắn đứa bé này nên kêu là Khuynh Hàn đi. Diệp Khuynh Hàn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận