Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q15 - Chương 3: Huynh muội

“Thật sự ít thấy, đại ca lại một mình ngồi uống rượu.”
Nguyên Huyết Tầm nhìn giống như một cô gái Nhật Bổn truyền thống, tự tay rót rượu cho Diệp Tưởng.
Hai người thông qua tin nhắn kịch bản nói chuyện, đã hiểu được chuyện xảy ra trong 《 Tử Chú Đảo 》 Sống chết của Khương Thư Nghiên, Diệp Tưởng trước mắt không thể xác nhận. Bất quá, Nguyên Huyết Tầm lại không hề lo lắng, nàng đã an bài cho Khương Thư Nghiên một diễn viên thế thân đấy, coi như gặp phải flag tử vong, nàng ta cũng vẫn có thể sống sót. Chẳng qua là, nếu như Khương Thư Nghiên còn sống, hơn phân nửa đã tiến vào bộ phim này.
“Hôm nay. . . Là ngày đó sao. . .”
Hôm nay, là ngày 25 tháng 3 năm 1996, không hề thuộc về bất kỳ ngày lễ nào, một ngày so với những ngày khác bình thường tới không thể bình thường hơn.
Nghe được những lời này của Nguyên Huyết Tầm, chén rượu trong tay Diệp Tưởng khẽ run lên, chút nữa rượu đã sánh ra bên ngoài.
“Cũng đã qua mười lăm năm rồi.”
Diệp Tưởng hít sâu một hơi nói: “Không phải đã nói sẽ không nhắc tới chuyện này sao?”
“Đại ca. . . Bên ngoài mưa lớn như vậy, đại ca ra ngoài rốt cuộc là tới nơi nào.?”
Diệp Tưởng kê chén rượu lên môi, khẽ nhấp một ngụm rồi nói tiếp: “Tịch Tử, trong sáu anh em chúng ta, em là người có thiên phú mạnh nhất, nhưng bây giờ, vẫn chưa phải lúc để em biết chuyện này.”
Nguyên Huyết Tầm, không, bây giờ nàng là Vô Thần Tịch Tử, thần sắc lộ ra chút thất lạc: “Em đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, ngày này mười lăm năm trước, buối tối đó cũng mưa lớn như thế này. Ngày hôm đó, sáu anh em chúng ta tụ tập lại một chỗ xem tập cuối cùng《 Yêu Địch Ultraman 》 … kết quả, ngay cả bố mẹ rời đi, chúng ta cũng không hề phát hiện….”
Trầm mặc.
Trong phòng phủ lên một màn tĩnh lặng.
“Ha ha. . . Thật sự buồn cười, nếu như ngày đó chúng ta không chăm chú xem 《 Yêu Địch Ultraman 》 tập cuối mà nói, có lẽ khi cha mẹ rời đi chúng ta đã có thể phát hiện. Có lẽ chúng ta có thể giữ hai người họ lại… nếu chúng ta không xem nhập thần tới như vậy mà nói.. .”
Nguyên Huyết Tầm quả nhiên không hổ là kẻ lão luyện. Khóe mắt rõ ràng đã lóng lánh chút nước mắt. Diệp Tưởng nhìn vào trong mắt mà không khỏi thán phục. So sánh với diễn viên trong thế giới thực, khó có người nào có thể hành động thành thạo như nàng. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đọc vội kịch bản, nước mắt nói tới liền tới!
“Lại nói, Một nhà Vô Thần chúng ta không phải được gọi là ‘gia tộc Ultraman’ sao? Thời điểm đại ca mới sinh, ra mắt bộ 《 Ultraman 》 đầu tiên. Vì thế cha mẹ liền đặt tên cho đại ca là ‘Tảo Điền’ (tên của Ultraman đầu tiên tại nhân gian), hặc hặc, kết quả, toàn bộ anh em nhà chúng ta đều được đặt tên theo các đời Ultraman.”
Nhà Vô Thần tổng cộng có sáu đứa nhỏ, năm nam một nữ.
Huynh trưởng cũng chính là Diệp Tưởng đóng vai Vô Thần Tảo Điền, sinh vào tháng 6 năm 1966. Vào ngày 10 tháng 7 năm 1966, Nhật Bổn cho chiếu bộ phim Ultraman, thu hút hơn 40% tỉ lệ người xem, là bộ phim quốc dân dẫn đầu toàn quốc, cũng từ đó đưa tới thời đại thịnh hành của Ultraman, kéo dài tới nửa thế kỷ (năm 2016 là đầy 50 năm Ultraman ra đời).
“Nghe nói đại ca sau khi sinh khóc nỉ non mãi không dứt. Kết quả nhìn thấy Ultraman xuất hiện trên TV liền ngừng khóc. Sau đó, đại ca liền được đặt cái tên này. Nhưng về sau rất kỳ quái là, mỗi lần mẹ mang thai, năm đó vừa đúng là lúc phát hành phần Ultraman mới nhất. Vì thế mỗi lần sinh, chúng ta đều được đặt cho cái tên của Ultraman. Nhất là em và tứ ca, vừa đúng với long phượng thai trong《 Ace Ultraman 》 vì thế, tên của em chính là Vô Thần Tịch Tử.”
Trưởng nam, Vô Thần Tảo Điền, đối ứng với tên của Ultraman ban đầu Tảo Điền; con trai thứ hai Vô Thần Đoàn, đối ứng với Chư Tinh Đoàn Ultraman; đứa con thứ ba Vô Thần Tú Thụ, đối ứng với Kiệt Khắc Tú Thụ Ultraman, con trai thứ tư Vô Thần Bắc Đấu, đối ứng với Bắc Đẩu tinh ty Ace Ultraman, em gái sinh đôi Vô Thần Tịch Tử tự nhiên đối ứng với Ace Ultraman nữ tại nhân gian, công chúa mặt trăng Nam Tịch Tử; cuối cùng chính là em út Vô Thần Thái Lang, đương nhiên chính là Đông Quang Thái Lang Ultraman. Bởi vì có tên hiếm thấy như vậy, sáu anh em bọn hắn được gọi là sáu anh em nhà Ott.
Thẳng thắn mà nói, thời điểm nhìn thấy kịch bản thiết lập như vậy, Diệp Tưởng liền có một loại cảm giác muốn thổ huyết. Nếu như sinh thêm hai đứa nữa chẳng phải phải gọi là Vô Thần Phượng Nguyên và Vô Thần Mãnh (Phượng nguyên Ultraman cùng kẻ địch của Ultraman Thỉ Đích Mãnh)? Hai vợ chồng này đúng là nhác đặt tên mà!
“Trong sáu anh em chúng ta, không phải em là người thích Ultraman nhất sao Tịch Tử? Một chút cũng chẳng giống con gái. Sau khi cha mẹ rời đi, em đã không còn xem một lần nào nữa rồi.”
“Về sau không phải đã lớn rồi sao… hơn nữa em tin tưởng, bố mẹ nhất định sẽ trở lại!”
Diệp Tưởng khẽ gật đầu, nói: “Đúng vậy. . . anh cũng tin, một ngày nào đó sẽ trở lại. . .”
Trong phòng có đặt một tấm ảnh chụp cả gia đình, trong ảnh là vợ chồng Vô Thần cùng với sáu anh em. Vợ chồng Vô Thần bề ngoài rất hiền lành, mà sáu anh em, mỗi người đều cầm một con búp bê Ultraman ứng đối với tên của bọn hắn. Đối với sáu anh em nhà Vô Thần mà nói, huynh đệ Ott chính là tín ngưỡng thời con nít của bọn hắn.
Ánh mắt của Nguyên Huyết Tầm cũng nhìn về phía tấm ảnh, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nói: “Đại ca. . . em sẽ trở nên thật mạnh mẽ, lúc đó sẽ có thể chia sẻ phiền não với đại ca. Em sẽ cùng mọi người đi tìm kiếm bố mẹ. Bất luận tốn bao nhiêu năm thời gian, chúng ta nhất định sẽ tìm được họ trở về!”
Lúc này, cửa kéo bỗng nhiên bị đẩy ra.
“Chỉ có hai anh em các ngươi uống rượu với nhau không cảm thấy khó chịu sao?”
Ngoài cửa là bốn gã thanh niên, gương mặt bốn người tự nhiên đều là cấp bậc thần tượng, khuyết điểm duy nhất chính là có chút thấp vì là người Nhật Bản.
Mở cửa là tứ ca, anh trai sinh đôi của Vô Thần Tịch Tử, Vô Thần Bắc Đấu. Hắn đi đến, trực tiếp ngồi xuống nói: “Uống rượu càng nhiều người thì càng ngon hơn, không phải sao?”
Ngày 25 tháng 3, đối với anh em nhà Vô Thần mà nói, tuyệt đối là ngày tâm trạng không tốt. Vì thế tập trung lại một chỗ cùng nhau nói chuyện.
“Anh cũng từng nghĩ như vậy.” Lúc này người nói chuyện là nhị ca Vô Thần Đoàn, hắn cũng ngồi xuống, chủ động cầm chai rượu lên, rót cho Diệp Tưởng: “Đại ca, có chuyện không nên giữ lại trong lòng. Những năm gần đây, một mình đại ca vẫn luôn chèo chống cái đền thờ này, không phải sao?”
“Phải đấy! Đại ca! Chúng ta cũng có thể vì đại ca mà san sẻ!” Tam ca Vô Thần Tú Thụ cũng biểu đạt ý nghĩ như vậy với Diệp Tưởng, cũng chính là sự quan tâm tới đại ca Vô Thần Tảo Điền.
“Ta không sao.” Diệp Tưởng nhìn đám “Huynh đệ” trước mắt lộ ra một tia cảm động: “Chúng ta không phải là gia tộc Ott sao?”
“Oanh” !
Lại là một tiếng sấm vang lên, Nguyên Huyết Tầm bị ‘dọa’ sợ lập tức ôm lấy Diệp Tưởng!
Mà vào lúc đó, ngọn đèn trong phòng nháy mắt tắt ngúm!
“Bị cúp điện sao?”
Trong bóng tối, sáu anh em vẫn trấn định như cũ.
“Xem ra là vì sét đánh nên mất điện rồi.. . Thái Lang, ngươi đi tìm nến đi.”
Mới vừa từ trong biệt quán của dân bản địa đi ra, bản năng lúc này của Diệp Tưởng là rất phản cảm với bóng tối.
“Ừ. . . Ừ. . . chờ chút.”
Cái giọng nói khúm núm này tới từ đứa con nhỏ nhất nhà Vô Thần, Vô Thần Thái Lang.
Đối với Diệp Tưởng, Nguyên Huyết Tầm mà nói, tất cả người Nhật Bản trong bộ phim này đều là địch nhân lớn nhất của bọn hắn! Bất quá ít nhất lúc này trên lập trường điện ảnh, mấy người bọn hắn là ‘anh em’, tạm thời có thể coi là ‘đối tượng’ tin cậy.
Mà đối với những diễn viên Nhật Bản tham gia bộ phim này mà nói, sự xuất hiện của đám diễn viên cụm rạp Vong Xuyên cũng khiến bọn hắn khá bất ngờ. Chuyện tình Vong Xuyên phái người giết chết rất nhiều diễn viên của viện tuyến Đông Doanh, bọn hắn đều biết, nhưng loại chuyện rối loạn như vậy, ai cũng không biết tiếp theo sẽ như thế nào, Càng quan trọng hơn là, nhân vật nam chính đều đã bị thay đổi!
Ngay khi Vô Thần Thái Lang đi tới cửa, Diệp Tưởng bỗng mở miệng hô: “Đợi một chút! Thái Lang!”
Bước chân của Vô Thần Thái Lang lập tức dừng lại, quay đầu nhìn hắn.
“Không nên đi ra ngoài.”
“Đại ca?”
“Nghe lời ta, không nên đi ra ngoài, Thái Lang!”
Lúc này, giọng điệu của Diệp Tưởng tràn đẩy cảm giác khẩn trương và bất an.
“Đã xảy ra chuyện gì sao? Đại ca?” Lúc này người nói chuyện là nhị ca, tính cách xưa nay vẫn luôn ổn trọng Vô Thần Đoàn: “Buổi tối nay đại ca ra ngoài, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Lúc này, trong phòng bỗng nhiên trở nên thật tĩnh mịch. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận