Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q14 - Chương 111: Tín ngưỡng, thần cùng ác ma

Trong một chớp mắt này, Kim Thập Trụ và Bạch Nham Ngọc đều không hề do dự, trực tiếp đánh về phía cô gái kia!
Chẳng cần biết ngươi là yêu ma quỷ quái ra sao, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương!
Bất quá rất nhanh bọn hắn liền phát hiện, làm cách nào hai người cũng không thể tới gần thiếu nữ này! Rõ ràng người ở trước mắt, một chút động đậy cũng không, căn phòng rộng cũng không phải quá lớn, thế nhưng dù là dùng biện pháp nào cũng không thể động tới nàng dù chỉ là một đầu ngón tay!
“Làm sao có thể như vậy được chứ?”
Đừng nghĩ hai người chỉ là diễn viên phụ mà khinh thường, dù sao cũng là bạch bào Luyện Khí sư! Bạch bào là biểu tượng cao nhất dành cho Luyện Khí sư, thế nhưng ở trước mặt thiếu nữ này lại giống như là tôm tép nhãi nhép!
“Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?” Cuối cùng, hai người đành buông tha cho việc tấn công đối phương, cấp độ giữa song phương chênh lệch quá xa. Sói phản kháng sư tử có thể gọi là dũng cảm, nhưng con sâu cái kiến phản kháng lại con người chính là việc làm ngu xuẩn.
Ánh mắt thiếu nữ nhìn chăm chú lên hai vị bạch bào sư trước mắt, đột nhiên tiến lên một bước!
Một bước này khiến hai người sợ tới mức phải lui lại một bước!
“Các ngươi là ai?”
Câu hỏi ra khỏi miệng khiến cho Kim Thập Trụ cùng Bạch Nham Ngọc hai mặt nhìn nhau, lộ ra biểu tình không dám tin.
Cái này là có ý gì chứ?
Bất quá phản ứng của Bạch Nham Ngọc nhanh hơn, lập tức tiếp lời: “Chúng tôi là luyện khí sư của Nguyệt Ảnh thần miếu, xin hỏi cô nương làm thế nào có thể tiến vào nơi này?”
Lúc này bọn hắn chỉ có thể xuống nước, kéo dài thời gian. Chỉ cầu đạt được một con đường sống!
Thiếu nữ lại tiến lên thêm một bước.
Sau lưng hai người, mồ hôi đã túa ra đầm đìa.
Lúc này hai người bị dọa đến cơ hồ bể mật, hiện tại bọn hắn đang tự hỏi, có nên chạy trốn hay không?
“Nguyệt Ảnh thần miếu là nơi nào?”
Lời nói này của nàng càng khiến hai người hoảng sợ không thôi.
Nguyệt Ảnh thần miếu là nơi nào?
Trên hòn đảo này còn có người không biết Nguyệt Ảnh thần miếu sao?
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
“Ngươi vừa nói ngươi không biết Nguyệt Ảnh thần miếu sao?”
Hai người hiện tại cũng bị làm cho hồ đồ rồi. Người này rõ ràng không thể là một người bình thường, ít nhất tuyệt đối không phải là diễn viên!
Các nhân vật trong một bộ phim kinh dị không có khả năng hoàn toàn do diễn viên đóng vai. Các nhân vật bọn hắn được phân phần lớn đều có tác dụng thúc đẩy nội dung cốt truyện, còn là nhân vật nhất định phải tử vong, nếu như nhân vật không có tác dụng quá lớn với cốt truyện, hoặc chỉ là một người qua đường không bị chút nguy hiểm nào, đương nhiên sẽ không an bài diễn viên đóng vai đó. Đương nhiên, nếu như bản thân nhân vật chính là người chết, như vậy sẽ lại càng không để cho diễn viên tới đóng.
Người này không phải là diễn viên, như vậy đại biểu rằng, nàng không nhất định thuộc về phạm trù người sống.
Bọn hắn từng bước lui về phía cửa, chuẩn bị tùy thời sẽ chạy đi!
“Nguyệt Ảnh, không, không đúng “
Đột nhiên, nàng ta nhìn về phía Kim Thập Trụ.
“Đúng rồi, các ngươi là tín đồ của ‘Nó’ “
“Ngươi nói cái…”
Một chữ ‘gì’ còn chưa ra khỏi miệng, Kim Thập Trụ bỗng cảm thấy não đau đớn kịch liệt, giống như có thứ gì đó chui vào óc hắn!
“Đúng vậy, là ‘hình ảnh’ của ‘Nguyệt'”
Diệp Tưởng dùng tay đè phần lưng của Tô Thanh Thiền, sau đó nói: “Hiện tại khí trong cơ thể ngươi không còn đủ nữa, ta có thể trị liệu cho ngươi, nhưng ngươi phải trả lời ta, chân tướng của hòn đảo này là gì?”
Hắn để cho Tô Thanh Thiền chút khí đủ để truy trì ý thức, hắn cần phải biết được đáp án. Càng nhiều thông tin, tỉ lệ sống sẽ càng cao.
“Ngươi cũng rút trúng quỷ bài sao?”
Tô Thanh Thiền không đáp lại vấn đề của hắn.
Diệp Tưởng khẽ nhăn lông mày.
“Cũng sao” ?
Điều này nói lên, Tô Thanh Thiền đã xác nhận bản thân thực sự rút trúng quỷ bài!
“Ha ha ha ha a ha ha ha ha a” hắn cười lạnh, tiếp tục nói: “Nhưng người của Nguyệt Ảnh thần miếu cứu được ngươi, còn có cả Hoàng Thiện Vân nữa đi? Ngươi cảm thấy bọn hắn vì sao phải làm như vậy chứ?”
“Vì sao?”
“Trên thế giới này có hai loại người. Người vì truy tìm chân tướng mà chết, loại còn lại chính là tin tưởng vào hai mắt mình, tự lừa gạt bản thân để sống sót. Ngươi muốn làm loại người nào đây?”
Truy tìm chân tướng?
Lừa gạt bản thân?
“Trả lời câu hỏi của ta!”
Diệp Tưởng túm lấy ngón giữa tay phải của Tô Thanh Thiền bẻ gập lại!
“A a a a a “
Tay đứt ruột xót, Luyện Khí sư cũng không ngoại lệ, Tô Thanh Thiền hét lên thảm thiết. Bất quá căn phòng này đã bị Diệp Tưởng dùng khí cách ly, bất kỳ âm thành nào cũng không thể truyền ra ngoài.
“Chỉ cần ngươi trả lời, ta có thể chữa lành mọi thương tổn cho ngươi. Nhưng ta không phải người giỏi kiên nhẫn, nếu ngươi vẫn tiếp tục không nói, tất cả những ngón tay của ngươi sẽ bị bẻ gãy.”
“Đi ‘Cấm sơn’ đi.”
Nhưng Tô Thanh Thiền lại chỉ nói ra một câu như vậy.
“Nếu ngươi muốn biết toàn bộ chân tướng thì hãy tới ‘Cấm sơn’, tới đó ngươi sẽ biết được toàn bộ.”
Thân thể Kim Thập Trụ mềm nhũn rũ xuống, hai mắt đã trống rỗng vô thần, óc từ khóe mắt, lỗ tai, lỗ mũi, trong miệng chảy ra.
Hắn lúc này không cần nghi ngờ gì, đã là một cái thi thể… ngay cả linh hồn cũng không còn.
Thiếu nữ kia cái gì cũng không làm đã khiến Kim Thập Trụ chết đi trong nháy mắt!
“Đừng giết ta!”
Thiếu nữ lại tiến lên từng bước.
“Dừng tôn thờ ‘Nó’, ta sẽ để ngươi sống sót.”
Đây là câu trả lời của thiếu nữ.
“Thề với ta.”
Giọng nói của thiếu nữ rất lạnh lẽo, khiến người khác nghe vào phải run như cầy sấy!
“Van xin ngươi, van xin ngươi… “
Giây phút này, gương mặt Bạch Nham Ngọc chỉ toàn nỗi hoảng sợ.
Nếu như không phải đang diễn trò, đừng nói là thề, coi như ị, tiểu lên đầu tượng thần Nguyệt Ảnh cũng không sao cả. Thế nhưng hắn lại là bạch bào sư, là nhân viên thần chức trực tiếp hầu hạ Nguyệt Ảnh!
“Ngươi cũng nên đưa ra lựa chọn, Hứa Duẫn” dáng cười của Tô Thanh Thiền lúc này càng thêm dữ tợn: “Thứ gọi là ‘Thần ” kia cũng có khác gì ‘Ác ma’, bất luận gọi nó như thế nào cũng đúng. Không phải sao?”
” Phía trên ‘Cấm sơn’ đến cùng là có thứ gì?”
Nguyệt Ảnh đã lập ra thần dụ, tuyệt đối không được bước vào cấm sơn.
Chẳng lẽ trên cấm sơn có tồn tại thứ gì đó có thể ảnh hưởng tới tín ngưỡng của mọi người đối với Nguyệt Ảnh sao?
Giống như xã hội loài người vậy, vì chính phủ không muốn hệ thống thống trị của mình bị dao động mà đưa ra những lệnh cấm khác nhau. Bọn hắn hy vọng dân chúng vĩnh viễn ngu muội, như vậy mới có thể dễ dàng thống trị.
Cái gọi là “Thần” cũng như thế. Mù quáng tin tưởng theo thần mà không hề có chính kiến của bản thân. Bọn hắn đối với tín ngưỡng Nguyệt Ảnh căn bản không hỏi đúng sai, ý chỉ của thần chính là giá trị tiêu chuẩn để bọn hắn noi theo.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên lại có NG.
Diệp Tưởng hiểu được, chỉ sợ đã có chuyện xảy ra.
Bạch Nham Ngọc té quỵ trên đất.
Mới vừa rồi hắn phát ra lời thề, quả nhiên đã NG. Hắn không thể nói ra bất cứ lời nói bất kính nào với Nguyệt Ảnh, trận doanh kịch bản đã an bài, hắn không có lựa chọn thay đổi.
Vì thế, hắn chỉ có thể đối mặt với tử vong.
“Không, xin ngươi đừng giết ta.”
Thiếu nữ không hề có lòng từ bi.
Cũng như ngươi đối với người xúc phạm “Nguyệt Ảnh” cũng không có nửa phần từ bi.
Ánh mắt Bạch Nham Ngọc trở nên mơ hồ.
Hắn ngay cả muốn chạy cũng không thể làm được, sinh mệnh từng chút một không ngừng tiêu tan, cuối cùng hắn ngã xuống, óc lưu lại đầy đất, nhưng đầu của hắn không hề có bất kỳ dấu vết ngoại thương nào.
“Trên thế giới này. Không thể ngồi lên ‘Thần tọa ” thì chỉ có thể rơi vào địa ngục, không còn con đường thứ ba để đi. Hứa Duẫn, ngươi không có lựa chọn khác đâu.”
Thời điểm Tô Thanh Thiền nói những lời này, Diệp Tưởng làm sao lại không rõ chứ?
Nhưng vai trò của hắn là Hứa Duẫn, có thể vì Hoàng Thiện Vân mà phản lại Nguyệt Ảnh hay không?
“Trả lời ta Tô Thanh Thiền!”
Diệp Tưởng hung hăng bẻ gãy ngón út của hắn đối phương! Hắn cũng không tin, đối phương có thể trước cực hình của mình mà vẫn im lặng không mở miệng!
Thiếu nữ nhìn hai cỗ thi thể trước mắt, trong ánh mắt lại bắt đầu trở nên mờ mịt trống rỗng, hoàn toàn nhìn không ra nàng vừa rồi mới giết hại hai mạng người.
Lúc này đây, cánh cửa phía sau lưng nàng bỗng “Két..” một tiếng mở ra!
Một cánh tay trắng bệch nắm lấy tay cầm, cửa hoàn toàn bị đẩy ra. Nhưng thiếu nữ sau khi nghe được âm thanh này, biểu lộ vẫn không hề thay đổi.
Bàn tay phải của Tô Thanh Thiền bây giờ đã không còn ngón nào hoàn hảo nữa.
Thế nhưng hắn cái gì cũng vẫn không chịu nói.
Diệp Tưởng không hề có thái độ đồng cảm với hắn, đi tới một bước này, Diệp Tưởng đã cảm nhận thật sâu sắc, nhân từ với địch nhân chính là tự hủy diệt mình. Chỉ cần có thể moi được tin tức, hắn sẽ không tiếc bất cứ thủ đoạn nào. Đừng nói bẻ gãy tất cả tay chân, nếu có thể, cho dù đem Tô Thanh Thiền lóc ra lột xương cũng không sao cả!
” ‘Hắn’ rất nhanh sẽ tới” Tô Thanh Thiền nghiêng đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Tưởng: “Đợi ‘Hắn’ tới, tất cả các ngươi đều phải chết.”
” ‘Hắn’ ? Là cái thi thể thứ bảy kia sao? Tất cả chúng ta đều phải chết sao? Chẳng lẽ không bao gồm ngươi?”
Diệp Tưởng có cảm giác tình huống của Tô Thanh Thiền rất là quỷ dị.
Hắn đến cùng là bị gì vậy?
“Kim Thập Trụ, Bạch Nham Ngọc đã chết!”
Vân Diệp rất khẳng định điều này, vì trước khi chết, bọn hắn truyền tới một tin tức cuối cùng.
Một thiếu nữ!
Thế nhưng cỗ thi thể thứ bảy kia tuyệt đối là một nam nhân!
“Mọi người chuẩn bị sẵn sàng! Tuyệt đối không được lơi lỏng!”
Vân Diệp hét lớn một tiếng!
Lúc trước, khi cỗ thi thể thứ bảy kia chưa tỉnh lại mọi nơi đều có phong ấn phong bế, nhưng bây giờ chỉ sợ đã khác, phong ấn e là khó mà cản nổi.
Cỗ thi thể thứ bảy thức tỉnh sớm, chẳng lẽ có liên quan tới Huyết Nguyệt sao?
Tất cả Bạch bào Luyện Khí sư đều đã tiến nhập trạng thái chiến đấu, khí trong cơ thể đã tiến hành điều chỉnh, mỗi người đều cực kỳ khẩn trương. Điện ảnh rất nhanh sẽ tiến vào màn cuối cùng, mà bọn hắn không biết, đến lúc đó sẽ xảy ra cái gì!
Người ở nơi này, mấy ai còn có thể sống đây?
Diệp Tưởng túm lấy ngón trỏ trái của Tô Thanh Thiền, lúc đang định bẻ gãy đột nhiên một cảm giác tim đập nhanh truyền tới!
Sau lưng
Sau lưng có cái gì đó?
Hắn lập tức qua đầu lại.
Sau lưng chính là bức tượng thần Nguyệt Ảnh đang tỏa ra ánh sáng!
Bức tượng này sao lại xuất hiện ở đây?
Đột nhiên tất cả phong ấn Diệp Tưởng thiết lập quanh căn phòng tan rã trong nháy mắt, cả người hắn bị nhấc bổng lên, ghim mạnh vào vách tường!
Ngay sau đó, Tô Thanh Thiền đứng lên.
Vết thương trên ngực, những ngón tay bị bẻ gãy dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục lại như cũ.
Rất hiển nhiên, tất cả đều là vì bức tượng thần Nguyệt Ảnh đang phát ra ánh sáng kia!
“Ta nói rồi, Hứa Duẫn, ” Tô Thanh Thiền dùng tư thái khinh thường liếc nhìn Diệp Tưởng, “Ngươi nhất định phải lựa chọn.”
Tô Thanh Thiền bước tới trước mặt Diệp Tưởng, nói: “Muốn tìm thấy chân tướng, hay tự mình lừa dối mình. Ngươi phải lựa chọn. Trả lời ta, ngươi muốn chọn cái nào đây?”
Ánh mắt Diệp Tưởng không hề trốn tránh.
Lựa chọn cái nào đây?
Còn phải hỏi sao?
“Ta tuyệt đối sẽ không lựa chọn tự lừa dối bản thân! Tuyệt đối không!”
“Vậy sao?” Tô Thanh Thiền không nói thêm gì, bước tới mở cửa, trực tiếp đi ra ngoài. Mà tiếp đó, Diệp Tưởng liền ngã từ trên mặt tường xuống đất!
Tô Thanh Thiền nhất định biết được điều gì đó, nhưng Diệp Tưởng lại không thể làm gì được. Hắn không thể phản kháng Nguyệt Ảnh! Nguyệt Ảnh chính là kẻ khiến hắn có thể tăng thêm sức mạnh, vì thế trước mặt Nguyệt Ảnh, hắn chỉ hèn mọn như một con sâu cái kiến mà thôi!
Hắn lại lần nữa cảm nhận sâu sắc, “Nguyệt Ảnh” đến cùng là tồn tại kinh khủng như thế nào!
Hoắc Vũ Sư tỉnh lại.
Phản ứng đầu tiên hắn có chính là xem coi bản thân thật sự còn sống hay không. Còn sống liền sẽ có vô vàn cơ hội.
Kỳ thật đối với chuyện bản thân còn sống hắn cũng không kỳ quái lắm. Lấy chiến lực của hắn, sao có thể dễ dàng chết đi không chút giá trị như bạch bào sư bình thường được. Không phải sao?
Hắn lúc này đang nằm trong một căn phòng tối. Xung quanh căn phòng rất cũ nát, đồ dùng trong nhà hầu như được vứt loạn xạ trên mặt đất, có thể nói, chính là một căn nhà hoang.
Hắn chống đỡ cơ thể đứng lên, sau đó liền chú ý thấy, tổng số khí trong cơ thể bị giảm đi một phần ba!
Xem ra, cái giá cho sự sống sót tuyệt đối không hề nhỏ.
Hắn vin vào vách tường, thở một hơi sâu rồi bắt đầu phóng thích khí. Ở địa phương như thế này, chỉ khi được bao bọc trong khí hắn mới cảm thấy an toàn. Mà sau khi phóng thích khí, cảm giác phản hồi lại cho hắn biết, chung quanh đây không tồn tại một dạng sống nào giống mình.
Thế nhưng lúc này một tiếng “Loảng xoảng” thật lớn vang lên!
Hắn lập tức chú ý thấy, ở bên cạnh có một cánh cửa, cánh cửa đang trong trạng thái hé mở, nhìn vào bên trong thì biết đó là một căn phòng tắm.
Hắn được bao bọc trong khí, vẫn còn vài phần dũng khí. Dù gì hắn cũng là Quỷ Lang Tinh, ngôi sao chủ sát phạt tương lai! Sở dĩ các thời kỳ Quỷ Lang Tinh đều mạnh mẽ hơn tam tinh còn lại là bởi vì, chức trách của Quỷ Lang Tinh chính là khi các tinh khác có hành vi xúc phạm phải ra tay tru sát. Chính vì vậy mà hắn tuyệt đối không thể khiếp đảm trong thời điểm này.
Hắn từng bước một đi tới, thời điểm cách cánh cửa ba mét, hắn dùng khí chậm rãi đẩy cánh cửa kia rộng mở, rồi sau đó bản thân từ từ tiến vào!
Vừa bước vào hắn liền nhìn thấy một màn khiến người ta phải kinh hãi.
Tấm gương trong phòng tắm bị đập vỡ, một cây côn thật dài cắm ngập sâu vào tấm gương, mà trên thân côn, là 2 cái đầu người bị xuyên qua.
Đầu của Kim Thập Trụ và Bạch Nham Ngọc!
Giây phút này, toàn thân hắn lạnh toát!
Hai người này đều là luyện khí sư tu tâm đạo! Người tu tâm đạo cũng như đạo linh hồn, mọi người đều biết, chỉ cần đạo linh hồn có một chút thành tựu, thực lực khẳng định sẽ trên luyện khí sư đồng cấp. Mà ai cũng biết rằng, Luyện Khí Sĩ là một hệ thống tu luyện rất khó để vượt cấp giết địch.
Vừa rồi, hắn mới vừa vặn nghe được âm thanh tấm gương bị đánh nát, trong căn phòng tắm này không hề có cửa sổ nào, lối ra duy nhất chính là cách cửa mở rộng kia. Sau khi nghe thấy tiếng động, hắn tuyệt đối không rời tầm mắt khỏi cánh cửa!
Hắn bước tới, hung hăng rút cây côn ra!
“Thập Trụ, Nham Ngọc!”
Hắn vuốt mắt cho hai cái đầu người, khiến bọn hắn chết không nhắm mắt có thể thanh thản yên nghỉ.
Cái này là muốn khiến hắn phải sợ hãi sao?
Buồn cười!
Hắn Khúc Tâm Lương (Hoắc Vũ Sư) là người chỉ ba cái loại tình cảnh thế này là có thể bị hù sợ sao?
Cây côn sắt trực tiếp chọc thủng sọ, xuyên qua hai cái đầu người. Hoắc Vũ Sư sử dụng lực lượng chậm rãi đem cây côn này rút ra!
Nhưng thời điểm cây côn chui ra khỏi hai cái đầu, bỗng nhiên cả hai cái đầu người nổ tan tành, rất nhiều óc và máu thịt trực tiếp phun lên mặt và người Hoắc Vũ Sư!
“A!”
Hoắc Vũ Sư tức giận nện mạnh một quyền lên vách tường… trong trạng thái phẫn nộ, hắn phóng thích khí toàn diện, cái gương kia liền triệt để vỡ vụn, nhưng tất cả những mảnh vỡ đều không thể động tới người của Hoắc Vũ Sư!
“Súc sinh! Cút ra đây cho ta! Có giỏi thì cút ra đây!”
Hoắc Vũ Sư phẫn nộ thu nắm đấm lại, mà mặt tường bị hắn đấm trúng liền hoàn toàn sụp đổ! Đây là dưới tình huống hắn còn chưa sử dụng toàn lực!
“Súc sinh súc sinh súc sinh!”
Hoắc Vũ Sư, hoặc là nói bản thân Khúc Tâm Lương kỳ thật không hề mất đi lý trí, nhưng đứng ở góc độ Hoắc Vũ Sư hắn cần phải biểu đạt một chút hành động. Huống chi hắn cảm giác, bản thân mình nếu để lộ ra bộ dáng đại loạn sẽ càng có thể bức ra được tồn tại phía sau màn.
Cái thi thể thứ bảy kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận