Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q14 - Chương 105: Lần đầu tiên 7 cỗ thi thể

Dụ Thu Lam đang nói đột nhiên im bặt.
Nàng không cách nào nói thêm gì được nữa rồi.
Đầu lưỡi của nàng bị một sức mạnh kinh khủng kéo đứt.
“A a a a a a a a a —— ”
Còn sống sờ sờ lại bị kéo đứt lưỡi, loại thống khổ này khiến nàng đau đớn không thôi.
Hiển nhiên, người động thủ là Hoàng Thiện Vân!
Máu tươi phun ra từ trong miệng, đau đớn làm nàng khó có thể ức chế!
Vì cái gì. . . Đối phương lại có thể trong bóng tối này phóng thích “Khí” ? Vì cái gì?
“Tín đồ của ác ma, đi chết đi!”
Giọng nói của Hoàng Thiện Vân lạnh như băng , cứ như vậy vang vọng ở trên quảng trường.
Thời điểm này, Khương Thư Nghiên chỉ có thể nhanh chóng đóng cửa lại!
Hiển nhiên Nguyệt Quang đã sử dụng Nhiếp Thần Thuật, đọc được số phòng mình lựa chọn! Thế nhưng coi như hắn đọc được số phòng của mình cũng không thể kịp nói với Hoàng Thiện Vân a. Vì thế… hiện tại nàng vẫn còn cơ hội. Nếu bỏ phiếu mà không có số phòng nào được đa số phiếu bầu, vậy số phòng nào lớn nhất sẽ được lựa chọn. Nàng vẫn còn cơ hội sống sót, chỉ cần lựa chọn số lượng thịt thật chính xác, sẽ không có vấn đề gì lớn… Đúng vậy, vấn đề không lớn. . .
Không thể không nói, tuy nàng vừa bị xé mất lưỡi, thế nhưng không bị đau đớn làm cho bất tỉnh. Hiển nhiên là do Hoàng Thiện Vân cố ý, bởi vì khiến nàng bị trở ngại khi bỏ phiếu cũng là trái với quy tắc.
Đi đến trước rương bỏ phiếu, nàng cắn chặt hàm răng. Lần bỏ phiếu này, nhất định phải sống sót!
Đối tượng nàng bỏ phiếu đương nhiên là Hoàng Thiện Vân. Mà phải biết, Nguyệt Quang khẳng định bỏ phiếu cho nàng! Nhưng Hoàng Thiện Vân lại không biết số phòng của mình a!
Vòng bỏ phiếu. . . Rất nhanh sẽ kết thúc.
Mà thời khắc quyết định sống và chết, rất nhanh sẽ tới.
Cuối cùng. . . Kết cục sẽ là gì đây?
Một lúc lâu sau. Ba người trong bóng đêm đều đang chờ đợi kết thúc.
Bọn hắn đều nhắm mắt lại, chờ đợi phán quyết của vận mạng!
Diệp Tưởng đi theo sau lưng Hoắc Vũ Sư.
Từ cửa sổ nhìn ra, bảy cỗ thi thể kia vẫn nằm im như trước.
“Dân bản địa. . . Tại sao phải điên cuồng như thế?”
Những lời này của Diệp Tưởng là lời kịch ban đầu trong kịch bản.
Hoắc Vũ Sư cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Tại sao phải điên cuồng như thế?
Nhân loại. . . Không phải vốn chính là cực độ điên cuồng đấy sao?
Mù quáng nghe theo “Nguyệt Ảnh thần”, bọn hắn đã không còn khả năng tự phán đoán, không thèm để ý thiện ác. Dưới tình huống như vậy, bọn hắn cái gì cũng có thể làm ra.
Hoắc Vũ Sư ngày càng cảm thấy dân đảo bây giờ ngày càng giống dân bản địa, đều điên cuồng mù quáng nghe theo “Nguyệt Ảnh” .
Ác ma và nhân loại, nguyên bản chỉ cách nhau một đường mà thôi. Sinh tồn trong thế giới địa ngục lâu như vậy, Hoắc Vũ Sư sớm đã hiểu được một cái đạo lý, vĩnh viễn không nên đánh giá cao điểm mấu chốt của nhân loại.
“Chúng ta có lẽ không nhất định có thể sống sót rời khỏi Bàn Long Sơn. . .”
Những lời này hắn cũng không tận lực hạ thấp giọng. Vì vậy Diệp Tưởng nghe được vô cùng rõ ràng.
“Người mới nói cái gì vậy? Vũ Sư đại nhân?”
“Tất cả. . . không hề bình thường. Từ bắt đầu cho tới bây giờ… Hơn nữa ở nơi này, ta dần chú ý tới một chuyện… ”
“Một chuyện?”
“Phong cách kiến trúc của dân bản địa cùng chúng ta… quá giống nhau. Hiện nay những kiến trúc phát hiện được đều như thế.”
“Có lẽ là do chúng ta và họ là cùng một dân tộc?”
“Chỉ hy vọng như thế. Thế nhưng ta vẫn cảm thấy rất bất an. Giữa chúng ta và dân bản địa nhất định có một mối liên hệ nào đó.”
Cùng một phong cách kiến trúc sao? Tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy. Không đơn thuần là kiến trúc, còn có trang phục, đồ dùng trong nhà. . . Rất nhiều nơi có điểm tương đồng với dân đảo hiện nay.
Giả thiết… nếu như bọn họ và dân bản địa cùng tiếp nhận Nguyệt Ảnh là thần, chẳng lẽ lúc đó cũng có thần miếu Nguyệt Ảnh tồn tại, cũng có Luyện Khí sư, cũng có Cốt Dạ đoạn? Quan trọng hơn là, lúc đó có Cấm Sơn hay không? Hay là sau khi xảy ra hiện tượng cái chết sinh linh, Cấm Sơn mới biến thành Cấm Sơn?
Hoắc Vũ Sư lo lắng những chuyện này, Diệp Tưởng hiểu được.
Chẳng qua, tất cả phỏng đoán đều không có ý nghĩa.
“Chúng ta có khả năng sẽ không thể áp chế nổi nữa. Nhưng tứ tinh không thể rời khỏi Nguyệt Ảnh thần miếu một thời gian dài được, nếu không lúc này Quỷ Lang Tinh đại nhân hẳn đã phải ở nơi đây rồi.”
Quỷ Lang Tinh, một trong tứ tinh. Bởi vì Quỷ Lang là chủ sát phạt, vì thế nghe đồn trong tứ tinh, Quỷ Lang Tinh là mạnh nhất. Quỷ Lang Tinh chuẩn bị được phái tới đây sao?
“Nếu thật là như vậy, vì cái gì thần quan đại nhân lại kêu chúng đệ tử tới nơi này?” Diệp Tưởng không thể hiểu!
“Ta cũng không hiểu. . .” Hoắc Vũ Sư bất đắc dĩ lắc đầu, “Hứa Duẫn, thiên phú của ngươi thật sự ta bình sinh ít thấy. Chờ một thời gian nữa, ngươi có lẽ sẽ trở thành một trong tứ tinh! Ngươi không tham gia Nguyệt Ảnh tế, thực sự quá đáng tiếc.”
“Không sao, Nguyệt Ảnh tế cũng không phải con đường duy nhất để trở nên nổi bật. Tứ tinh trước mắt cũng không phải mỗi người đều là luyện khí sư thông qua Nguyệt Ảnh tế.”
Đột nhiên Diệp Tưởng đem ánh mắt hướng về cái thi thể thứ bảy cuối cùng kia.
Cỗ thi thể kia mang tới cho Diệp Tưởng một loại cảm giác rất mãnh liệt. . .
Nên hình dung như thế nào đây?
“Vũ Sư đại nhân, cỗ thi thể kia. . .”
Hoắc Vũ Sư nghe được câu này, thở dài nói: “Đúng vậy, cỗ thi thể kia. . . Ngươi đã nhìn ra sao?”
“Vũ Sư đại nhân,…… người nói như vậy ý là?”
Diệp Tưởng đã đọc kịch bản, kỳ thật biết là chuyện gì rồi.
“Cỗ thi thể kia. . . Có lẽ không nên gọi là ‘Thi thể’ . . .”
“Người nói cái gì? Chẳng lẽ hắn còn sống?”
Hoắc Vũ Sư nhìn chằm chằm cỗ thi thể kia, hồi lâu sau mới từ từ nói: ” ‘Còn sống’ sao?”
Sau đó, hắn đột ngột chuyển chủ đề: “Đúng rồi, về Hoàng Thiện Vân. . . Kỳ thật người của Nguyệt Ảnh thần miếu cũng có thảo luận về nàng. Tuy theo lý nàng là người xúc phạm thần, nhưng rất kỳ quái là, thần quan đại nhân dường như rất xem trọng nàng.”
“Rất xem trọng?”
Rốt cuộc đã tiến vào chủ đề chính.
“Đúng vậy, bởi vì. . .”
Nhưng vừa lúc đó, đột nhiên tất cả ngọn đèn trong phòng đều vụt tắt!
“Có chuyện gì vậy?” Hoắc Vũ Sư kinh ngạc nói: “Không phải còn chưa tới thời gian sao?”
Hắn lập tức phóng thích khí, sau khi khí này phóng ra khiến cho xung quanh có một chút ánh sáng. Tiếp theo, hắn và Diệp Tưởng nhanh chóng nhìn về phía cỗ thi thể thứ bảy.
Lúc này, thứ vốn nên nằm đó giờ đã không thấy đâu nữa!
Quảng trường Quỷ đói tế tự.
Sau một hồi. . .
Dụ Thu Lam mở hai mắt ra.
Nàng chỉ thấy một quỷ hồn với hai con mắt đỏ như máu, mùi hôi thối không ngừng tỏa ra từ cái miệng đầy răng nhọn hoắt đang nhìn nàng!
Hoàng Thiện Vân đã bỏ phiếu cho phòng của nàng.
Nàng ta ở trên mỗi một cánh cửa phòng đều bỏ lên đó một chút “Khí” . Vì vậy khi bất luận kẻ nào mở cửa, đều có thể khiến nàng ta cảm ứng được, Lại thêm giọng nói của nàng khiến nàng ta càng khẳng định vị trí của nàng. Nhiêu đây đã đủ tuyên cáo cho flag tử vong của Dụ Thu Lam rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận