Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q14 - Chương 70: Diệt vong lại đến

Sóng biển đánh lên bãi cát, bầu trời lộ ra vẻ âm u.
Nguyệt Quang nhìn sóng lớn dưới chân, cắn môi.
Thời kỳ trống kịch bản, diễn viên chỉ cần không làm ra những hành động quá giới hạn là vẫn có thể tự do làm điều mình muốn. So sánh với Diệp Tưởng đang khắc khổ tu luyện, Nguyệt Quang lại lựa chọn chạy tới đây.
Điều nên làm… hắn đều đã làm. Trước tập huấn một ngày, vẫn nên giữ cho bản thân ở trạng thái tốt nhất. Giống như trước kỳ thi trung học, thông thường người ta sẽ không lựa chọn đọc sách, mà là nghỉ ngơi dưỡng sức.
Bất quá. . . Chỉ cần yên tĩnh một mình, hắn lại kiềm lòng không được nhớ về lúc trước. Trên thực tế, đó là lần đầu tiên gặp lại Mẫn Hoa sau khi sống lại.
Nàng. . . Thoạt nhìn, cuộc sống trôi qua có vẻ không tệ.
Nàng và mình đã trở thành hai đường thẳng song song. Không còn là một diễn viên phụ hay là pháo hôi, mà đã trở thành một người trong gia tộc Nguyên thị cao cao tại thượng.
Sinh mệnh là không bình đẳng, bất kỳ nơi đâu cũng đều như thế. Điểm này, trước đây rất lâu Nguyệt Quang đã biết.
Sinh tồn trong địa ngục lại càng phải như vậy. Ở nơi này, luân thường đạo đức không tồn tại, tính mạng con người so với heo chó còn ti tiện hơn, nữ nhân chỉ là công cụ để giải quyết nhục dục. Hơn chín phần diễn viên sau khi tiến vào thế giới rạp chiếu phim địa ngục sẽ chết, chỉ còn lại không tới một phần sống sót. Chết là điều tất nhiên, tương lai chờ đợi bọn hắn chính là cái chết. Chỉ có diễn viên tầng cao mới có được đảm bảo về sinh tồn.
Vì vậy lựa chọn của Mẫn Hoa, hắn thật ra có thể hiểu được. Nếu như cuộc sống của nàng trôi qua rất không tệ, vậy hắn có nên quên đi tất cả hay không. Tiếp tục sống sót dưới cái thân phận “Cát Cát”? Không, có lẽ bản thân hắn căn bản cũng không sống được bao lâu. Ví dụ như cái bộ 《 Tử Chú Đảo 》này, hắn nhất định có thể sống sót trở về sao? Hiện tại suy nghĩ những thứ này có vẻ như là quá sớm rồi.
Chỉ là. . . Mẫn Hoa, đã từng. . . Không, hiện tại vẫn là người cực kỳ quan trọng với hắn. Mất đi Mẫn Hoa, sống còn đối với hắn đã chẳng còn chút ý nghĩa nào.
Không phải sao?
Mà Diệp Tưởng vẫn đang tiếp tục khổ tu như trước. Nhưng khí trong cơ thể lại không cách nào tăng lên được.
Mồ hôi tuôn ra, ướt nhẹp lưng áo hắn. Một tuần thời gian trôi qua, cũng không có bao nhiêu hiệu quả đáng nói.
Rất hiển nhiên, có tiếp tục đi chăng nữa cũng chỉ là lãng phí tinh lực. Hiện tại cách làm sáng suốt nhất là trở về nghỉ ngơi, chờ đợi buổi tập huấn ngày mai.
Nhưng có thể thoải mái như vậy sao? Đi một bước tính một bước? Đem sinh tử bản thân phó thác cho vận mệnh? Nói đùa gì vậy?
Đây đâu phải là ngày cá tháng tư!
Sinh tử không thể do bản thân điều khiển, như vậy còn sống, so với cái chết còn đáng sợ hơn!
Vừa lúc đó, một bóng người đi tới sau lưng Diệp Tưởng.
“Hứa Duẫn.”
Diệp Tưởng quay đầu lại, người tới là Khương Tử Nguyệt.
“Ngươi không sao chứ?” Khương Tử Nguyệt lộ ra thần sắc ân cần: “Ngày mai đã là thời gian tập huấn trên Bàn Long Sơn, người không cần. . .”
“Cố gắng thêm một chút vẫn tốt hơn.”
Diệp Tưởng lúc này chỉ có thể nói như vậy.
Khương Tử Nguyệt ngậm miệng nhìn ngắm Diệp Tưởng tu luyện, muốn nói gì đó rồi lại nói không nên lời.
“Ta luyện tập cùng ngươi.”
Vì vậy, Khương Tử Nguyệt cũng ngồi ngay ngắn bên cạnh Diệp Tưởng, bắt đầu tĩnh tọa vận khí.
Hứa Duẫn và Khương Tử Nguyệt đều là những Luyện Khí sư dự bị có thực lực bất phàm trong lần này. Hai người hoàn toàn vận khí, khiến trong tràng tràn ngập một cỗ khí tức nghiêm túc.
Một đêm này, đã định trước là sẽ không yên tĩnh.
Rất nhiều người đều khó ngủ. Các diễn viên cũng biết, dựa theo kịch bản, kế tiếp sẽ có rất nhiều người chết.
Bọn hắn cũng là không có sự lựa chọn nào khác.
Mà một đêm này, đối với Khương Thư Nghiên mà nói, cũng là một đêm không ngủ được.
Trong một gian phòng bên trong Nguyệt Ảnh thần miếu, nàng ngồi ngay ngắn, đối diện với nàng là người có quyền lực cao nhất trên Tử Thủy đảo này.
Thần quan!
“Ngày mai. Chúng ta sẽ hộ tống ngươi trở về, tiến hành lần tập huấn trên Bàn Long Sơn.”
Khương Thư Nghiên gật đầu.
“Ta đã nghe nói.”
“Đó không phải một lần tập huấn bình thường. Ta nhất định phải nói cho ngươi biết, lần tập huấn này, trong số các ngươi sẽ có nhiều người bị nguy hiểm tới tính mạng.”
Khương Thư Nghiên sau khi nghe nói như vậy cũng không có biểu hiện khác lạ nào. Dường như hết thảy đều là chuyện đương nhiên.
“Lần này, chúng ta ở trên Bàn Long Sơn đích xác phát hiện ra bảy cỗ di thể dân bản địa, nhưng mặc dù nói là di thể. . .”
“Có ý gì?”
“Cho tới nay, liên quan tới di tích dân bản địa thăm dò được, chúng ta có thể vững tin, tại thời kỳ dân bản địa sinh sống, không hề tồn tại hiện tượng sinh linh chết, mà bọn hắn là vì hiện tượng sinh linh chết ấy mà diệt vong. Hơn nữa, ngay cả thi cốt cũng rất ít lưu lại. Lần này một lần phát hiện được bảy cỗ di thể là rất bất thường. Nhưng, so với điều này, trong những cỗ thi thể đó, có một cái không giống bình thường.”
“Không giống bình thường?”
Thần quan nói đến đây, nhìn thoáng qua tượng thần Nguyệt Ảnh trong phòng, tiếp theo, mới từ từ thốt lên vài lời.
Biểu hiện của Khương Thư Nghiên rốt cuộc đã có thay đổi, trong mắt nàng là vẻ kinh ngạc!
“Vì cái gì lại muốn chúng tôi tới đó? Không phải nên là Nguyệt Ảnh thần miếu. . .”
“Là ý chí của Nguyệt Ảnh thần, lớp các ngươi… không giống bình thường. Ta nghĩ, đây là điểm quan trọng để có thể lý giải được chân tướng hiện tượng cái chết sinh linh. Trên thực tế, cho tới nay, chuyện ta lo lắng nhất chính là. . . cái chết sinh linh đưa tới sự diệt vong của dân bản địa, loại nguyền rủa này có khả năng lại một lần nữa hàng lâm trên người chúng ta hay không.”
Nguyền rủa.
“Mà ngươi. . . là một người đặc biệt. Nguyệt Ảnh thần cũng không tuyên bố ngươi là kẻ ‘Xúc phạm’. Điểm này làm ta rất khó hiểu. Nhưng chính bởi vì như thế, sự hiện hữu của ngươi chỉ sợ là trường hợp đặc biệt. Chúng ta muốn có thể từ trên người ngươi tìm được hy vọng.”
Rất hiển nhiên, thần quan cũng không nói ra toàn bộ chân tướng.
Di tích dân bản địa phát hiện ra lúc này chỉ sợ mới là bắt đầu mà thôi.
“Vẫn còn một việc. . . tối cốt dạ đoạn đó, ngươi rút trúng quỷ bài phải không?”
Không khí trong phòng chợt trở nên ngưng trệ.
“Sau đêm hôm đó, nhà các ngươi có thay đổi gì không?”
“Thay đổi sao?”
“Đúng vậy. Không có gì xảy ra, cũng không có gì thay đổi sao?”
“Ta không biết ngươi muốn nhắc tới cụ thể là điều gì, nhưng không hề có chuyện gì để coi như là có sự thay đổi cả.”
“Là vậy sao?”
“Ở trước mặt thần quan, ta nào dám nói dối? Bất quá, nói tới đây. . .” Khương Thư Nghiên bỗng nhiên đảo khách thành chủ: “Lúc này vì sao Nguyệt Ảnh thần miếu phải điều tra, trên thực tế ai là người rút trúng quỷ bài?”
Thần quan đối với câu hỏi của nàng không để ý, ngược lại rất bình thản trả lời.
“Trên thực tế, trải qua việc điều tra, những gia đình tuyên bố rút trúng quỷ bài đều có một điểm giống nhau. Nhà các ngươi đương nhiên cũng không ngoại lệ. Điểm giống nhau kia chính là. . .”
“Những gia đình tuyên bố rút trúng quỷ bài đều không hề rút phải quỷ bài. Bản thân những gia đình rút trúng quỷ bài, lại chưa bao giờ chủ động thừa nhận… có rút phải quỷ bài!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận