Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q14 - Chương 78: Không thấy

Trong mắt Nguyệt Quang lướt qua một tia hoảng sợ, hắn lập tức kéo Xuân Tuyết nhanh chóng rời xa cái thây khô treo cổ kia!
” Làm sao vậy? Linh Tỳ?”
Nguyệt Quang ôm thật chặt bức tượng Nguyệt Ảnh thần vừa nhìn thây khô kia nói: “Vừa rồi. . . ánh mắt của nó không đúng!”
Sau đó hắn tiếp tục quan sát cái thây khô trước mắt, bỗng hắn phát hiện một việc!
Bộ y phục trên người thây khô kia, chính là áo da! Đúng vậy, chính là quần áo được chế tạo bằng da!
Hiện tượng sinh linh chết khiến trên Tử thủy đảo không thể tồn tại một thứ đồ da nào! Như vậy đã đủ để miêu tả sinh động đáp án rồi.
Cỗ thây khô này, chính là dân bản địa trên đảo!
Nguyệt Quang chậm rãi lui về sau hai bước, không chút do dự lôi kéo Xuân Tuyết chạy về một hướng khác! Mà trong quá trình chạy trốn, hắn vẫn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cái thây khô treo cổ kia!
Dân bản địa. . .
Như vậy, trước khi xuất hiện hiện tượng cái chết sinh linh, người dân trên đảo này… cũng thờ phụng Nguyệt Ảnh thần sao?
Thế nhưng. . . Vì sao lại tự sát? Hơn nữa còn dùng tượng Nguyệt Ảnh thần làm đá kê chân? Là vì muốn chết cho nên không còn tâm thành kính đối với Nguyệt Ảnh sao? Không. . . So với cái này, thứ càng làm Nguyệt Quang để trong lòng là. . .
Vì cái gì thời kỳ dân bản địa tồn tại lại tiếp nhận Thần Linh? Cho tới bây giờ chưa có ai nói rằng, thời kỳ của dân bản địa cũng thờ phụng Nguyệt Ảnh? Chẳng lẽ, tượng thần cùng với cái thây khô treo cổ này không có quan hệ nào, chỉ là trùng hợp đặt đúng chỗ thôi sao?
Không có kịch bản để tham khảo, tất cả đều lâm vào bí ẩn không thể khảo chứng. Mà Nguyệt Quang hiện tại phải mau chóng hội hợp cùng đám người Diệp Tưởng!
“Không được. . . Cảm ứng không được khí của bọn người Hứa Duẫn. . .”
Cuối cùng Nguyệt Quang lựa chọn dừng lại, bên trong u ám sâm lâm chạy tán loạn là điều ngu xuẩn. Hiện tại chỉ có thể chờ đạo sư tới trợ giúp, chỉ dựa vào bản thân hắn là không thể mang theo Xuân Tuyết rời khỏi khu rừng này.
Tỉnh táo. . . Tỉnh táo lại. . .
Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm qua biểu diễn phim kinh dị của hắn, coi như kịch bản có xảy ra thay đổi cũng sẽ không khiến diễn viên phải lâm vào tuyệt địa. Lúc này chỉ có thể sửa sang lại tâm trạng, làm ra những hành động phù hợp với nhân vật Hàn Linh Tỳ. Hắn nhất định phải nắm chắc từng manh mối dù là nhỏ nhất, để tìm kiếm một con đường sống!
Lúc này, hắn không khỏi nhìn về phía tượng thần Nguyệt Ảnh mà bản thân đang ôm.
“Khẩn cầu Nguyệt Ảnh thần. . . xin người bảo hộ cho chúng ta. . .”
Tuy bình thường Hàn Linh Tỳ và Hứa Duẫn luôn đi với nhau như hình với bóng, nhưng dù sao hắn cũng là tín đồ của Nguyệt Ảnh, từ nhỏ đến lớn đã bị tôn giáo tẩy não, bởi thế khi gặp vận rủi đương nhiên sẽ cầu nguyện Nguyệt Ảnh thần.
Lúc này, Diêu Xuân Tuyết đứng ở góc độ diễn viên cũng rất bội phục Nguyệt Quang. Các diễn viên hầu như đều nhận định, Nguyệt Ảnh chính là căn nguyên nguyền rủa, tương đương với vật nguyền rủa căn nguyên. Thế nhưng ai nấy cũng nhất định phải sắm vai là một tín đồ điên cuồng của Nguyệt Ảnh.
Từng giây từng phút đều phải thành kính, loại tâm tình vừa sợ hãi vừa phải thành kính thật mâu thuẫn, khiến cho không ít diễn viên đều nếm qua NG, thế nhưng Nguyệt Quang trước mắt lại có thể thành thực sắm vai một tín đồ trung thành như thế, quả thực không dễ dàng chút nào.
“Chờ chút. . .” Lúc này Nguyệt Quang bỗng như cảm nhận được điều gì nói: “Em có cảm thấy hay không, chúng ta dường như đang đi vòng vèo? Nơi này hình như đã đi qua rồi!”
Những lời này lập tức khiến Diêu Xuân Tuyết sợ hãi, nhìn kỹ lại, nàng thấy đích xác có điểm không đúng. . .
“Vừa rồi chúng ta dường như đã đi qua con đường này?”
Quỷ dựng tường sao?
Nguyệt Quang cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, đây là sáo lộ thông thường trong phim kinh dị. Một vài đại năng tinh thông Không Gian Pháp Tắc có thể không cần để ý tới, chẳng qua với hắn mà nói…. vẫn là có đủ sự uy hiếp.
Ôm chặt tượng thần Nguyệt Ảnh trong tay, hắn vẫn một mực kéo tay Diêu Xuân Tuyết.
Khí trong cơ thể bắt đầu phóng thích!
Khí phóng ra khiến cho không khí chung quanh hình thành một khí tràng kinh khủng. Nguyệt Quang lúc này không hề che giấu, dứt khoát toàn lực đối phó!
Đây là lần thứ nhất Xuân Tuyết cảm nhận được khí tràng của Nguyệt Quang!
Cường đại! Đây là cảm nhận đầu tiên của nàng!
Điều này khiến cho nàng cảm thấy một tia hy vọng, quả nhiên là người được Huyết công chúa coi trọng, tự nhiên không phải vật trong ao!
“Linh. . . Linh Tỳ? Chúng ta vẫn phải đứng yên tại chỗ sao?”
Nguyệt Quang muốn nghiệm chứng một điều, quỷ dựng tường rốt cuộc dưới tình huống hắn phóng xuất khí, có thể vượt qua được hay không, hoặc là nói, tượng thần hắn ôm trong lòng này có thể có tác dụng hay không.
Hắn nhất định phải xác nhận.
Nhìn theo con đường đã đi qua, hắn và Xuân Tuyết ngày càng có cảm giác quen thuộc mãnh liệt. Mà đi thêm một đoạn đường nữa, không hề nghi ngờ, trước mặt hai người chính là gốc cây treo cái thây khô kia!
Nguyệt Quang lúc này cũng có chút khẩn trương, bất quá, nên đối mặt thì phải đối mặt. Nếu một mực trì trệ không tiến, tình huống sẽ càng thêm không xong. Điều này là không cần nghi ngờ. Hắn phải dốc toàn lực tìm kiếm một con đường sống!
Sau một hồi, rốt cuộc bọn hắn cũng về được tới chỗ kia. Nhưng. . .
Lúc này coi như là Nguyệt Quang cũng phải hít một ngụm lãnh khí!
Trên cái cây trước mắt chỉ lẻ loi một sợi dây thừng, còn cái thây khô kia đã không còn thấy đâu nữa!
“Cái này. . . Cái này. . . Cái này là. . .”
Lần này Xuân Tuyết quá sợ hãi, hầu như cả người đều bổ nhào vào trong ngực Nguyệt Quang, mà Nguyệt Quang lại càng trừng to mắt…. hắn đã toàn lực phóng thích khí rồi nha!
Đáng tiếc. . . thực lực của hắn không bằng Khương Tử Nguyệt, dùng khí hồi tưởng lại quá khứ. Nhưng… vì cái gì, cỗ thây khô kia lại biến mất?
Là vì. . . Hắn mang bức tượng Nguyệt Ảnh này đi sao?
Hắn mơ hồ ý thức được điều gì đó, trong đầu sinh ra phỏng đoán.
Sinh linh chết, dân bản địa diệt vong, nhất định có nguyên nhân. Mà cái nguyền rủa lưu lại từ trước tới nay, cấm sơn bị phong tỏa, trên đảo vẫn tồn tại nhiều hiện tượng nguyền rủa không rõ.
Tất cả manh mối đều dẫn tới cùng một người, Nguyệt Ảnh!
Nếu như dân bản địa thật sự thờ phụng Nguyệt Ảnh, vì sao sau khi dân bản địa diệt vong, mọi người di chuyển tới hòn đảo này cũng lựa chọn thờ phụng Nguyệt Ảnh? Không. . . nói là thờ phụng Nguyệt Ảnh, không bằng nói là Nguyệt Ảnh đã nhiều lần hiển lộ thần tích trước mặt bọn họ đi.
Thế nhưng. . . Nếu Nguyệt Ảnh thật sự không gì không thể làm được, tại sao dân bản địa lại bị diệt vong? Hơn nữa còn là triệt để diệt vong? Nếu như tất cả đều là do Nguyệt Ảnh tạo thành mà nói. . .
“Chúng ta đi, Xuân Tuyết!”
Nguyệt Quang bắt đầu hiểu được tình thế có chút hỏng bét. Hắn có lẽ đã đánh giá thấp bộ phim này.
Quả thật, có lẽ khó khăn không sánh bằng 《 Minh Đế lăng tẩm 》 , thế nhưng lúc này, hắn cũng yếu hơn rất nhiều so với thời kỳ sắm vai Cát Cát công tử!
Xuân Tuyết tự nhiên nhanh chóng đuổi theo Nguyệt Quang, mọi hy vọng bây giờ của nàng đều đặt trên người Nguyệt Quang, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì sắm vai là vị hôn thê của Hàn Linh Tỳ, bởi thế đối phương không thể dễ dàng bỏ rơi nàng!
Không bao lâu sau, nơi đây chỉ còn thân cây với sợi dây thòng lọng lẻ loi trơ trọi, theo từng cơn cơn gió thổi qua, không ngừng đung đưa….
Bạn cần đăng nhập để bình luận