Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q14 - Chương 86: Đến biệt quán!

Mưa không có chút dấu hiệu nào muốn dừng lại, ngược lại càng lúc càng lớn.
“Trận mưa này rốt cuộc là thế nào đây?”
Bên trong kịch bản căn bản không đề cập tới cơn mưa lớn như vậy, không chỉ như thế… màng bảo vệ do Phương đạo sư lập ra, lúc ban đầu còn có thể triệt để đem nước mưa ngăn ở bên ngoài, thế nhưng bây giờ, mưa to đang bắt đầu trút xuống đầu bọn hắn!
“Trận mưa này. . . thực không đúng ?”
Sau đó. . . Có một số người bắt đầu chú ý, nước mưa này không bình thường.
“Đợi một chút. . .”
Đột nhiên có một tiếng hét lớn vang lên rầm rĩ!
“Ta. . . Tay của ta. . .”
Người bị nước mưa xối tới, một người tiếp một người không ngừng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết!
Chỉ thấy một học sinh bị dầm mưa, má trái trên mặt hắn đã bị nhuộm thành một màu đỏ như máu!
“A. . . Cái này, trận mưa này có vấn đề!”
Đây mới chỉ là bắt đầu, sau đó, làn da trên mặt bắt đầu trở nên thối rữa!
Hiện tượng này khiến Diệp Tưởng cảm giác rất không thể tưởng tượng nổi, lúc ban đầu, nước mưa này cũng không có gì khác nước mưa bình thường, thế nhưng theo lượng nước mưa đột ngột tăng lên, vậy mà cũng phát sinh ra biến hóa quỷ dị.
Lúc này, Phương đạo sư nhanh chóng đem khí trong cơ thể phóng thích toàn diện, rột cuộc mới ngăn trở được nước mưa! Vừa rồi có người phát hiện, nước mưa này cực kỳ khủng bố, cho dù có dùng dù để che cũng không cách nào ngăn được!
“Không được. . . Nhất định phải rời khỏi đây!” Phương Tưởng nổi giận gầm lên một tiếng: “Phải mau chóng tới biệt quán bên kia!”
Cục diện trước mắt đã vô cùng rõ ràng, không thể tiếp tục kéo dài được nữa, phải mau chóng tăng tốc độ, nhanh chóng tiến về biệt quán!
Phương Tưởng phải đem toàn bộ khí trong cơ thể phóng thích mới có thể ngăn được màn mưa xối xuống, thế nhưng cũng chỉ là nhất thời mà thôi, theo thời gian trôi qua, khí trong người cạn kiệt, tới lúc đó, mọi người sẽ phải đối mặt trực tiếp với cơn mưa này! Hậu quả như thế nào, tự nhiên là không cần nói nhiều!
“Thế nhưng. . . Thiện Vân!” Diệp Tưởng tự nhiên là người thứ nhất cân nhắc tới sinh tử của Hoàng Thiện Vân.
Phương Tưởng lắc đầu nói: “Còn có hai vị đạo sư nữa bên người nàng, hẳn không có việc gì đâu. La Hằng sẽ đưa nàng tới biệt quán!”
“Thế nhưng. . . ‘Khí’ còn có thể định vị được nữa sao?”
“Có thể! Bây giờ ta đang sử dụng khí ở mức độ lớn nhất… Đi mau. Không thể tiếp tục chờ đợi được nữa!”
Đối với Diệp Tưởng mà nói, điều này tự nhiên cầu còn không được. Sống chết của Hoàng Thiện Vân hắn chẳng muốn quản, hiện tại chỉ là nói lời làm sao hợp lý quan tâm một chút mà thôi. Lúc này nhiều người cùng đi, tự nhiên tốt hơn nhiều!
“Mọi người mau đi theo ta! Nhanh!”
Sau khi Phương đạo sư hô to một tiếng, mọi người lập tức đi theo. Hiện tại, không người nào nguyện ý tụt lại phía sau. Nước mưa kia thật đáng sợ, nhiễm vào da chính là thịt bong da tróc! Các diễn viên nơi đây đều sắm vai tôm tép, so sánh với diễn viên của viện tuyến Thâm Dạ cũng không khác gì nhau.
Chỉ sợ cũng chưa hẳn đã mạnh hơn là Ấn Thủy Thiên, tối đa cấp độ cũng chỉ được như Diệp Nhất Thiên Lâm Huyền mà thôi, ngay cả hạn độ Bất Tử Chi Thân thấp nhất cũng không có!
Đi tới được nơi này, Diệp Tưởng đại khái cũng hiểu rõ, tuy rằng quy mô của viện tuyến trung hình lớn hơn, tài nguyên phong phú hơn, nhưng tranh đoạt lại càng khốc liệt. Vật nguyền rủa cũng không phải vật phẩm sử dụng chủ yếu, đai đa số diễn viên đều trực tiếp đạt được năng lực tu đạo, chẳng qua tu đạo cũng không phải một chuyện dễ dàng. Đối với ngộ tính khác nhau sẽ sáng lập ra lưu phái khác nhau. Trong viện tuyến Hoa Hạ, số một trong lưu phái Đạo Môn chính là Thánh Thiên Đạo Tông”, sau khi Thánh Thiên Đạo Tổ chết đi, Thánh Thiên Đạo Tông tự nhiên suy bại, bởi vậy lúc này đây Tử Hà phái và Thánh thụ Đạo Môn đối chọi nhau gay gắt. Điền Tín Chí là đệ tử cao cấp nhất của Thánh thụ Đạo Môn! Diệp Tưởng có thể được hắn chỉ điểm một chút cũng là dựa vào mặt mũi của Nguyên Thị gia tộc!
“Đi mau! Không nên dừng chân!”
Theo tiếng Phương đạo sư gào thét, tất cả mọi người nhanh chóng chạy như điên bên trong u ám sâm lâm! Một khi khí bị hao hết, dầm mình trực tiếp dưới cơn mữa… chỉ sợ sẽ có thêm vài diễn viên nữa chết đi!
Diệp Tưởng vì phòng ngừa vạn nhất cũng đem khí phóng thích bao quanh cơ thể. Một tuần này, hắn từng giây từng phút cũng không buông lỏng rèn luyện, khí đã tu luyện tới mức cực kỳ ngưng thực. Nhưng còn chưa đủ mạnh! Nhờ Điền Tín Chí, hắn hiểu được sự cường đại của Thánh thụ Đạo Môn, so sánh ra trước đây bản thân thật đúng là ếch ngồi đáy giếng. Nhưng cho dù là như thế, đối mặt với cấm phim và năm tầng điện ảnh quỷ môn quan, vô luận diễn viên có mạnh cỡ nào đi vào, vẫn là có vô số người chết ở trong đó!
Hiển nhiên. . . Trong bộ phim này, nhất định sẽ có phương pháp để hắn trở nên mạnh mẽ hơn nữa! Đương nhiên kéo theo đó, mạo hiểm tử vong cũng lớn hơn nhiều!
Mà lúc này, Hoắc Vũ Sư đang nhìn về một cỗ thi thể bên dưới cửa sổ.
Trong hai mắt hắn, tràn đầy thần sắc khẩn trương.
Mà ở trước mắt hắn là từng đám que diêm đang lơ lửng, xếp thành một tòa thành to lớn.
Những que diêm này sắp xếp rất nhịp nhàng, đủ để nhìn ra được lực chưởng khống đối với khí Hoắc Vũ Sư cao siêu thế nào.
Mà Vân Chân đang đứng bên cạnh Hoắc Vũ Sư, hắn hiện tại đã hiểu rất đầy đủ sự mạnh mẽ của Hoắc Vũ Sư. Thực lực của hắn… có lẽ đã đủ để biểu diễn điện ảnh nhất trọng môn! Mà không cần nghi ngờ, bên trong bộ phim này chỉ có duy nhất một mình thần quan là người có thực lực nhất trọng môn! Trong đại viện tuyến tự nhiên không tính là gì, thế nhưng trong trung hình viện tuyến, đã có thể đảm đương nhân vật quan trọng.
Hoắc Vũ Sư có thực lực tiếp cận nhất trọng môn thế mà lúc này cũng biểu hiện ra một tia lo lắng bất an, điều này làm cho Vân Chân phải sinh ra một tia sợ hãi.
Vật nguyền rủa căn nguyên rất hiển nhiên chính là tượng thần Nguyệt Ảnh, nhưng cho dù biết được điểm này, bọn hắn với tư cách là tín đồ của Nguyệt Ảnh lại chẳng thể làm được gì! Ngược lại còn phải nhất định trung thành, sùng bái đối với Nguyệt Ảnh!
Từ góc độ này mà nói, bọn hắn ngược lại có chút hâm mộ Hoàng Thiện Vân với tư cách là “Người xúc phạm thần”.
“Lại nói. . . Không cảm thấy kỳ quái sao? Vân Chân sư huynh? Bọn người La Hằng đạo sư mang theo những luyện khí sư dự bị kia hẳn đã tới nơi mới đúng chứ? Nhưng tới giờ vẫn chưa thấy đâu!”
“Nói như vậy. . . đúng là có chút kỳ quái. . .”
Bọn hắn đã sớm ý thức được không đúng.
Dựa theo kịch bản, lúc này những người kia hẳn đã phải tới nơi, sau đó hai người sẽ đứng ra giảng giải về hiện tượng ở nơi này, tận lực bồi tiếp để bọn hắn ở lại, sau đó sẽ bắt đầu xảy ra một loạt hiện tượng…
Nhưng, nội dung cốt truyện lúc này lại hoàn toàn thay đổi!
Đương nhiên, hiện tượng này cũng không phải là hiếm thấy. Trong điện ảnh có độ khó cao sẽ thường sinh ra hiện tượng kịch bản bất đồng với nội dung cốt truyện, dù sao nếu như diễn viên có thể thông qua kịch bản để đoán được cốt truyện kế tiếp, chẳng phải hiệu quả kinh khủng sẽ bị giảm đi? Nhưng đi kèm với hiện tượng này, chính là tử vong.
“Căn cứ theo thần dụ, trong ngày hôm nay nhất định bọn họ sẽ đến……. Nếu không. . . Chính là hành vi xúc phạm!”
Thần dụ. . . thần dụ Nguyệt Ảnh chính là tuyệt đối, không người nào có thể vi phạm! Nguyệt Ảnh thần miếu chính là tồn tại để bảo vệ quyền uy của Nguyệt Ảnh thần!
Nhưng vào lúc này, nhìn bảy cỗ thi thể kia, Hoắc Vũ Sư bỗng nhiên có một cảm giác loại rất quái dị.
Đúng vậy. . . Cái loại cảm giác này không phải xuất phát từ nhân vật, mà là bản năng của diễn viên!
Bỗng nhiên có một gã áo trắng lao người đến!
“Vân Chân đại nhân! Vũ Sư đại nhân! Chúng đệ tử luyện khí sư dự bị đã tiến vào phạm vi khí dò xét!”
“Thật sao?”
Bọn hắn rốt cuộc lộ ra thần sắc ngạc nhiên vui mừng, cuối cùng bọn họ đã tới! Tuy rằng muộn hơn so với dự tính, thế nhưng thứ nhất, chỉ có thể diễn dựa theo kịch bản, cho dù biết nội dung cốt truyện tổng cũng không khá giả hơn là bao.
“Nhưng căn cứ vào số khí chúng ta dò xét, nhân số ít hơn so với số lượng thần quan đã báo!”
“Ngươi nói cái gì?”
Nghe được câu này, sắc mặt Hoắc Vũ Sư lập tức đại biến. Rất hiển nhiên, xuất hiện tình huống ngoài ý muốn. Vốn căn bản không có loại chuyện như vậy!
“Nhanh chóng phái ra một đội Luyện Khí sư đi tiếp ứng bọn hắn! Động tác phải nhanh! Nhanh!”
Vô luận như thế nào cũng không được cho biến cố tiếp tục xảy ra. Bất quá, kịch bản chưa có nhắc nhở, ít nhất nam chính Hứa Duẫn vẫn còn sống.
Mà lúc này, Phương đạo sư mang theo đám người Diệp Tưởng rốt cuộc chạy ra khỏi U Ám Sâm Lâm!
Lúc này khí đã bắt đầu trở nên mỏng manh, dẫn tới có một vài người bị nước mưa xối lên thân. Làn da lập tức biến thành màu đỏ, nhanh chóng thối rữa!
“Không muôn. . . Cứu, cứu ta!”
“Tay của ta a. . .”
Trên bầu trời, ánh trăng bị tầng một huyết sắc bao trùm, lúc này càng lộ ra vẻ quỷ dị…
Bạn cần đăng nhập để bình luận