Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q15 - Chương 17: Bệnh viện hắc ám

“Chúng ta là Ultraman!”
“Ta là Ultramanjak!”
“Ta. . . Ta là Aro!”
Dưới ánh mặt trời, 6 đứa bé nhà Vô Thần đang chơi trên bãi cỏ, mỗi đứa hô lớn với bầu trời ứng với mặt nạ ultraman đang đeo.
Ultraman khi đó tuyệt đối là phim siêu nhân cấp bậc quốc dân tại Nhật, không có đứa nhỏ nào là không biết, không hiểu.
Trong chiến tranh thế giới thứ hai, Nhật Bản chiến bại, “Lý tưởng” “Đại Đông quang vinh” triệt để tan vỡ. Thiên hoàng từ thần biến thành người. Lúc đó đối với người Nhật Bản mà nói, trên đầu bọn hắn đã không còn Thiên hoàng, ngược lại là MacArthur, là nước Mĩ. Người Nhật Bản đã mất đi tín ngưỡng tinh thần (trong hoàn cảnh nghèo khổ, tai nạn khắp nơi, bóng mờ của vũ khí hạt nhân còn trên đầu) anh Hùng xuất thế ngang trời như vậy đã vực dậy được chút nào tinh thần của họ.
“Chúng ta là sáu anh em ultra!”
“Chỉ cần không buông bỏ, ngôi sao ultra sẽ vĩnh viễn tỏa sáng trên đầu!”
Lúc ấy, Vô Thần Tịch Tử đã rất tin tưởng điều này.
Nàng đương nhiên hiểu, ultraman bất quá chỉ là anh hùng hư cấu mà thôi, nhưng nàng tin trên thế giới này thực sự tồn tại anh hùng. Mà anh trai của nàng Tảo Điền, trong suy nghĩ của nàng chính là anh hùng.
“Đại ca. . .” Tịch Tử chợt phát hiện,
Những anh em khác bên cạnh đột nhiên không thấy đâu chỉ còn lại đại ca Tảo Điền.
Nàng chậm rãi bước tới sau lưng Vô Thần Tảo Điền, vỗ bả vai hắn.
“Đại. . . Ca?”
Vô Thần Tảo Điền bỗng quay đầu. Nhưng trên mặt hắn lúc này không phải là mặt nạ ultraman, mà là… một cái đầu lâu đã sớm thối rữa, con mắt thậm chí lồi ra ngoài!
“A!”
Nguyên Huyết Tầm đột nhiên tỉnh dậy!
Bên ngoài bóng đêm đen kịt một mảnh.
Nằm trên sàn nhà lót thảm nền Tatami, trái tim của Nguyên Huyết Tầm đập rất nhanh.
Nàng bật đèn bàn lên.
Trong phòng. . . dán rất nhiều áp phích ultraman. Trên mặt bàn, trên giá sách bày đủ các loại mô hình thủ công. Nói một cách thẳng thắn, nhìn sao cũng không thấy giống phòng của một người con gái.
“Ọe!”
Đột nhiên, cổ họng trào lên một vị ngòn ngọt, nàng phun lên vách tường trúng một tấm áp phích ultraman…
Máu đỏ xối thẳng lên gương mặt chiến thần M78!
Máu!
Nàng thế mà… lại hộc máu sao?
Đối với Nguyên Huyết Tầm, máu là vũ khí mạnh mẽ nhất, thổ máu với người bình thường có thể là bệnh tật thế nhưng với nàng lại chính là chuyện cười. Bất quá lúc này nàng thực sự cảm thấy rất yếu ớt!
Nàng nhanh chóng thử vận chuyển máu huyết toàn thân, đền bù số máu thổ ra ngoài…
Rất lâu sau nàng rốt cuộc hồi phục.
“Ta. . . rốt cuộc là làm sao vậy. . .”
Lau vết máu nơi khóe miệng, nàng ngẩng đầu nhìn lên tấm áp phích. Máu từ trên người ultraman không ngừng rớt xuống, ngay sau đó tấm áp phích kia bỗng nhiên rơi khỏi vách tường.
Nàng chống người đứng lên, muốn nhặt tấm áp phích, thế nhưng cơ thể nàng khựng lại, đông cứng!
Ở phía sau tấm áp phích, nàng nhìn thấy…. máu hợp lại thành hình một cái đầu lâu!
Cái đầu kia dường như còn nhe răng cười với nàng!
Tử Thần. . .
Lúc này, trong đầu Nguyên Huyết Tầm chỉ có thể sinh ra hai chữ này!
“Ọe!”
Nàng lại phun ra rất nhiều máu tươi, bắn thẳng lên tấm poster!
Cửa kéo đột nhiên bị mở ra, Diệp Tưởng đứng bên ngoài nhìn thấy “Muội muội” đang thổ máu!
“Tịch Tử! Em. . .”
Nguyên Huyết Tầm ngẩng đầu lên, bên miệng nàng lúc này toàn máu, sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn rất kinh khủng!
“Tịch Tử!” Diệp Tưởng xông vào đỡ lấy Nguyên Huyết Tầm, không ngừng chuyền khí vào cơ thể nàng.
“Ca. . . Đại ca. . .”
Lúc này, Diệp Tưởng nhìn thấy cái đầu được vẽ bằng máu phía sau tấm áp phích!
“Tịch Tử?”
Mặc cho nàng phun lên bao nhiêu máu, hình cái đầu lâu vẫn không chút thay đổi, ngược lại… càng thêm đáng sợ!
“Đại ca! Có chuyện gì xảy ra sao?”
Lúc này mấy anh em còn lại bị kinh động, đi vào phòng nhìn thấy Nguyên Huyết Tầm đang thổ máu!
“Tịch Tử. . .làm sao thế này?”
“Nhanh, nhanh đưa tới bệnh viện!”
“Gọi cấp cứu đi, nhanh gọi xe cứu thương!”
Một người con gái hai mươi tư tuổi lại thổ ra nhiều máu như vậy, bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải kinh hãi không thôi! Nhưng những diễn viên ở đây đều biết, chuyện này không thể làm tổn thương tới Nguyên Huyết Tầm được.
Lúc nửa đêm.
Một phòng cấp cứu tại một bệnh viện nào đó ở khu Hữu Kinh.
“Đã chụp X-Quang, biểu hiện bình thường. Gần đây người bệnh ăn uống như thế nào?”
Bác sĩ cầm báo cáo trong tay, gương mặt lộ vẻ khó hiểu. Tình trạng nôn ra máu của người bệnh vô cùng nghiêm trọng, nhưng trải qua các loại kiểm tra thì không thấy chỗ nào bất thường. Không chỉ như thế, tình trạng sức khỏe của bệnh nhân còn mạnh hơn xa người thường, có thể nói khỏe tới không thể khỏe hơn.
“Làm sao lại như vậy được. . . Bác sĩ, muội muội ta nôn ra máu đó!” Vẻ mặt Bắc Đẩu không tin: “Ngươi rốt cuộc có chữa bệnh hay không?”
Không cần Diệp Tưởng phải mở miệng, nhị ca Vô Thần Đoàn đã kéo Bắc Đẩu ra phía sau, nói: “Tình trạng ăn uống gần đây so với chúng tôi không có gì khác nhau, nhưng hiện tượng nôn ra máu này lại chỉ xuất hiện trên người một mình nàng…”
“Vậy sao? Có phải gia đình các người bị mắc bệnh di truyền? ” Bác sĩ bắt đầu suy nghĩ, có phải là loại bệnh di truyền hiếm gặp nào không.
“Không có. . . gia đình ta vẫn luôn khỏe mạnh. . .”
“Người bệnh gần đây có gặp phải chuyện gì đả kích tinh thần không?”
“Cái này. . . Là có một số việc. . .”
“Vậy đó có thể là nguyên nhân gây bệnh….” Sau khi suy nghĩ, bác sĩ bắt đầu kê đơn thuốc: “Cân nhắc tới bệnh tình trước mắt, cứ nên nằm viện quan sát một thời gian đã.”
Hiện tại. . . Nguyên Huyết Tầm phải ở lại bệnh viện một thời gian ngắn, mà nơi này tự nhiên không được phòng thủ kiên cố như đền thờ Vô Thần. Bất quá tình hình lúc này của Nguyên Huyết Tầm tốt nhất vẫn nên ở lại bệnh viện.
Trong ba giường bệnh, Nguyên Huyết Tầm nằm ở giường giữa. Từ lúc sinh ra tới giờ đây là lần thứ nhất cô mặc quần áo bệnh nhân, truyền đường glu-cô. Mà năm anh em khác đang vây quanh giường ân cần hỏi han.
“Tịch Tử, mấy ngày này em nên tĩnh dưỡng cho khỏe, năm anh em sẽ thường xuyên tới thăm em.” Diệp Tưởng khẽ vén mái tóc ngang trán của Nguyên Huyết Tầm, nói: “Phải nghe lời bác sĩ, uống thuốc đúng giờ biết chưa?”
Nguyên Huyết Tầm gật đầu,: “Em biết rồi, ca. . . bên phía Mạnh Tinh Tung đã có tin tức chưa? ”
“Mấy hôm nay hắn còn chưa liên lạc…”
“Hừ, tên đạo sĩ kia không dưng lại xuất hiện, ” Bắc Đẩu lạnh lùng nói: “Đại ca, anh tin hắn sao? Ai biết hắn có phải kẻ lừa đảo hay không, còn có quan hệ với xã hội đen nữa, nghĩ thế nào cũng cảm thấy nguy hiểm.”
“Đại ca. . .” Lúc này, Vô Thần Đoàn cũng lên tiếng: “Với cái tên đạo sĩ này, em nghĩ chúng ta không nên hoàn toàn tin tưởng hắn… em cảm thấy, hắn có chút khả nghi.”
“Sao anh lại không suy tính chứ? Nhưng mà trước mắt, hắn là người duy nhất nắm giữ manh mối về cha mẹ, Huống chi hắn thật sự là người tu đạo. Mà nếu hắn thật sự không có ý tốt… không nên quên, gia đình chúng ta cũng là thế gia âm dương sư!”
Lúc này y tá bước vào, nói: “Các vị, đã hết thời gian thăm hỏi, người bệnh cần được nghỉ ngơi, mời các vị về cho.”
Diệp Tưởng gật đầu, liếc nhìn Nguyên Huyết Tầm, kín đáo đưa cho nàng một chồng phù chú.
“Tịch Tử, khi ngủ cũng nhất định phải cầm phù chú bên người biết chưa? Chúng ta đi.”
“Vâng, đại ca.”
Thời gian,…… từng chút một trôi qua.
Bên trong phòng bệnh tối đen, tất cả đều rất yên tĩnh. Thời gian đã gần tới 0 giờ.
Cả bệnh viện, ngoại trừ một vài bác sĩ và y tá trực, đa số đều đã tiến vào mộng đẹp.
“Mai Xuyên, đã kiểm tra cho người bệnh phòng số 409 hay chưa?”
“Dạ rồi, tất cả đều rất bình thường thưa y tá trưởng.”
Lúc này, bên trong bệnh viện không còn bao nhiêu người thức.
“Ngáp. . .” y tá Mai Xuyên ngáp dài, kiểm tra bản báo cáo trước mắt, “Viễn Sơn, ngươi có cảm thấy gần đây người cấp cứu ngày càng nhiều hay không? Hiện tại lượng máu dự trữ trong kho đã không còn nhiều nữa rồi.”
Hộ sĩ Viễn Sơn bên cạnh cũng gật đầu: “Ta cũng thấy vậy. Hơn nữa tỉ lệ tử vong gần đây rất cao, tinh thần mọi người trong viện có chút hoảng loạn….”
“Này, đã nghe chuyện đó chưa? Hộ sĩ Tiểu Lâm phụ trách trực hôm thứ tư, nghe nói bắt gặp bên trong bệnh viện…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận