Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 1033: Trong bóng đêm

Đối với tất cả mọi người trong Học Viện Hồng Lạc, tình huống xảy ra ngày hôm nay quả là vô cùng ác liệt.
Dù sao... Hoàng Thiện Vân chỉ kém chút nữa đã gây ra án mạng.
Trên hòn đảo này, án hình sự quanh năm suốt tháng cũng chỉ là đánh nhau ẩu đả mà thôi. Án mưu sát là gần như không hề xảy ra, Bởi vì nếu như xảy ra chuyện giết người, không cần phải điều tra, chỉ cần báo cáo lên Nguyệt Ảnh thần miếu, Nguyệt Ảnh thần sẽ chỉ ra rõ ràng kẻ nào là hung thủ! Bởi vậy... trị an trên Tử Thủy đảo xưa nay cực kỳ an ổn.
Lúc đạo sư La Hằng báo cáo việc này với hiệu trưởng, hiệu trưởng lập tức tạm thời nhốt Hoàng Thiện Vân tại Nguyệt Ảnh thần miếu. Định đoạt cụ thể như thế nào, để cho thần quan quyết định.
Điều này cũng coi như là Nguyệt Ảnh thần miếu tiến hành xử trí Hoàng Thiện Vân, vì thế có không ít người cảm thấy hả hê trong lòng.
Lúc này, đã hơn bảy giờ tối.
Bên trong Phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng là một nữ tử rất trẻ, dung mạo tinh xảo, không hề nghi ngờ là người có thực lực mạnh nhất trong đám nữ diễn viên lần này.
"Hứa Duẫn, việc này đã quyết định. em không cần phải nói thêm nữa."
"Hiệu trưởng!"
Diệp Tưởng tự nhiên sẽ không buông tha, cố gắng giải thích:
"Lúc ấy là đám người Dương Mộc Phong khiêu khích trước, nếu không thì..."
"Bất luận như thế nào, Hoàng Thiện Vân có ý đồ mưu sát Luyện Khí sư dự bị là sự thật không cần tranh luận. Nếu như Nguyệt Ảnh thần miếu không tỏ thái độ, sẽ có ai nguyện ý trở thành Luyện Khí sư, hầu hạ Nguyệt Ảnh thần đây?"
Hiệu trưởng nói đến đây, ngữ khí cũng bắt đầu trầm trọng:
"Dù sao, việc này sẽ do thần quan tự mình giải quyết, em không cần phải xen vào."
"Hiệu trưởng... vậy thần miếu sẽ xử trí nàng như thế nào?"
"Ta không phải là thần quan, chuyện này, em hỏi ta vô dụng."
Buổi chiều, Hoàng Thiện Vân đã bị người của Nguyệt Ảnh thần miếu phái tới trực tiếp mang đi. Hơn nữa nói rõ, tuyệt đối không được phép thăm hỏi.
Cuối cùng... Diệp Tưởng chỉ có thể hậm hực đi ra khỏi phòng hiệu trưởng.
Học Viện Hồng Lạc, luyện Khí trận phía tây.
Vô số Luyện Khí sư ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai mắt ngưng thần nhìn tượng thần Nguyệt Ảnh màu vàng kim óng ánh phía trước!
Quan khán Nguyệt Ảnh tượng thần từ đó đạt được chỗ lĩnh ngộ, đây là bài học bắt buộc mỗi đêm. Có chỗ lĩnh ngộ mới có thể trên con đường luyện khí sư tiến thêm một bước.
Thời điểm này, Diệp Tưởng cũng không ngoại lệ.
Bình tĩnh xem xét lại, sống hay chết của Khương Thư Nghiên, hắn có thể xen vào sao? So ra, nắm chặt thời gian tu luyện, đề cao tu vi mới là đúng đắn.
Nghe nói... quan khán Nguyệt Ảnh thần, nếu như có thể sinh ra cảm giác Nguyệt Ảnh thần dần dần quay đầu, chính là đại biểu cho tu vi của ngươi có khả năng tăng lên. Đương nhiên, tăng lên bao nhiêu còn phải dựa vào bản thân từng người, nhưng cũng đã là rất thần kỳ rồi.
Diệp Tưởng đã quyết định, nắm chặt thời gian tu luyện mỗi một phút mỗi một giây, nếu không, theo nội dung cốt truyện tiến tới, aura nhân vật chính yếu đi cũng là lúc hắn tận thế.
Căn cứ quy định của Học Viện, thời gian quan khán đều cố định, ít nhất phải đạt tới hai giờ. Sau bữa tối, phải tu luyện từ bảy giờ đến chín giờ, đương nhiên nếu như có lòng cầu tiến, có thể kéo dài đến mười giờ rưỡi, sau mười giờ rưỡi Luyện Khí trận sẽ khóa cửa!
Tượng thần Nguyệt Ảnh trước mắt đã được thần quan đại nhân tự mình khai quang! Quan khán loại tượng phật này tự nhiên hiệu quả không cần nhiều lời. Nhưng ngay cả như vậy, có thể có trở thành Luyện Khí sư chính thức vẫn là một số ít. Hôm nay, thời gian tiến vào Nguyệt Ảnh tế đang đếm ngược, ai nấy đều muôn phần khẩn trương, hầu như không có ai chỉ tu luyện tới 9 giờ, trừ phi là người thật sự không có nửa điểm tư chất thiên phú , ngồi một thời gian dài cũng là vô ích.
Trong tràng Luyện Khí, vô số người ngồi trên bồ đoàn, để cho "Khí" của mình tăng lên tới một loại mức độ kinh người. Tất cả mọi người dồn hết sức lực, đều muốn xung ngựa lên trước, vượt qua những người khác, đạt được sự thừa nhận của Nguyệt Ảnh thần.
Rốt cuộc... chín giờ đã điểm.
Trong tràng, lần lượt có một nhóm người bắt đầu rời sân. Những người này nếu không phải trời sinh lười biếng, thì cũng là tư chất cực kỳ kém, đối với nhóm người này, không ai đi để ý tới.
Trong đám người rời sân , tự nhiên... có cả Diêu Xuân Tuyết.
Chẳng qua nàng không nghĩ tới, cùng nàng rời sân còn có hai người, chính là... Lục Linh San, Khương Tử Nguyệt!
Thẳng thắn mà nói, điều này làm cho nàng cảm thấy rất bất ngờ. Bản thân Diêu Xuân Tuyết có bao nhiêu cân lượng, nàng tự hiểu, với chút tư chất ấy của nàng, Nguyệt Ảnh tế khẳng định không qua lọt, cho nên đã quyết định, sau khi tốt nghiệp sẽ lập gia đình với Linh Tỳ, gánh vác những công việc nông vụ trong nhà. Dù sao Linh Tỳ nếu như đi cấm sơn đóng quân, dĩ nhiên là không thể lo liệu nông vụ rồi.
Nhưng... Vô luận là Khương Tử Nguyệt hay là Lục Linh San, tư chất đều bỏ xa nàng... Lập tức điều này làm cho nàng không hiểu nổi.
"Linh San, Tử Nguyệt, làm sao hai người các ngươi lại ra ngoài?"
Đi đến bên người hai người, Xuân Tuyết lên tiếng hỏi.
Khương Tử Nguyệt giương mắt nhìn thoáng qua Diêu Xuân Tuyết, sau đó không để ý mà trực tiếp lướt qua.
"Ngươi..."
tính cách Diêu Xuân Tuyết xưa nay thẳng tính, nhìn thấy Khương Tử Nguyệt cao ngạo như vậy đương nhiên cực kỳ khó chịu:
"Ngươi có ý gì đây?"
Lục Linh San kéo nàng, lắc đầu.
Nhưng mà chỉ số thông minh của Diêu Xuân Tuyết thật sự không đủ dùng, nàng lập tức lộ ra vẻ mặt chợt hiểu:
"A... Chẳng lẽ là... tới tháng rồi sao?"
Lục Linh San lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, đối với Diêu Xuân Tuyết không biết nói gì.
Mà Diêu Xuân Tuyết hết lần này tới lần khác nghĩ mình hẳn đoán đúng, quay sang tỏ vẻ hiểu biết nói:
"Không sai a, nếu như Khương Tử Nguyệt là như thế, chẳng lẽ Linh San ngươi cũng tới tháng rồi sao?"
"Câm miệng!"
Lục Linh San lập tức nổi đóa:
"Ngươi nói chuyện có thể động não trước hay không?"
Bất quá Diêu Xuân Tuyết tương lai sẽ gả cho Hàn Linh Tỳ, Hàn Linh Tỳ lại là bạn tốt nhất của Hứa Duẫn, tương lai Hứa Duẫn nhất định sẽ kêu Diêu Xuân Tuyết một tiếng "em dâu". Vì có 1 tầng quan hệ này, nàng cũng không thể quá gay gắt với Diêu Xuân Tuyết. Nhưng mà mặt khác, cũng chính bởi vì là vị hôn thê của Hàn Linh Tỳ mới khiến Khương Tử Nguyệt mới bất mãn với nàng như vậy. Hoàng Thiện Vân bị coi là "Người xúc phạm thần", Hàn Linh Tỳ lại là người duy nhất đứng bên cạnh Hứa Duẫn, giúp đỡ Hoàng Thiện Vân, thậm chí công khai khiêu chiến cùng đám người Dương Mộc Phong. Mà Hoàng Thiện Vân chính là tình địch của Khương Tử Nguyệt , nàng có thể cho Diêu Xuân Tuyết sắc mặt tốt sao?
"Này, ngươi đi đâu vậy? Linh San?"
"Đi tắm rửa! Ngươi có đi hay không?"
Nửa giờ sau, bên trong nhà tắm nữ sinh.
Nhà tắm to như vậy, cũng chỉ có ba người Khương Diêu Lục. Trong nhất thời, lộ ra vẻ quạnh quẽ. Điều này cũng khó trách, dù sao mọi người vẫn còn đang tu luyện bên trong Luyện Khí trận, chỉ cầu có thể trước Nguyệt Ảnh tế có đột phá mới .
"Tử Nguyệt, " Lục Linh San tới bên người Khương Tử Nguyệt nhỏ giọng hỏi:
"Điều lúc trước ngươi nói với ta... Thật vậy chăng?"
"Đương nhiên. Nếu không phải cha ta có quan hệ, ta cũng không biết chuyện này."
Khương Tử Nguyệt nói đến đây, cũng lộ ra một tia bất an:
"Sau khi cha ta biết được nội dung tập huấn liền cho người đi hỏi thăm. Lần này phát hiện di tích dân bản địa, tìm được 7 di thể của dân bản địa, hơn nữa... Là di thể được phát hiện trong những năm gần đây, được bảo tồn tương đối nguyên vẹn đấy!"
Bẩy di thể!
Đây cũng không phải việc nhỏ!
"Không chỉ như vậy..."
Tiếp theo, Khương Tử Nguyệt nói nhỏ bên tai Lục Linh San mấy câu.
Tuy rằng đang ngâm mình trong nước nóng, nhưng mà Lục Linh San sau khi nghe được mấy câu nói đó, vẫn cảm giác từ trên làn da truyền tới từng trận lạnh buốt, sắc mặt cũng thay đổi:
"Ngươi... Ngươi... Ngươi đang nói giỡn phải không?"
"Ta sẽ đem chuyện như vậy ra để nói giỡn sao?"
"Không... Không... Không thể nào? Nếu như đây là thật, Nguyệt Ảnh thần miếu nên tự mình xử lý mới đúng chứ!"
"Tất cả đều là vì Hoàng Thiện Vân !"
Trong ánh mắt Khương Tử Nguyệt lộ ra một tia oán hận:
"Thế nhưng Hứa Duẫn hết lần này tới lần khác lại không nhìn rõ điểm ấy!"
Lục Linh San chẳng qua cười khổ một tiếng, không dám phát biểu ý kiến gì. Loại yêu hận tình cừu máu chó này rất khó nói ai đúng ai sai, nàng không muốn đắc tội với bất kỳ ai trong 2 người Hứa Duẫn cùng Khương Tử Nguyệt. Nhưng ... Sự kiện lần này, quả thật là quỷ dị.
"Lần tập huấn này... Không tham gia có được không?"
"Nguyệt Ảnh thần miếu tự mình hạ chỉ thị, còn chỉ rõ lớp chúng ta phải tham gia tập huấn trên Bàn Long Sơn. Như vậy... Chúng ta còn có thể lựa chọn sao? Nhưng mà cũng không cần quá mức lo lắng, có đạo sư La Hằng ở đó, còn gì đáng sợ hay sao?"
"Thế nhưng... Nghe thôi cũng thấy quá kinh khủng. Lần này... Có thể mang theo 1 bức tượng thần được khai quang không nhỉ?"
"Không rõ lắm, về phương diện này không có chỉ thị."
"Thật phiền phức... Nếu như Nguyệt Ảnh thần miếu ra chỉ thị, coi như là cha ngươi cũng không có biện pháp. Ta hết lần này tới lần khác, tại sao lại ở trong cái lớp này kia chứ?"
Nói đến đây, Lục Linh San oán hận vỗ vào mặt nước, khiến rất nhiều bọt nước văng lên!
"Các ngươi cứ tắm đi, ta lại quay về Luyện Khí trận tu luyện thêm một hồi nữa.
Bước ra khỏi bồn tắm, hai ba bước đã đi ra ngoài nhà tắm không còn thấy bóng dáng. Trong bồn tắm cũng chỉ còn lại Khương Tử Nguyệt cùng Diêu Xuân Tuyết.
Lục Linh San lau khô thân thể, tiến vào phòng thay đồ nữ, lấy quần áo treo trong tủ ra mặc.
"Lục Linh San" với tư cách là 1 diễn viên, mặc dù biết kế tiếp phải đối mặt với cái gì, nhưng vẫn có thể bình thản như trước, thản nhiên đối mặt. Dù sao, trong lời kịch của nàng còn chưa có flag tử vong.
Khi nàng vừa mặc xong, liền cảm nhận thấy... có một cơn gió từ sau lùa tới!
Loại cảm giác này khiến da gà trên người nàng nổi dựng lên.
Nàng lập tức quay đầu lại nhìn xung quanh phòng thay đồ và cửa lớn, với tư cách Luyện Khí sư, mơ hồ cảm ứng được, chỗ đó có người.
"Ai? Tử Nguyệt? Hay là Xuân Tuyết?"
Nhưng không có bất kỳ câu trả lời nào.
Nàng nuốt nước miếng một cái.
"Người nào vậy? Rút cuộc là ai, mau ra đây?"
Nàng nhanh chóng mặc quần áo tử tế, đồng thời để tụ khí vờn quanh thân.
Trong bóng tối, chỉ nghe được tiếng gió nức nở nghẹn ngào không có bất kỳ âm thanh nào khác đáp lại. Điều này chỉ khiến nàng thêm bất an mà thôi.
Nàng tiến dần về phía bóng tối kia.
"Xuân Tuyết! Tử Nguyệt!"
Không đúng...
Quá là không bình thường...
Rất hiển nhiên, giọng nói của nàng đủ lớn để khiến 2 người đang ngâm mình trong bồn tắm cũng phải nghe thấy, ở lần kêu thứ hai, nàng gọi Xuân Tuyết đầu tiên là vì Xuân Tuyết giọng lớn, nàng ấy mà đáp lại, mình tuyệt đối có thể nghe thấy được.
Nhưng ... Nàng bây giờ chỉ có thể nghe được tiếng vang của bản thân mà thôi.
Kết hợp với chuyện vừa rồi Khương Tử Nguyệt nói, càng làm nỗi sợ hãi của nàng tăng cao thêm vài phần!
Khí toàn thân triệt để điều động, trên hai tay nàng xuất hiện 2 kiếm khí màu lam nhạt! Nàng đem song kiếm chắn ở trước người, đồng thời phóng khí thành 3 tầng thuẫn phòng hộ quanh người, trong miệng cũng lầm rầm chú ngữ.
Lo trước khỏi hoạ! Muốn sinh tồn, nhất định phải toàn lực ứng phó!
Tiến tới gần bóng tối, trên trán nàng cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi hột.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác tầng bảo hộ ngoài cùng, cách người nàng sáu mét sinh ra cảnh báo! Nàng lập tức đưa ra phản ứng, đem hai khí kiếm màu lam hung hăng chém tới trước!
Giết!
Nhưng mà... Căn bản không có cảm giác chém phải bất cứ vật gì... Nàng thu kiếm lại, nhưng phát hiện... Khí kiếm đã bị ngắn đi 1 mảng lớn!
Sau đó, nàng lại cảm thấy...
Vòng phòng hộ thứ nhất bị phá!
Tiếp theo... Là vòng thứ hai...
Nàng lập tức sợ hãi, không ngừng lui về sau! Thế nhưng thật không may, ở thời điểm này, vòng phòng hộ thứ ba của nàng cũng vỡ vụn.
"A!"
Nàng giơ khí kiếm màu lam lên, nhắm ngay phía trước hung hăng chém xuống!
Nhưng đây chỉ là giãy giụa vô dụng trong tuyệt vọng mà thôi...
Khương Tử Nguyệt đột nhiên từ trong bồn đứng lên, nhìn về phía phòng thay đồ "Linh... Linh San?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận