Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q14 - Chương 79: Thiếu niên mất trí nhớ

Theo như lời nói, U Ám Sâm Lâm chính là một nơi tối tăm. Ở nơi đây, những tia nắng mặt trởi chiếu tới rất mỏng manh, lại càng không cần nói lúc này đang là mùa đông, bởi vậy cảnh vật xung quanh lại càng thêm âm u.
Nguyệt Quang cầm tay Xuân Tuyết, tựa người lên một thân cây.
“Hẳn là… đã không sao rồi?” Xuân Tuyết thở phì phò nói: “Mới vừa rồi là chuyện gì vậy, có người di chuyển cái thây kia sao?”
Lời kịch này đương nhiên nói ra với tư cách là người ‘ không tin vào ma quỷ’. Ai cũng biết, loại cốt truyện thế này chỉ có thể xảy ra trong phim kinh dị mà thôi.
“Không biết, vẫn nên cẩn thận hơn một chút.”
Nguyệt Quang nói đến đây lại nhìn bức tượng Nguyệt Ảnh thần trong lòng, nó chẳng có gì thay đổi, cũng không có dấu hiệu sẽ quay đầu lại. Đương nhiên, hắn cũng không vì thế mà phót lờ không quan tâm bức tượng này.
Lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy Xuân Tuyết ôm hắn từ phía sau, thân thể mềm mại nữ tính khiến thân thể cương thi đã ngủ say cảm thấy, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
Hiển nhiên Xuân Tuyết, hay là nói diễn viên sắm vai Xuân Tuyết cố ý làm như vậy. Nàng dù sao cũng sợ hãi hắn sẽ bỏ rơi nàng, vì thế liền dùng tiền vốn lớn nhất chính là thân thể này.
Nhưng lúc này Nguyệt Quang căn bản không có nửa phần tâm tư, việc cấp bách trước mắt chính là vấn đề sống còn.
Tượng thần Nguyệt Ảnh… thây khô treo cổ… Dân bản địa… Vô số manh mối lộn xộn, nghĩ tới nội dung kịch bản kế tiếp, hắn bắt đầu sửa sang lại mạch suy nghĩ, đưa ra một vài phỏng đoán.
Có lẽ… Chúng ta đang tái diễn lại con đường của dân bản địa trên Tử Thủy đảo…
Sự cung kính điên cuồng đối với Nguyệt Ảnh khiến cho suy nghĩ con người ta dần trở nên vặn vẹo…
“Linh Tỳ,
Xin anh cứu em, nhất định phải cứu em…”
Nguyệt Quang nắm chặt tay Xuân Tuyết, nhu hòa nói: “Em yên tâm đi Xuân Tuyết! Anh tuyệt đối sẽ không bỏ em!”
Anh tuyệt đối sẽ không bỏ em!
Ngày xưa… Hắn đã từng nói với Mẫn Hoa như vậy…
Hôm nay, hắn cũng hứa hẹn với người khác như vậy, mà phàm là chuyện hắn đã hứa hẹn, bất luận chuyện gì xảy ra đều sẽ không thay đổi.
Đối với Xuân Tuyết, chính tai nghe được lời hứa hẹn của Nguyệt Quang cũng khiến nội tâm của nàng được an ủi không ít. Nàng nhớ tới hành động lúc trước, Nguyệt Quang không tiếc vi phạm kịch bản tới cứu mình. Biết rõ hắn là người tốt, chỉ tiếc thế giới địa ngục này là nơi mà người tốt không cách nào sống sót được!
Nắm chặt tay Xuân Tuyết, ánh mắt Nguyệt Quang bắt đầu chú ý chung quanh.
Hiện tại đã gần giữa trưa, thế nhưng ánh mặt trời cực kỳ yếu ớt, trong rừng cây không có nửa phần cảm giác ấm áp.
Tượng thần Nguyệt Ảnh trên tay lại càng giống như cái miệng lớn của ác ma muốn thôn phệ hắn…
Chết…
Chết…
“Hả?”
Nguyệt Quang hồ nghi nhìn bốn phía, biểu lộ có chút mờ mịt.
“Làm sao vậy? Linh Tỳ?” Xuân Tuyết lúc này giống như chim sợ cành cong, tay chân luống cuống hỏi.
Nguyệt Quang tự nhủ: “Vừa rồi… dường như anh nghe được có tiếng người nói chuyện?”
“Anh… anh đừng làm em sợ nha, Linh Tỳ!”
Thật sự là hắn có nghe được… thế nhưng không thể nghe ra giọng nói kia đã nói cái gì?
“Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra đây?”
Nguyệt Quang tập trung tinh thần, điều động chân huyết thần trong cơ thể… thẳng thắn mà nói, hắn vẫn còn con át chủ bài. Nguyên Huyết Tầm được hắn cứu mạng, đương nhiên sẽ không để hắn đơn giản chết ở trong này, vì thế có giao cho hắn một át chủ bài bảo vệ tính mạng.
Nhưng…. ngay cả biệt quán kia còn chưa tiến vào mà đã phải vận dụng tới một chiêu này sao?
Cùng lúc đó…
“Bọn hắn… đang ở hướng kia.”
Ngay lúc La Hằng và Lưu đạo sư đã sẵn sàng đi tìm Hàn Linh Tỳ và Diêu Xuân Tuyết, một người ngoài dự liệu mở miệng nói.
Hoàng Thiện Vân (Khương Thư Nghiên)!
Nàng chỉ về một hướng nói: “Bọn hắn đang ở đó. Mang ta đi, ta chỉ đường cho các ngươi.”
“Ngươi nói đùa gì vậy?” Thời điểm này, Dương Mộc Phong nhảy ra nói: “Ngay cả Phương đạo sư cũng không thể xác định được vị trí của bọn người Hàn Linh Tỳ, ngươi dựa vào cái gì mà xác định?”
Nhưng Khương Thư Nghiên vẫn như trước giơ ngón tay về phía kia, bộ dáng tràn đầy tự tin.
“Tốt!”
Bấy quá việc ngoài ý liệu của mọi người là La Hằng lại không chút do dự tiếp nhận ý kiến của nàng, thậm chí còn không hỏi rõ nguyên nhân!
“Ngươi đi theo chúng ta!” Lưu đạo sư nói, cũng không thèm hỏi nguyên nhân!
“Ta cũng cùng đi!” Diệp Tưởng cũng không suy nghĩ nhiều đã lập tức xung phong nhận việc, bất quá lại bị La Hằng nhanh chóng bác bỏ: “Không được! Các em cũng chỉ là đệ tử mà thôi! Dừng ở nơi này, có Phương đạo sư ở đây sẽ không có vấn đề gì đâu!”
Sau đó. La Hằng và Lưu đạo sư mang theo Khương Thư Nghiên xuất phát về hướng nàng đã chỉ!
Đưa mắt nhìn bóng lưng của Khương Thư Nghiên, Diệp Tưởng bắt đầu hiểu được, Hoàng Thiện Vân quả nhiên khác biệt. Từng tiến vào cấm sơn, lại có thể còn sống đi ra…
“Mới vừa rồi là chuyện gì vậy?”
“Đúng vậy… Hai vị đạo sư lại rõ ràng tin tưởng lời của Hoàng Thiện Vân?”
“Thiệt hay giả đây? Nàng ta đã từng tiến vào cấm sơn nha…”
“Không rõ được…”
Biểu lộ của Dương Mộc Phong lúc này rất đặc sắc, hắn hầu như không dám tin vào hai mắt mình.
Còn Khương Tử Nguyệt tận mắt nhìn một màn này, âm thầm cắn môi. Đối với nàng mà nói, chỉ cần biểu lộ ra bộ dạng ghen ghét dữ dội là được rồi, sau đó tìm kiếm cơ hội giết chết Khương Thư Nghiên.
Sau lưng, cái cây quái dị kia vẫn phun ra sương mù màu trắng, thời gian dần qua, chung quanh cũng dần bị sương mù bao phủ.
Mà Nguyệt Quang vẫn đang điều động thần lực chân huyết thần trong cơ thể, đem khí phóng thích ở mức độ mạnh nhất, bỗng nhiên cảm ứng thấy trong phạm vi khí của mình, có xuất hiện một khí mới!
“Người nào? Là ai?”
Hắn hô lớn, tay hung hăng đẩy về phía trước! Vài cây đại thụ trong nháy mắt ngã xuống! Mà cách đó không xa, một thân ảnh hiện ra!
“Ngươi là ai!”
Lọt vào tầm mắt, có thể nhìn thấy rõ ràng đó là một thiếu niên áo mũ chỉnh tề!
Thiếu niên thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, diện mạo rất tuấn lãng.
Là nhân loại sao? Không, không thể xác định…
Mắt nhìn thấy đối phương muốn đi tới, Nguyệt Quang không chút do dự hét to: “Đứng lại đó cho ta, không được phép tiến tới!”
Thiếu niên dừng bước chân, thân thể run rẩy đứng nguyên tại chỗ.
“Ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện ở U Ám Sâm Lâm?”
Đối phương không phải là Luyện Khí sư, điểm này Nguyệt Quang có thể cảm nhận được, nhưng điều này cũng quá khác thường đi? Một người bình thường lại dám xâm nhập vào Bàn Long Sơn, thậm chí tiến vào U Ám Sâm Lâm?
Hắn đến cùng… Là ai?
Thiếu niên dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Nguyệt Quang, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Các ngươi… Là ai?”
“Chúng ta là luyện khí sư dự bị của học viện Hồng Lạc, ngươi là người của thôn xóm gần đây sao?”
Tuy ngoài miệng hỏi như vậy,…… Nhưng rất hiển nhiên, quần áo trên người đối phương thoạt nhìn càng giống như thiếu gia nhà giàu sống ở trung tâm trấn.
“Không…” câu trả lời của thiếu niên chỉ ngắn ngọn một chữ.
“Vậy ngươi là ai, sống ở đâu?”
“Ta… Là ai? Ta là ai đây?”
Nhìn thiếu niên cư nhiên hỏi hắn vấn đề này, Nguyệt Quang lập tức ý thức được điều gì.
Chẳng lẽ là…
Mất trí nhớ? Máu chó tới như vậy sao?
Tiếp theo, tầm mắt của đối phương bỗng nhiên chuyển tới bức tượng Nguyệt Ảnh Nguyệt Quang đang cầm trên tay, thần sắc dường như có chút quen thuộc.
“Ta hình như đã từng nhìn thấy thứ này?”
Hình như… đã nhìn thấy?
Không cần hỏi, tuyệt đối là mất ký ức. Trên hòn đảo này không có khả năng lại có người chưa từng thấy qua tượng thần Nguyệt Ảnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận