Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 1028: Sợ hãi

La Hằng cảm giác thân thể run lên mãnh liệt, một loại cảm giác sợ hãi thay thế bất an!
Hắn lập tức quay người chạy ra khỏi văn phòng, sau đó nhanh chóng chạy đi! Đôi chân vung lên điên cuồng, hắn đồng thời ý thức được, bản thân dường như đã nhìn phải một thứ đồ vật không nên nhìn!
Khương Thư Nghiên tỉnh giấc, xung quanh không một ai, nàng cảm thấy cơ thể lạnh như băng!
Nơi nàng đang nằm hôm nay là một cái nhà kho vứt đi trong tầng hầm ký túc xá. Sau khi Hoàng Thiện Vân biến thành "Người xúc phạm thần", nàng chỉ có thể chấp nhận vận mệnh như thế.
Hiện tại mấy giờ rồi?
Ở trong nhà kho này vì không được thông gió, hoàn cảnh vệ sinh cũng kém. May mà trên đảo tồn tại hiện tượng sinh linh chết mới không có con gián, con chuột nào làm hàng xóm với Hoàng Thiện Vân. Bất quá ngay cả như thế, đối với một người con gái còn trẻ mà nói, ở chỗ này quả thực không hề thoải mái chút nào, cũng may Hoàng Thiện Vân vẫn có thể kiên trì.
Vừa rồi dường như là một giấc mộng rất đáng sợ, trình độ khủng khiếp thậm chí làm cho nàng toàn thân phát lạnh. Nhưng hiện tại nhớ lại thì cái gì cũng không nhớ được.
Khương Thư Nghiên từ trong cái túi đặt ở đầu giường lấy ra một bình nước, vặn nắp ra uống. Trường học đương nhiên sẽ không chu đáo mà chuẩn bị cho nàng một bình thủy, cho nên bình nước này đương nhiên sẽ không có công năng giữ ấm, vì thế đây tự nhiên là nước lạnh. Thời tiết lúc này đã cận rét, uống nước lạnh tuyệt đối không phải chuyện tình hưởng thụ gì, nhưng đối với cơn khát khô cuống họng mà nói, cũng chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn.
Sau khi buông bình nước xuống, nàng lại lần nữa nằm chết dí trên giường.
Chỉ là... cơn ác mộng vừa rồi vẫn quẩn quanh nàng, ý thức khi thì mơ hồ, khi thì thanh tỉnh.
Nàng đến cùng đã nằm mơ cái gì?
Chẳng lẽ... đó là trí nhớ khi tới cấm sơn sao?
Cho đến hôm nay, Hoàng Thiện Vân vì sao phải tiến vào cấm sơn, sau khi tiến vào cấm sơn lại còn có thể sống sót trở về, vẫn như cũ là bí ấn không có lời giải đáp. Tới ngay cả bản thân Hoàng Thiện Vân cũng mất đi đoạn ký ức này. Ít nhất, nhìn vào kịch bản lúc đầu miêu tả là như thế. Hoàng Thiện Vân có cố ý che giấu trí nhớ trên cấm sơn hay không, cũng không ai biết rõ.
Nhưng mà, có thể xác định là...
Từ sau khi trở về từ cấm sơn, Hoàng Thiện Vân bắt đầu xảy ra thay đổi.
Biểu hiện rõ ràng nhất chính là tính cách.
Từ kịch bản miêu tả không khó đoán ra, trước kia Hoàng Thiện Vân cũng không phải người hoạt bát hướng ngoại, nhưng cũng tuyệt đối không lạnh lùng như hiện tại. Cho dù ở trước mặt người yêu là Hứa Duẫn cũng lạnh lùng quá phận. Đối với mỗi người bên cạnh cũng đều tận lực duy trì khoảng cách, thậm chí ngay cả cha mẹ nàng cũng không ngoại lệ.
Hiển nhiên tất cả điều này đều rất không hợp lý.
Lúc này nàng đột nhiên chú ý tới cánh cửa nhà kho, vốn đang khép lại lại từ từ mở ra.
"Mình chưa đóng cửa sao?"
Khương Thư Nghiên bước xuống khỏi giường, đi về phía cửa.
Đẩy cửa ra, không biết như thế nào lại giống như bị mê muội, đi ra ngoài.
Cổng trường học viện Hồng Lạc tự nhiên bị đóng chặt, nhưng nếu có học viên nào muốn đi ra ngoài cũng có rất nhiều cách. Mà xung quanh Học Viện cũng có không ít đồng ruộng, dù sao giao thông trên đảo không được phát triển cho lắm, thôn gần nhất cũng phải cách năm ki lô mét . Trong học viện có nhiều người như vậy, để thuận tiện cho việc cung ứng đồ ăn, biện pháp tốt nhất chính là ở xung quanh học viện mở ra những cánh đồng.
Lúc này đây nàng đứng ở trước cửa trường học, nhẹ nhàng nhảy lên liền ra được bên ngoài. Đối với một luyện khí sư mà nói, cái này cũng không tính là gì.
Sau đó...
Nàng nhìn thấy những cánh đồng xung quanh học viện, giăng đầy bù nhìn.
Những người bù nhìn kia được bện từ rơm rạ, bên ngoài là quần áo, cái mặt là bao tải được vẽ ngũ quan. Nếu buổi tối mà nhìn thấy, người có ánh mắt không tốt còn có thể nhầm thành người thật.
Khương Thư Nghiên chậm rãi hướng về phía những người bù nhìn kia đi đến.
Sau khi thần dụ của Nguyệt Ảnh thần ban ra, không người nào dám đối phó sơ sài. Trên khắp hòn đảo, người người hành động rất nhanh chóng, tới hôm nay thôi, người bù nhìn đã bị cắm đầy trên các đồng ruộng.
Đi qua từng luống rau quả, khoảng cách của nàng tới người bù nhìn trước mắt đã chỉ còn lại mười mấy thước.
Nàng không do dự, từng bước một... Từng bước một... đi về phía người bù nhìn đó.
Người bù nhìn ở phía trước, đang đưa lưng về phía nàng.
Liền giống như... bức tượng Nguyệt Ảnh thần kia.
Một bước... Một bước... Một bước...
Rốt cuộc, nàng đứng ở sau lưng người bù nhìn.
Người bù nhìn trước mắt so với nàng cao hơn rất nhiều, được một cây cột gỗ nâng lên, rơm rạ trên người được quần áo che đậy, đỉnh đầu còn được đội một cái mũ rơm.
Đây chỉ là một người bù nhìn bình thường không còn gì bình thường hơn.
Nhưng tại giờ khắc này, Khương Thư Nghiên lại có một loại cảm giác ghét cay ghét đắng.
Loại cảm giác này nên phải hình dung như thế nào đây?
Giờ khắc này nàng quên mất bản thân là Khương Thư Nghiên. Nàng lúc này chính là Hoàng Thiện Vân.
Hoàng Thiện Vân tiến vào cấm sơn, sau đó biến thành người xúc phạm thần .
Nàng bỗng vươn tay ra, chộp lấy người bù nhìn! Tiếp theo, nàng thế mà... muốn đem cọc gỗ rút ra!
Nhưng cái người bù nhìn này, nàng có rút thế nào cũng không ra!
Vì vậy, nàng phóng "Khí" trong cơ thể ra!
Vậy mà... lại muốn sử dụng lực lượng Luyện Khí sư để hủy diệt người bù nhìn này!
"Biến mất..."
"Biến mất trên cái hòn đảo này cho ta..."
Nói xong câu đó, nàng đang chuẩn bị xúc lực tiêu diệt người bù nhìn!
"Em đang làm cái gì vậy?"
Bỗng nhiên một thân ảnh từ phía sau chộp tới, một tay đẩy nàng ngã xuống đất!
Người tới, đúng là Diệp Tưởng!
"Hứa... Duẫn?"
Ánh mắt Khương Thư Nghiên tựa như là người bình thường vừa mới tỉnh ngủ, dùng thần sắc khó hiểu nhìn Diệp Tưởng cùng với người bù nhìn kia.
"Em vừa rồi đang làm những gì?"
Khương Thư Nghiên tựa như trong mộng mới tỉnh, nàng nhìn Diệp Tưởng, lắc đầu nói:
"Em... em không biết..."
"Em điên rồi sao! Vốn mọi người đã xem em là Người xúc phạm thần rồi, nếu như bây giờ em lại hủy diệt người bù nhìn này, em có biết hậu quả sẽ như thế nào không? Đây chính là thần dụ do Nguyệt Ảnh thần truyền đạt đấy! Đến lúc đó, anh cũng không thể giúp em!"
Thần dụ của Nguyệt Ảnh thần không được phép làm trái! Người bù nhìn này trước khi kết thúc Nguyệt Ảnh tế nhất định phải được cắm trên những đồng ruộng này! Tuyệt đối không được phép rút lên!
Khương Thư Nghiên nhìn người bù nhìn trước mắt, sau một lúc lâu mới lên tiếng:
"Hứa Duẫn, em... em cũng không biết là vì cái gì..."
Diệp Tưởng ôm Khương Thư Nghiên vào trong lòng, nói:
"Đừng nói nữa! Không nên như vậy nữa, anh sẽ bảo vệ em, nhất định sẽ bảo vệ em, em ngàn vạn lần không nên cam chịu!"
Hiển nhiên, Hứa Duẫn đã đem cách làm của Hoàng Thiện Vân coi là cam chịu rồi.
Bất quá... Lại nói, đây cũng là lần thứ nhất cùng với người khác không phải Bạch Vũ Sóc, Ôn Vũ Phàm diễn vai tình cảm. Ôm, hôn môi, Diệp Tưởng còn có thể làm. Vạn nhất muốn diễn cảnh 18 cộng , chỉ có thể để cho thế thân tới làm, chỉ là bất quá, có rất nhiều nam diễn viên đều nguyện ý tự mình cầm thương ra trận.
Ôm thật lâu, Diệp Tưởng mới buông Khương Thư Nghiên ra.
"Đi thôi, trở về với anh."
Vì thế, Diệp Tưởng quay đầu lại, vừa mới chuẩn bị kéo Khương Thư Nghiên trở về, hắn... đột nhiên lộ ra thần sắc ngạc nhiên không thể tưởng tượng!
Bởi vì lúc này, người bù nhìn phía sau bọn họ,... Dĩ nhiên đang đối mặt chính diện với hai người!
Vừa rồi, người bù nhìn kia rõ ràng đưa lưng về phía họ kia mà!
Cái bao tải phủ trên đầu người bù nhìn được vẽ mặt mũi rất rõ ràng.
Cặp mắt kia giống như là,... từ trên cao quan sát bọn họ!
Đây chỉ là một người bù nhìn. Ngày xưa Diệp Tưởng từng đối mặt với mấy tỷ Địa Ngục trùng, Ma Vương Ni Đặc Lai Nhĩ, cũng từng đối đầu với đầu trâu mặt ngựa phía trước cầu Nại Hà, thậm chí đánh nhau với cả một Diêm vương gia Tần Nghiễm Vương!
Nhưng hôm nay đứng trước người bù nhìn này, Diệp Tưởng lại có một loại cảm giác sợ hãi chưa từng có. Hoàn toàn bất đồng với miêu tả của kịch bản, sợ hãi càng thêm mạnh mẽ!
Hắn lúc này thậm chí còn không có can đảm rút Hắc Diêm ra đối chiến!
Cái này... vẻn vẹn chỉ là một bộ phim kinh dị của viện tuyến cỡ trung sao?
Cái kia... Còn đáng sợ hơn Quỷ Môn Quan trong truyền thuyết, điện ảnh cấm thì sẽ như thế nào đây?
"Đi... Thiện Vân, chúng ta đi!"
Cuối cùng, Diệp Tưởng buông tha cho ý nghĩ tốn một chút vé chuộc cái chết thăm dò hư thực của người bù nhìn này, lôi kéo Khương Thư Nghiên trở về, ngay cả đầu cũng không dám quay lại!
Hắn không dám!
Giống như buổi tối Cốt Dạ đoạn vậy!
Trong cả quãng đường trở về, hắn không dám quay đầu lại dù chỉ một lần!
"Hứa Duẫn... Cái người bù nhìn kia... Quay đầu lại... phải không?"
"Anh không biết, hẳn là chúng ta nhìn lầm rồi?"
Tiếp theo, bọn hắn rốt cuộc đứng ở trước cổng trường, thời điểm nhảy vào trong Diệp Tưởng mới thoáng an tâm. Dù sao, nơi này có vô số Luyện Khí sư tọa trấn, còn có vị hiệu trưởng kia, rốt cuộc cũng có thể tạm thời an tâm.
Chỉ là...
Loại an tâm này, có thể kéo dài được bao lâu đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận