Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q14 - Chương 89: Da người, oán khí, mưa to!

Diệp Tưởng lúc này đang đứng trước mặt Hoắc Vũ Sư, nhìn bảy cỗ thi thể ở bên dưới.
“Không hề nghi ngờ. . . Đây chính là thi thể của dân bản địa.”
Hoắc Vũ Sư giải thích: “Bảy cỗ thi thể này cũng chính là nội dung thí luyện của các ngươi. ”
Lúc này, ánh mắt Hoắc Vũ Sư lại nhìn chăm chú vào Tô Thanh Thiền ở một bên.
Thẳng thắn mà nói. . . Dương Mộc Phong, Khương Tử Nguyệt, các luyện khí sư tài năng đều không có ở đây. Nội dung kịch bản đã triệt để bị thay đổi, mà điều này cũng có nghĩa là, tỉ lệ tử vong có thể cao hơn so với kịch bản lúc đầu. Nội dung không có trong kịch bản, tới lúc đó sẽ xảy ra điều gì, căn bản không ai có thể biết được.
“Thi thể dân bản địa… nói như vậy, trong biệt quán này cũng có chế phẩm da lông của động vật đi?” Lúc này, Tô Thanh Thiền dựa theo lời kịch của kịch bản ban đầu mà nói chuyện.
Rốt cuộc cũng nghe được một lời nhất trí với kịch bản, trong nội tâm Diệp Tưởng cũng có chút thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Vũ Sư nghe đến đó không khỏi trầm ngâm một phen mới nói: “Phải… trong biệt quán này có rất nhiều đồ da lông, thậm chí cả chế phẩm xương cốt, nhiều tới… Không thể tưởng tượng nổi.”
“Vậy sao?” Diệp Tưởng không khỏi nói: “Vậy chờ chút nữa đi xem là được rồi. . .”
“Thế nhưng. . . Đại đa số đều không phải là động vật bình thường.”
“Không phải động vật bình thường?”
Tuy đã được đọc qua trong kịch bản, thế nhưng một khi chính tai nghe thấy vẫn có một loại cảm giác rét run.
“Lấy một thí dụ đi.” Ngón tay hắn chỉ về một thứ đồ được đặt phía dưới cửa sổ: “Trong phòng này, cái ghế sô pha bằng da kia, còn có, có chú ý không? Trên mặt đất có một cái chén trà?”
“Ừ. . . Có chú ý tới. . .” Đột nhiên, Diệp Tưởng lộ ra ánh mắt kinh hãi, nhìn về phía Hoắc Vũ Sư.
“Đợi một chút. . . Vũ Sư đại nhân, chẳng lẽ… những thứ đó là ý chỉ động vật không bình thường?”
“Đúng, ” những lời kế tiếp của Hoắc Vũ Sư khiến bọn hắn nghe mà rợn cả người: “Là da và xương của nhân loại!”
Bên trong biệt quán này, quần áo, giầy, màn, chăn. . . Hầu như đều do da người chế thành! Mà những thứ như chén trà, tủ, ghế… hầu như đều do xương người chế thành!
Đối với luyện khí sư mà nói, đưa ra kết quả như vậy là một điều dễ như trở bàn tay! Bởi vì những thứ này còn lưu lại “Oán niệm” thuộc về nhân loại rất rõ ràng!
Lúc này Diệp Tưởng cũng nhanh chóng phát ra khí thật mãnh liệt! Lập tức, hắn cũng cảm nhận được bên trong biệt quán này, nơi nơi đều là khí tức của oán niệm!
Vô số người sống bị giết hại, sau đó bị lột da tẩy xương, chế thành đồ dùng trong nhà!
“Oẹ” !
Lập tức, không ít diễn viên làm ra bộ dáng muốn ói. Kỳ thật với những người đã quen đóng phim kinh dị, điều này tự nhiên không được coi vào đâu, thế nhưng để dung nhập vào nhân vật, tự nhiên phải làm hành động này thật tự nhiên.
“Không. . . Không có khả năng, làm sao lại. . .”
“Đúng thế, dân bản địa trên đảo đã làm ra những hành động điên rồ như vậy đấy. Chúng ta không biết, vì sao bọn họ lại làm ra hành động nhẫn tâm và không văn minh như vậy. Hoặc là nói, không còn tính người.”
Bên trong biệt quán này, khắp nơi đều tràn ngập tử khí và oán khí mãnh liệt. Đương nhiên so sánh với ngàn vạn người chết trong chín tầng mộ tộc chủ trong 《 quỷ tế 》 cũng không được coi vào đâu. Thế nhưng Nguyệt Ảnh trong bộ phim này so với tồn tại mơ hồ đó lại đáng sợ hơn nhiều! Hôm nay hắn ở trước mặt Nguyệt Ảnh càng thêm vô lực!
“Súc sinh!” Hắn hung hăng mắng chửi: “Đến tột cùng là loại súc sinh gì lại có thể làm ra những chuyện như vậy!”
“Vũ Sư đại nhân, chúng đệ tử phải làm như thế nào đây?”
“Trong bảy cỗ thi thể này, các ngươi chú ý cỗ ngoài cùng nhất bên phải.”
Ngoài cùng bên phải?
“Ừ.”
Tiếp theo tầm mắt mọi người liền nhìn qua. Cỗ thi thể đó nằm ngang trên giường, toàn thân da bọc xương, làn da hư thối không có chỗ nào hoàn hảo! Mà cái đầu lại càng là thêm đáng sợ, làn da dán chặt vào xương sọ, thoạt nhìn rất dọa người.
“Cỗ thi thể kia. . . Làm sao vậy?”
“Nhớ kỹ cỗ thi thể kia. Nhớ kỹ tất cả những gì có quan hệ với nó.”
Nói đến đây, Hoắc Vũ Sư dùng ánh mắt ngưng trọng đặt lên người Diệp Tưởng cùng Tô Thanh Thiền. Không cần nghi ngờ, hai người chính là kẻ mạnh nhất lúc này đây trong số các diễn viên! Đương nhiên nếu so sánh với Hoắc Vũ Sư thì khẳng định không bằng, nhưng vấn đề ở chỗ, Diệp Tưởng đóng vai Hứa Duẫn, chính là nhân vật chính!
“Tóm lại, đã chuẩn bị tốt phòng ngủ cho các ngươi. Nhớ kỹ, nghiêm khắc dựa theo sắp xếp của chúng ta mà làm việc và nghỉ ngơi, không cho phép đổi phòng cũng không được gây ồn. Nơi này không có điện nước độc lập, bất quá chúng ta là Luyện Khí sư, vấn đề này cũng không phải chuyện lớn. Tóm lại, nghỉ ngơi thật tốt. Tới mười một giờ đêm toàn bộ tập trung lại đây, một người cũng không được phép muộn!”
Hoắc Vũ Sư vừa nói như vậy, mọi người tự nhiên đều nhao nhao gật đầu, bắt đầu dựa theo sự sắp xếp trở về phòng.
Mà bởi vì Vân Chân chết, khiến không khí bên trong biệt quán rất nặng nề. Để cam đoan mỗi một học viên của học viện Hồng Lạc an toàn, trong phòng đều được dán kín phù chú. Trong biệt quán cứ năm bước lại có một người đứng canh. Khu vực đệ tử nghỉ ngơi nằm bên trong địa phương được bố trí tầng tầng cấm chế, hơn nữa cũng được đặt tượng thần Nguyệt Ảnh.
Đây đã là cảnh giới cấp bậc cao nhất mà Nguyệt Ảnh thần miếu có thể làm ra, chỉ còn kém không để cho tứ linh tự mình tới trấn thủ. Mà tứ tinh, toàn bộ đều là nhất trọng môn dự bị! Trong bộ phim này, là nhóm người có khả năng sống sót cao nhất!
Mà Diệp Tưởng được phân cùng phòng với Diêu Thì Trần. Bởi vì nhân số bị giảm bớt cho nên đổi thành một phòng chỉ có hai người.
“Cái địa phương quỷ quái này. . .” khi Diêu Thì Trần đi vào trong phòng, đánh giá bốn phía, trên mặt tràn đầy ngưng trọng: “Đồ vật trong nhà đều là do da và xương người chế thành ư?”
“Đừng để ý tới những thứ này nữa, chúng ta là Luyện Khí sư, Thì Trần, phải học được cách thản nhiên đối mặt.”
“Ta. . . Không rõ. . . Ta thật sự không rõ. . . Trước kia cũng tìm được một vài thứ liên quan tới dân bản địa, nhưng không nghĩ lại biến thái điên cuồng như vậy….”
“Có lẽ. . . Không phải là không có, chẳng qua là không cho chúng ta biết mà thôi. Giống như là Cốt Dạ đoạn vậy, có nhiều sự tình chúng ta căn bản không hiểu rõ.”
Ngoài cửa sổ, mưa to như trút, đúng lúc này một trận cuồng phòng gào thét đẩy bật cửa sổ ra, nước mưa lập tức bắn vào phòng!
Diêu Thì Trần tránh không kịp bị mưa vả lên mặt, lập tức hét thảm lên! Bị mưa hất vào mặt, làn da nhanh chóng thối rữa bong chóc, chốc lát đã bị hủy dung nhan!
“Cửa. . . Nhanh đóng lại!”
Diệp Tưởng vội vàng phóng khí về phía cửa sổ, cánh cửa lập tức bị đóng lại. Nhưng cơn gió điên cuồng thổi tới lại đem cửa sổ bật mở, thủy tinh gắn trên đó nhanh chóng vỡ vụn ra! Mưa to lại lần nữa bắn vào phòng
“Không!”
Lúc này nước mưa hất vào mắt trái Diêu Thì Trần, cái này làm hắn lập tức bị mù! Hắn kêu thảm che tròng mắt, không ngừng lui về phía sau. Diệp Tưởng vội vàng nâng hắn dậy, hơn nữa còn dùng khí giúp hắn trị liệu!
Lúc trước, làn da bị nước mưa làm cho thối rữa có thể nhờ vào khí để chữa trị, thế nhưng lúc này Diệp Tưởng phát hiện, oán khí toát lên trong biệt quán thế mà ngăn cản hiệu quả chữa trị.
“Cứu ta. . . Cứu ta. . . Hứa Duẫn, ta không muốn bị mù a!”
Diệp Tưởng lôi kéo Diêu Thì Trần chạy ra khỏi phòng, đem cánh cửa sau lưng đóng sầm lại.
“Ngươi sẽ không mù, Thì Trần, Thì Trần?”
Lúc này hắn kinh ngạc mà chứng kiến, vết hư thối trên mặt Diêu Thì Trần đang không ngừng làn tràn, làn da không ngừng hóa thành nước mủ, chảy xuống mặt đất, từng khối thịt cũng đang không ngừng rỉ nước vàng!
“Đi. . . Đi tìm Vũ Sư đại nhân!”
Bỗng nhiên một tiếng sấm to chợt vang lên! Đánh cho tâm thần mỗi người ở đây không ngừng rung động!
“Vũ Sư đại nhân, không tốt!”
Điều Hoắc Vũ Sư sợ nhất là cốt truyện không ăn khớp kịch bản đã xảy ra. Lập tức có người tới báo cáo.
“Nóc nhà có vài nơi bị vỡ! Cơn mưa này rất cổ quái, sau khi bị dính lên người, làn da sẽ bị thối rữa. . .”
“Ngươi nói cái gì? Dùng khí đi trị liệu!”
“Cũng vô dụng thôi. . . Khí căn bản không cách nào ngăn cản!”
Nơi đây mặc dù ở chân núi, thế nhưng biệt quán nằm ở một nơi không được tính là cao, trái lại có thể nói là khá thấp. Nơi này lại không có hệ thống thoát nước, nếu mưa vẫn tiếp tục trút xuống, nói không chừng có thể khiến nước ngập khắp nơi!
Mưa to tàn phá Bàn Long Sơn, hơn nữa không có người phát hiện, mưa ở xung quanh biệt quán lại càng lớn hơn những nơi khác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận