Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q14 - Chương 74: Bùi Thanh Vân

Nhất thời, Diệp Tưởng không thể ngủ lại được liền đứng lên, bước ra khỏi lều vải.
Lúc này, đống lửa bên ngoài đã tắt, các học sinh trong những căn lều đều đã chìm vào giấc ngủ.
Đương nhiên thời điểm này, tại vị trí biên giới của cấm chế, La Hằng đạo sư vẫn còn thức để gác đêm. Dù sao, nơi này cũng là Bàn Long Sơn, cẩn thận thế nào cũng không đủ. Coi như có cấm chế tồn tại cũng không thể lơi là.
“Hả? Hứa Duẫn?”
Đối với diễn viên diễn vai La Hằng mà nói, Diệp Tưởng tỉnh giấc là việc ngoài ý liệu, dù sao trong kịch bản cũng không có viết. Mà xuất hiện loại tình huống này, nhất định bản thân phải tự đưa ra lời kịch, mà đây lại là một chuyện cực kỳ khó khăn, không suy nghĩ cẩn thận sẽ rất dễ bị NG.
Hắn lúc này đang không phải cẩn thận chú ý bên ngoài cấm chế, mà là đang nhìn ngắm vầng trăng bị huyết hoàn bao phủ trên bầu trời.
“Xin lỗi đạo sư, em không ngủ được. ”
“Vậy sao?” La Hằng nhẹ gật đầu, lập tức nói: “Ở một nơi như Bàn Long Sơn này, muốn bình yên chìm vào giấc ngủ đích xác không phải chuyện dễ dàng.”
Diệp Tưởng ngược lại rất bội phục lời ứng đối của hắn, nhanh chóng bước tới, không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía vầng trăng trên bầu trời.
“Em cũng hiểu… huyết hoàn năm nay có điểm bất thường sao?” La Hằng vào lúc này lại hỏi hắn như vậy.
Những năm qua Huyết hoàn như thế nào, Diệp Tưởng sao có thể biết rõ? Bất quá, nếu La Hằng đã hỏi như vậy, rất hiển nhiên là huyết hoàn năm nay đích xác khác với những năm qua.
“Đạo sư nói vậy, em thấy hình như có một chút.”
Loại lời nói “hình như ” rất mập mờ không rõ ràng.
Tự nhiên là đang cẩn trọng với đối phương.
“Ta có một loại cảm giác rất bất an, Hứa Duẫn.” Nói đến đây hắn lại thở dài một cái “Trên thực tế, em là một trong số những đệ tử ta đắc ý nhất có hy vọng tiến vào Nguyệt Ảnh thần miếu, bởi vậy ta cũng sẽ được thơm lây. Nhưng em thực sự, muốn ở cùng một chỗ với Hoàng Thiện Vân sao?”
“Đạo sư?”
“Em biết rõ ‘Tô Hàm Thanh’ chứ?”
Diệp Tưởng gật đầu. Hắn học thuộc lòng kịch bản nhiều lượt như vậy, làm sao lại không có ấn tượng đối với cái tên này kia chứ?
“Vâng… mười năm trước tiến vào ‘Cấm sơn’… chính là người… ”
Hắn vốn muốn nói ra ba chữ ” xúc phạm thần”, thế nhưng lại cảm giác giống như đang nói Hoàng Thiện Vân.
“Năm đó Lưu đạo sư và Tô Hàm Thanh là bạn bè chí thân, vỏn vẹn chỉ vì tầng quan hệ này khiến cho nàng phải nỗ lực hơn người bình thường gấp bội, mới có thể trở thành đạo sư chính thức của học viện Hồng Lạc. Đây là dưới điều kiện tiên quyết, nàng đã tuyệt giao ngay với Tô Hàm Thanh. Một khi em vẫn còn cùng Hoàng Thiện Vân chung một chỗ…”
“Thiện Vân không phải là ‘Người xúc phạm thần’ .”
“Vô luận em giải thích thế nào, điều này vẫn rất bất lợi đối với tương lai của em. Nguyệt Ảnh tế rất nhanh sẽ tới, một khi Nguyệt Ảnh tế qua đi sẽ quyết định em có thể trở thành một Luyện Khí sư chính thức hay không.”
Diệp Tưởng nhớ lại những lời kịch của “Hoàng Thiện Vân”.
Nàng không cầu nguyện thần. Trên hòn đảo này mọi người chỉ có thể cầu nguyện một vị thần duy nhất. Hoàng Thiện Vân biết rõ, hiện tại mọi người hầu như đều muốn chụp cái mũ “Người xúc phạm thần” lên đầu nàng, nhưng nói ra loại lời này lại có thể lập tức bị định nghĩa là lời nói “Xúc phạm”.
Xúc phạm…
Nhưng vào lúc này hắn bỗng nhiên nhớ lại, ngày đầu tiên chính thức quay phim, hắn nhìn thấy tượng thần Nguyệt Ảnh bị vứt ở gần bờ biển. Lấy địa vị của Nguyệt Ảnh thần trên hòn đảo này, thật khó mà tưởng được lại có người vứt bỏ Nguyệt Ảnh thần. Nếu như bị người khác bắt được, đó sẽ là hậu quả gì đây? Bị bắt vào Nguyệt Ảnh thần miếu điều tra còn là nhẹ đấy.
Cẩn thận nghĩ lại… lúc đó ở gần bờ biển, đúng là hắn tìm thấy Hoàng Thiện Vân.
Chẳng lẽ… bức tượng Nguyệt Ảnh thần kia đúng là do Hoàng Thiện Vân vứt bỏ sao?
Từ kịch bản trước mắt đúng là tìm không ra đáp án.
“Ngày mai sẽ phải tiến sâu vào Bàn Long Sơn rồi sao?”
“Phải, tới lúc đó phải nhờ tới đạo sư tìm phương hướng rồi. Cũng chỉ có Luyện Khí sư mới có thể bảo chứng không không bị lạc ở nơi sâu trong Bàn Long Sơn.”
Nhưng lúc này đột nhiên La Hằng cao giọng hô: “Người nào? Là ai ở đó!”
Sau đó, hắn lập tức xông ra ngoài, hung hăng vỗ vào một cây đại thụ phía trước!
Một cái vỗ này lập tức khiến thân cây vỡ tung, mà ở phía sau thân cây, lập tức lộ ra một người!
Mà sau khi nhìn thấy người kia, Diệp Tưởng thiếu chút nữa không dấu được sự kinh hãi!
Đó là một người thoạt nhìn rất bình thường, tuyệt đối không phải là lệ quỷ vong linh gì, cũng không phải là diễn viên có thực lực cường đại.
Lại là… Hắn sao?
Tất cả sự việc xảy ra lúc này đều không có trong kịch bản.
“Ta… Ta không biết là Luyện Khí sư đại nhân đang nơi đây, ta là Bùi Thanh Vân! Chẳng qua là thôn dân tại thôn xóm quanh đây mà thôi!”
Bùi Thanh Vân! Người này, chính là một trong bốn người lâm vào trong huyệt động tại đoạn hình ảnh mở màn! Bốn người kia theo thứ tự là là Bùi Thanh Vân, một tên họ Lý mập mạp, một thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa cùng một thiếu nữ đeo kính! Chỉ bất quá, hình tượng Bùi Thanh Vân bây giờ không còn tia non nớt như khi mở màn điện ảnh, hiển nhiên đã trưởng thành hơn không ít.
Cái tên Lý mập mạp kia hiển nhiên là chết rồi, nhưng nam tử gọi là Bùi Thanh Vân này… vẫn còn sống sao? Như vậy, hai thiếu nữ kia thì sao đây?
Nhưng đoạn hình ảnh kia chỉ có Diệp Tưởng thân là diễn viên mới thấy, còn bản thân Hứa Duẫn tự nhiên không hề biết.. Vì thế hắn không có khả năng hỏi thăm Bùi Thanh Vân trước mắt. Hứa Duẫn khẳng định là lần đầu tiên nhìn thấy đối phương! Hắn cũng không tiến lên hỏi đối phương, càng quan trọng hơn là, đối phương không phải diễn viên (điểm này hắn rất xác định), vì thế cũng không thể thông qua tin nhắn để hỏi thăm.
Nhưng vô luận như thế nào, Bùi Thanh Vân chính là một nhân vật quan trọng!
“Thôn dân?” trên mặt La Hằng không có bất kỳ một tia biến hóa nào: “Nếu là thôn dân, muộn như vậy sao còn tới Bàn Long Sơn? Coi như nơi đây là khu vực bên ngoài cũng không phải nơi mà một thôn dân bình thường đêm khuya nên tới? Hơn nữa, tại sao lại lén lén lút lút ở chỗ này?”
Tuy rằng ngôn từ rất nghiêm khắc, bất quá hiển nhiên La Hằng cũng không đối đãi với Bùi Thanh Vân như một sự uy hiếp. Một người thường ngay cả luyện khí sư cũng không phải, có gì đáng để chú ý đây. Quan trọng là, theo lý, trên người kẻ này có thể đào ra được chút manh mối nào đó.
Đây mới là chuyện quan trọng nhất.
“Ta… thật ra là tới tìm thê tử của ta… không thấy nàng đâu cả.”
“Không thấy?”
“Vâng… Đúng vậy. Đã tìm rất lâu rồi cũng không thấy, ta chỉ có thể chạy tới bên ngoài Bàn Long Sơn tìm kiếm một chút mà thôi.”
Thê tử?
Là ai?
Diệp Tưởng lập tức bước lên hỏi: “Thê tử ngươi bộ dáng như thế nào?”
“Nàng đã hơn hai mươi, lớn lên rất đẹp, tóc tương đối ngắn…”
Nghe miêu tả của hắn, tựa hồ không phải là hai thiếu nữ bên trong hang kia.
“Nàng mất tích như thế nào?”
“Ta cũng không hiểu là chuyện gì đã xảy ra, Từ khi Nguyệt Ảnh thần miếu đại nhân tới, nàng sau đó liền…
“Đợi một chút, ngươi mới vừa nói Nguyệt Ảnh thần miếu?”
Bùi Thanh Vân bỗng nhiên hiểu được bản thân có lẽ đã nói sai, liền vội vàng khoát tay nói: “Luyện Khí sư đại nhân, ta tuyệt không dám bất kính đối với Nguyệt Ảnh thần miếu. Trước đó không lâu, một ngày sau Cốt Dạ đoạn, người của Nguyệt Ảnh thần miếu tới hỏi thăm xem sự tình có rút trúng quỷ bài hay không.”
Lúc này, nét mặt của hắn trở nên rất quái lạ.
Diệp Tưởng lập tức nghĩ tới điều gì.
“Chẳng lẽ nàng ta… Rút trúng quỷ bài sao?”
“Đúng, nhưng mà, nàng lại không chủ động nói ra chuyện này, là do ta cướp lời nói ra. Sau ngày đó, thái độ của nàng đối với ta cũng trở nên rất kỳ lạ, hành động ngày càng dị thường, hôm nay lại càng là trực tiếp biến mất…”
“Chúng ta chưa từng nhìn thấy thê tử ngươi.” La Hằng lắc đầu nói: “Trời đã muộn rồi, nơi đây thật sự không an toàn, ngươi muốn tìm người, trở về thôn các ngươi tổ chức một nhóm người mà tới. Ngàn vạn lần không nên tiến sâu vào Bàn Long Sơn, biết không?”
“Vâng… Thật xin lỗi, kỳ thật nếu không phải vì thê tử, ta cũng không dám tới nơi đây.”
Không dám đến nơi đây?
Diệp Tưởng lập tức truy hỏi: “Ngươi là lần đầu tiên đến Bàn Long Sơn sao?”
Tiếp theo, Bùi Thanh Vân nhẹ gật đầu.
“Đúng vậy! Tuy rằng thôn chúng tôi cách Bàn Long Sơn rất gần, thế nhưng ngọn núi này rất tà môn, vì vậy chúng tôi bình thường cũng không dám tiếp cận. Đương nhiên, trong thôn có vài người muốn tích trữ lương thực cho mùa đông sẽ đến ngọn núi này…”
Nhưng vấn đề kế tiếp Bùi Thanh Vân nói, Diệp Tưởng lại không nghe vào tai.
Hắn nói… Bản thân là lần đầu tiên đến Bàn Long Sơn?
Như vậy, nội dung mở đầu cốt truyện kia là như thế nào?
Từ hình tượng bây giờ của đối phương mà nhìn, nhất định đã có thay đổi so với lúc mở đầu điện ảnh, hiển nhiên đó là chuyện đã xảy ra lúc trước, không phải là nghịch thuật (một dạng phim đưa kết truyện lên đầu).
Hắn… Đang nói xạo!
Nhưng coi như là biết rõ điểm ấy, Diệp Tưởng cũng không thể chỉ ra là hắn đang nói xạo, dù sao Hứa Duẫn làm sao có thể biết được chuyện này.
Như vậy… Vấn đề đã đến. Vì sao hắn phải nói dối? Bàn Long Sơn cũng không phải là cấm sơn, cũng không bị cấm chỉ tiến vào. Đang đứng trước mặt luyện khí sư, hoàn toàn không cần phải nói dối. Chẳng lẽ lúc trước bởi vì đồng bạn chết trên Bàn Long Sơn, sau khi hắn trốn về, sợ bị liên quan cho nên che giấu chuyện này?
Nhưng, dựa theo lộ tuyến phim kinh dị, tuyệt đối không có đạo lý lại đơn giản như vậy. Bùi Thanh Vân nói dối, khẳng định có nguyên nhân khác.
“Vậy… ta đi trước.”
Trước mắt, chỉ có thể để hắn rời đi. Dù sao, đám người Diệp Tưởng không có lý do để giữ hắn lại, càng không có nghĩa vụ phải hộ tống hắn trở về thôn!
Cuối cùng, chỉ có thể nhìn hắn biến mất bên trong rừng cây tối tăm.
Nguyên lai bên trong kịch bản không có đoạn nội dung này. Như vậy… sự xuất hiện của Bùi Thanh Vân có ý vị như thế nào?
Năm đó hắn làm cách nào tìm được đường sống trong chỗ chết thoát khỏi hang động quỷ đói kia? Hiện tại tại sao phải giấu diếm sự thật đã tới Bàn Long Sơn?
Bí ẩn, nhiều lắm.
“Hắn mới vừa nói… Vợ của hắn rút trúng quỷ bài. Rồi bởi vì nguyên nhân này mà mất tích…”
Mất tích…
Điều này khiến Diệp Tưởng lập tức nghĩ tới Diêu Sa Tuyết cũng đồng dạng mất tích sau đêm Cốt Dạ.
Như vậy… Vấn đề đã đến…
Chẳng lẽ là đêm hôm đó, Diêu Sa Tuyết đã rút trúng quỷ bài sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận