Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q15 - Chương 15: Giết chết… Tử Thần!

Đền thờ Vô Thần, sáng sớm.
Kinh đô có thế nói là một nơi lắng đọng những dấu vết lịch sử của Nhật Bản. Từ thời đại Bình An mãi cho tới trước thời đại Minh Trị Duy Tân, kinh đô vẫn luôn là thủ đô của Nhật Bản, là nơi ở của Thiên hoàng. Kinh đô được chia ra làm nhiều các khu nhỏ như Kinh Đô khu, Đông Sơn khu, Tả Kinh khu, Hữu Kinh khu, mà đền thờ Vô Thần nằm trong vùng có diện tích lớn nhất Hữu Kinh khu.
Tại kinh đô, đền thờ và chùa miếu rải rác rất nhiều, số lượng lên tới gần hai nghìn. Có thể nói, tới một quảng trường liền có thế bắt gặp một ngôi chùa hoặc miếu. Vì thế trong thành phố này, đền thờ Vô Thần cũng không quá thu hút, ngoại trừ cái tên có chút kỳ dị.
“Đêm qua, lại xuất hiện người chết.”
Trong đền thờ, Nguyệt Quang cơ bản đã hồi phục sức khỏe, trên bản đồ lại tăng thêm một điểm đỏ. Mà ở trước mặt hắn, sáu anh em Vô Thần sắc mặt đều có chút khó coi.
Trong đó người có ý kiến với hắn nhất chính là Vô Thần Bắc Đấu.
“Mạnh. . . Quân đúng không? Ngươi đã có thể nghe hiểu tiếng Nhật, vậy ta nói thẳng…” Bắc Đẩu chỉ vào tấm bản đồ nói: “Ngươi cứ thế cầm cánh tay đứt của cha ta chạy tới đây, nói cho chúng ta biết chuyện về ‘Tử Thần’, ngươi cho rằng chúng ta là con nít sao?”
Nguyệt Quang quay đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Bắc Đẩu. Đối với đám quỷ Nhật Bản này hắn chẳng có nửa phần hảo cảm, nhưng lúc này kịch bản ép buộc hắn phải hợp tác với bọn chúng, hắn cũng là không thể chống lại.
” ‘Tử Thần’ thực sự có tồn tại trên đời, cái này không liên quan tới tôn giáo hay tĩn ngưỡng, mà nó là sự thật không cần bàn cãi.”
“Trên thế giới này thật sự có ‘Tử Thần “, ngươi cảm thấy ai tin được lời nói đó của ngươi? Chắc hẳn là đám người Trung Quốc các ngươi lừa gạt cha mẹ ta có phải không? Có phải các ngươi biết rõ cha mẹ ta hiện tại đang ở nơi đâu?”
“Bắc Đẩu!” Diệp Tưởng cả giận nói: “Lúc này sao có thể nói những lời như vậy?”
“Đại ca, hắn là một tên ngoại quốc, sao chúng ta có thể đơn giản tin tưởng hắn được?”
Rất hiển nhiên, cái thân phận “Người Trung Quốc” này chính là nguyên nhân quan trọng nhất khiến Bắc Đẩu không tin vào Mạnh Tinh Tung.
“Ta tin tưởng Mạnh tiên sinh.” Diệp Tưởng biểu đạt sự tin tưởng đối với Nguyệt Quang: “Không, phải nói rằng chúng ta không có lựa chọn khác. Nhiều năm trôi qua như vậy, không phải đây là lần đầu tiên chúng ta tìm kiếm được manh mối của cha mẹ sao?”
Câu nói này ra khỏi miệng, những người khác im lặng không thể phản bác.
Trong sáu anh em Vô Thần, đại ca Tảo Điền là người cực kỳ cẩn thận, sau khi cha mẹ mất tích vẫn luôn chèo chống đền thờ này, dựa vào số tiền cha mẹ để lại nuôi dưỡng các em ăn học. Vì thế đối với năm người còn lại, Tảo Điền không chỉ là anh cả, mà còn là cha mẹ.
“Đại ca. . . tới anh cũng tin rằng trên thế giới này có ‘Tử Thần’ sao? Nhưng nếu như cha mẹ bị những người Trung Quốc này lừa gạt thì . . .”
“Em cho rằng cha mẹ dễ bị người ta lừa gạt như vậy sao? ”
Diệp Tưởng ngày càng chán ghét nhân vật Bắc Đẩu này.
Mở miệng một tiếng “Người Trung Quốc”, lúc nào cũng muốn mâu thuẫn tăng lên. Thời kỳ thập niên 90, mối quan hệ với Nhật Bản đã rất cải thiện, nhưng hiện tại trong thế kỷ 21 này, bởi vì nhiều nguyên nhân khiến cho quan hệ hai nước lại tệ đi. Trong thế giới địa ngục, viện tuyến Đông Doanh lại càng có dã tâm mãnh liệt. Trong bộ phim này, so sánh với đám oan hồn vong linh, Diệp Tưởng lại càng thống hận bọn quỷ Nhật Bản này hơn!
Nguyệt Quang vẫn như cũ một bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Các ngươi dường như đã hiểu lầm điều gì rồi. Các ngươi có tin hay không đối với ta không quan trọng. Chẳng qua ta nhận ân huệ của vợ chồng Vô Thần nên mới muốn trả ơn. Hơn nữa. . . trong người các ngươi mang dòng máu của vợ chồng Vô Thần, lúc này tử thần đã dần thức tỉnh. Một khi nó hoàn toàn tỉnh lại, tất cả các ngươi sẽ lọt vào tình huống “không một ai có thể chạy trốn.””!”
“Như vậy. . .” Diệp Tưởng không để ý tới Bắc Đẩu nữa, mở miệng nói: “Chúng ta có còn biện pháp nào không?”
“Quá trình giải thích tương đối phức tạp, ta trước hết nói đơn giản đi một chút…. Căn cứ vào kế hoạch của vợ chồng Vô Thần, môn phái của ta quyết định liên hợp với các ngươi, cùng nhau… Giết chết ‘Tử Thần’ !”
Lời này nói ra khiến cho sáu anh em Vô Thần phải nghẹn họng nhìn trân trối!
Giết chết ” ‘Tử Thần ‘!
Cái tuyên ngôn này không khỏi quá mức khí phách rồi!
“Điều này… sao có thể chứ!”
“Giết chết ‘Tử Thần’ . . . Nếu quả thật có ‘Tử Thần’ tồn tại, con người làm sao có thể giết chết được nó?”
“Phải đó, ngươi hẳn là đang nói đùa đi?”
Nguyệt Quang đối với phản ứng của bọn họ không hề lộ ra chút kinh ngạc nào, nói tiếp: “Ta phải đính chính một chút, giết chết ‘Tử Thần ” là kế hoạch của cha mẹ các ngươi. Và dường như có lẽ các ngươi không biết… gia tộc của các ngươi chính là gia tộc âm dương sư mạnh mẽ nhất trong lịch sử Nhật Bản!”
“Ngươi. . . Ngươi nói cái gì?”
Số lần sáu anh em Vô Thần phải kinh ngạc trong hai ngài này còn nhiều hơn cả đời bọn hắn.
“Âm dương sư mạnh nhất Nhật Bản…. không phải là gia tộc An Bội Tình Minh sao?”
Nguyệt Quang lắc đầu, nói: “Tình Minh đích xác là Âm Dương sư số một, nhưng sư thừa của hắn các ngươi hẳn không biết đi? Thân thế của Tình Minh không được ghi lại bên trong sử sách, sư tôn của hắn chính là tổ tiên của gia tộc các ngươi! Năm đó Vô Thần gia được Thiên Hoàng cực kỳ tin tưởng, nhưng gia tộc các ngươi vẫn luôn bị coi là cấm kỵ, không được phép ghi vào sử sách.”
Vô Thần gia là gia tộc âm dương sư mạnh nhất trong lịch sử Nhật Bản, đây là kịch bản thiết lập!
“Tử Thần vẫn luôn tồn tại, mà gia tộc Vô Thần vẫn luôn tìm kiếm phương pháp giết chết tử thần trong dòng thời gian lịch sử buồn chán đó.”
“Ta vẫn không hiểu… ” Nguyên Huyết Tầm đưa ra một nghi vấn: “Ngươi nói tử thần lâm vào hôn mê, thế nhưng qua nhiều năm như vậy, tỉ lệ tử vong trên thế giới không hề giảm xuống, năm trước Nhật Bản còn xảy ra vụ động đất tại Kobe a!”
Ngày 7 tháng 1 năm 1995, tại Kobe Nhật Bản xảy ra động đất. Kobe là một thành phố lớn của nhật bản, lần động đất đó khiến bảy nghìn người tử vong. Nhật Bản là quốc gia nằm trên các dải địa chấn, mà trước nay bọn họ luôn cho rằng khu vực Quan Tây sẽ không xảy ra động đất, cuối cùng khiến cho công tác phòng chống thảm họa có sơ sẩy, khiến cho nó tạo thành một hậu quả rất nghiêm trọng. Dù cho trận động đất đó đã trôi qua hơn một năm, nhưng đối với người Nhật Bản mà nói, vẫn là ký ức còn mới mẻ.
“Đúng vậy!” Vô Thần Tú Thụ ở bên cạnh Nguyên Huyết Tầm cũng xen vào: “Đúng vậy, nếu tử thần đã hôn mê… làm sao lại xảy ra vụ động đất tại Kobe? Không chỉ như vậy, còn có chiến tranh và thiên tai khác nữa?”
Nguyệt Quang gật đầu, nói: “Các ngươi đối với khái niệm về ‘Tử Thần’ dường như có chỗ hiểu lầm. Nói chính xác, tử thần là kẻ chịu trách nhiệm cân bằng người sống và người chết… nhưng bất luận tử thần có tồn tại hay không thì thiên tai và chiến tranh cũng không biến mất. Nhưng sự tồn tại của tử thần có thể khiến cái chết xảy ra dày đặc hơn ở một vài khu vực, từ đó đạt được sự cân bằng sinh tử. Nhưng tử thần hôn mê lâu như vậy, một khi tỉnh giấc, tất nhiên sẽ có vài khu vực, số lượng người tử vong sẽ bộc phát lên con số rất lớn!”
Rất nhiều người chết sao?
Nếu tử thần hôn mê lâu như vậy, một khi tỉnh giấc, muốn bổ sung nhân khẩu đáng lẽ phải chết khi hắn ngủ say mà nói…
“Không. . . Không thể nào?”
“Như vậy sẽ có bao nhiêu người chết đây. . .”
“Bất quá ngay cả như vậy, mỗi ngày trên thế giới này vẫn có rất nhiều người chết đi . .”
“Không, đây không phải trọng điểm.” Diệp Tưởng lập tức hiểu được chỗ có vấn đề: ” Mỗi ngày trên thế giới đều sẽ có người chết đi, nhưng sau khi tử thần thức giấc, sẽ tập trung giết chết tử địch của nó, là Âm Dương sư và các phái như Mao Sơn phải không?”
“Không tệ. sau khi tử thần tỉnh lại, rất nhanh sẽ có một đám đông âm dương sư chết đi! Chẳng qua lúc này tử thần còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, nên cái chết chỉ diễn ra xung quanh đền thờ Vô Thần mà thôi. Nhưng một khi tử thần hoàn toàn thức giấc, các ngươi không thể không đối mặt với tử vong!”
“Giết chết Tử Thần. . . Thật sự có biện pháp sao?” Diệp Tưởng bây giờ không khỏi quan tâm tới vấn đề này.
Ngón tay Nguyệt Quang di động trên bản đồ kinh đô rời tới Tokyo!
“Nếu như muốn giết chết Tử Thần, như vậy kế tiếp chúng ta phải tới Tokyo. Từ thời đại Giang Hộ, rất nhiều Âm Dương sư chuyển về Tokyo, nơi đó mới là đại bản doanh của âm dương sư Nhật Bản! Kể cả hậu duệ của An Bội Tình Minh, gia tộc Thổ Ngự Môn cũng nằm ở đó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận