Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q14 - Chương 80: Các ngươi, không có phát hiện…

Bầu trời Tử Thủy đảo dưới ảnh hưởng của không khí rét đậm vốn đã tối tăm mờ mịt, mà bây giờ lại càng thêm thâm trầm.
Nguyệt Ảnh thần miếu, trong thần điện.
Phía dưới chừng hơn mười bức tượng Nguyệt Ảnh to lớn, hơn một trăm người mặc áo bào trắng nhao nhao quỳ dưới đất, lễ bái Nguyệt Ảnh.
“Ầm ầm” !
Tiếng sấm kinh thiên vang lên, nhưng toàn bộ người ở đây phảng phất như không nghe thấy, cả đám vẫn tiếp tục thành kính quỳ lạy.
Mưa to như trút nước!
U Ám Sâm Lâm tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Diệp Tưởng nhìn bầu trời, trận mưa lớn này tự nhiên bên trong kịch bản cũng không nhắc tới nửa chữ.
Hắn nhớ lại, Điền Tín Chí đã từng nói với hắn một câu.
“Kịch bản chỉ phản ánh một góc nhỏ núi băng của cốt truyện mà thôi, khủng bố hơn chính là những cái mà kịch bản không đề cập tới. Ngươi nên khắc ghi điểm này. ”
Chỉ một góc núi băng thôi sao?
Rốt cuộc… đại năng đáng sợ tới cỡ nào mới có thể sáng tạo ra cái thế giới khủng bố này? Đem nhân loại coi như món đồ chơi, đưa vào trong thế giới những bộ phim kinh dị, đảm nhận các nhân vật, đến cùng có mục đích gì đây?
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tự nhiên trời lại mưa lớn như thế?”
“Còn cằn nhằn cái gì, mở dù đi!”
Bóng tối vô cùng vô tận bắt đầu bao trùm trời đất, tiếp theo…. bọn hắn nhìn thấy một màn càng thêm kinh người.
Một vầng trăng tròn cực lớn xuất hiện trên bầu trời tối đen, mà vầng huyết hoàn đỏ thẫm vẫn đang không ngừng ăn mòn trăng tròn trên đầu!
“Không. . . Không có khả năng. . . Bây giờ đang là ban ngày a?”
“Làm sao lại có trăng xuất hiện vào ban ngày được chứ?”
Dưới tình huống mặt trời bị mây đen che kín lại có thể xuất hiện ánh trăng?
Điều này… là vì cái gì?
Mà một màn khủng bố như vậy tự nhiên cũng rơi vào trong mắt Nguyệt Quang.
Trong kịch bản…. tuyệt đối không hề đề cập tới nội dung cốt truyện này!
Nguyệt Quang hiểu rõ hơn Diệp Tưởng, cái thứ gọi là kịch bản chẳng qua chỉ miêu tả một hiện tượng rất vi mô bên trong thế giới phim kinh dị, hơn nữa còn không thể dựa vào đó phán đoán chính xác trăm phần trăm nội dung cốt truyện sẽ xuất hiện. Thậm chí có thể nói như thế này… có đôi khi kịch bản cố ý nói dối diễn viên, lời nói dối này thậm chí lấy một hình thức vô cùng ngớ ngẩn hiện ra. Thậm chí. . . Trong bộ phim 《 Minh Đế lăng tẩm 》 còn sinh ra hiện tượng bẻ cong lịch sử.
“Linh. . . Linh. . . Linh Tỳ, đó là cái gì vậy?”
Diêu Xuân Tuyết trợn to hai mắt nhìn mặt trăng cùng vòng huyết hoàn trên bầu trời, lúc này đây vốn là giữa trưa, lại có thể xuất hiện mặt trăng, tình huống quỷ dị khiến người ta kinh hãi đến trợn mắt há hốc mồm!
“A a a a a a a a a!”
Nhưng thiếu niên kia khi chứng kiến vầng trăng trên bầu trời lại phát ra tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương!
Một tia chớp rạch phá bầu trời, chiếu rọi khiến sắc mặt Nguyệt Quang càng trở nên trắng bệch! Cho dù là mưa to trút xuống trên mặt cũng không khiến hắn thấy có chút cảm giác nào.
“Đi. . . Chúng ta đi mau!”
Hắn lại kéo tay Xuân Tuyết,
Liếc nhìn thiếu niên bên kia rồi nói: “Ngươi cũng đi theo chúng ta!”
Tuy rằng không biết thiếu niên này là người hay quỷ, nhưng với tư cách là Hàn Linh Tỳ, hắn hẳn sẽ không nhìn thấy người khác dầm mưa mà mặc kệ không quản đi? Như vậy, chỉ có thể cùng đồng hành với hắn mà thôi. Huống chi người kia thần bí như vậy, có lẽ có biện pháp rời khỏi U Ám Sâm Lâm!
Nhưng rừng cây đặc thù nơi này có kết cấu quá đỗi dị thường, dẫn tới căn bản chẳng có nơi để mà tránh mưa. Dưới con mưa to như trút này, dầm mình lâu sẽ có thể bị cảm mạo. Tuy rằng thể chất của Luyện Khí sư rất mạnh, thế nhưng hòn đảo này quá mức quỷ dị, chuyện gì cũng có thể xảy ra!
Còn ở phía bên kia, La Hằng, Lưu Xương Linh cùng Hoàng Thiện Vân. . . Cũng chính là Khương Thư Nghiên đang hành động cùng nhau.
Đối với Khương Thư Nghiên mà nói, giờ khắc này những việc nàng làm hoàn toàn là theo bản năng. Trong kịch bản rõ ràng không nhắc tới, thế nhưng nàng có thể vô thức hiểu rõ bản thân nên hành động như thế nào. Nàng biết… cần phải chạy đi đâu mới có thể tìm được Hàn Linh Tỳ cùng Diêu Xuân Tuyết!
Đối với Khương Thư Nghiên mà nói, sắm vai loại nhân vật như Hoàng Thiện Vân này, chính là lần đầu tiên. Nhưng nàng đối với bất kỳ vai diễn nào cũng đều có cảm giác khiêu chiến rất mãnh liệt, cho dù vì vậy mà chết cũng không sao cả!
Nhưng ngay lúc này, nàng bỗng nhiên dừng bước!
“Làm sao vậy?”
La Hằng nhìn Khương Thư Nghiên. Lập tức truy hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“La đạo sư. . .”
“Làm sao vậy? Hoàng Thiện Vân?”
“Mời ngươi lui về phía sau ba bước.”
“A?”
Trong mưa to, gương mặt trắng bệch của Khương Thư Nghiên cộng với lời nói quái dị khiến La Hằng cùng Lưu Xương Linh lộ ra thần tình không hiểu. Bởi thế cũng không lập tức nghe lời, mà hầu như ngay trong một cái chớp mắt đó, một thứ đen nhánh bỗng nhiên từ trong bụi cây phía trước trực tiếp lao tới.
Dù sao có sự nhắc nhở của Khương Thư Nghiên khiến trong lòng La Hằng đã có một tia cảnh giác, hắn nhanh chóng tránh đi. Thứ màu đen kia cơ hồ xẹt qua ngay mặt hắn!
Cái thứ màu đen kia sau khi nện mạnh lên một cây đại thụ phía sau, bị vỡ thành hai mảnh mất rơi trên mặt đất!
“Cái này là. . . Đây là?”
Trên mặt La Hằng xuất hiện một vết máu. Song khi hắn nhìn rõ cái thứ kia thì trên mặt liền lộ ra một biểu tình hoảng sợ cực độ!
Bởi vì. . . Đó là một bức tượng Nguyệt Ảnh thần!
“Không!”
Hắn lập tức sợ tới mức cùng Lưu Xương Linh té quỵ trên mặt đất!
Lại có người dám dùng tượng thần làm ám khí ném đi, còn khiến nó bị vỡ nát?
Đây quả thực là hành vi xúc phạm trong xúc phạm! Nếu có người dám ở trước mặt công chúng làm như vậy sẽ bị mọi người đánh chết mà không cần chờ bị trừng phạt!
“Là ai! Người nào lại dám. . .”
Nhưng còn không đợi La Hằng nói cho hết lời, từ một phương hướng khác, lại một thứ đen nhánh bay tới!
La Hằng vội vàng tiến lên muốn tiếp lấy vật kia! Lần này nếu như còn là tượng thần mà hắn vẫn cố ý tránh ra, vậy cũng chẳng khác gì xúc phạm rồi!
Vì vậy, bức tượng kia trực tiếp đập vào mặt La Hằng! Bất quá, cuối cùng vẫn là bị hắn bắt được!
Trên mặt La Hằng lập tức chảy ra rất nhiều máu. Bất quá dù gì cũng là một Luyện Khí sư tinh anh, chỉ cần đem khí tập trung lên miệng vết thương liền có thể nhanh chóng bình phục.
“Người xúc phạm thần! Người xúc phạm thần!”
La Hằng rống giận, hô to: “Lưu đạo sư! Phải bắt lấy kẻ kia, tội của hắn không thể tha thứ, đáng chết vạn lần!”
“Đúng vậy!” Lưu Xương Linh cũng gào kên: “Phải đưa hắn áp giải đến Nguyệt Ảnh thần miếu, để cho thần quan tự mình xử tử!”
Nhưng. . . Tượng thần lại từ các phương hướng khác nhau đập tới, tự nhiên không thể nào chỉ là mình “Hắn”, mà hẳn là “Bọn hắn” mới đúng!
Khương Thư Nghiên toàn thân bị mưa xối, bỗng nhiên lại nói thêm một câu
“Bên trái, phương hướng chín giờ.”
Lúc này đây, không ai dám tiếp tục xem nhẹ lời của nàng. La Hằng và Lưu Xương Linh gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng tối, quả nhiên lại có một bức tượng nữa bay tới!
Chẳng qua lúc này đây. . .
Rõ ràng là hai bức tượng cùng bay tới!
” Mau bắt lấy!”
Hai người tiến lên, dưới tình huống có chuẩn bị, lấy thân thủ của bọn hắn tiếp được tượng thần cũng không khó. Nhưng kế tiếp. . .
Từng bức tượng thần một, từ bốn phương tám hướng không ngừng bay tới!
“Không có khả năng. . . rốt cuộc là có bao nhiêu người a?”
Tượng thần từng cái một phóng tới, hai người coi như lợi hại cũng không có khả năng đồng loạt tiếp hết được. Nhưng điều quỷ dị là, Khương Thư Nghiên từ đầu tới đuôi đứng đó không hề nhúc nhích, lại chẳng có một bức tượng nào nện vào người nàng ta!
Cuối cùng, một bức tượng nện trúng đầu Lưu Xương Linh, nàng ta lập tức hét lên một tiếng rồi ngất xỉu. Mà La Hằng còn đồng thời bị ba bức tượng nện thẳng vào người, trên mặt đã tràn đầy máu tươi. Mà La Hằng cũng chẳng quan tâm trị liệu thương thế, hắn lúc này đã không thể bắt được hết những bức tượng thần từ bốn phương tám hướng ném lại đây! Trên mặt đất, ngổn ngang những mảnh tượng vỡ.
“Không!”
Đối với một Luyện Khí sư, trơ mắt nhìn nhiều tượng thần bị ném cho vỡ nát ở trước mặt mình như vậy, hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng?
Máu làm mờ hai mắt La Hằng, ngay cả như vậy thì tượng thần vẫn không ngừng ném tới! Từ tốc độ tượng thần bay tới có thể đoán , tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được. Về phần Luyện Khí sư? Luyện Khí sư nào lại dám can đảm mang tượng thần ra ném? Bất quá, cho dù là một luyện khí sư tinh anh như hắn cũng không cảm ứng được những bức tượng này từ đâu mà tới, vì cái gì Hoàng Thiện Vân có thể cảm ứng được? Bên trong cảm giác của La Hằng, trong phạm vi ít nhất một trăm mét xung quanh nơi này, tuyệt đối không có người sống thứ tư nào!
Một bức tượng thần cuối cùng thẳng tắp đập vào mặt hắn, lúc này hắn đã không thể tránh được!
“Không!”
Tượng thần nện vào mặt khiến hắn triệt để hôn mê!
Dưới cơn mưa lớn, Hoàng Thiện Vân đứng nhìn hai người đã hôn mê, lúc này xung quanh đã bình ổn lại, không còn bức tượng thần nào ném tới nữa.
Đúng vậy. . . Lúc này, nàng có lẽ đã không ý thức được mình là Khương Thư Nghiên, mà bản thân nàng chính là “Hoàng Thiện Vân” . Một “Người xúc phạm thần” .
“Các ngươi. . . Còn không có phát hiện.”
Nàng nhìn hai vị đạo sư đã hôn , trên mặt không có bất kỳ thần sắc lo lắng hay đồng tình nào, chỉ giống như đang nhìn hai con sâu cái kiến….
Nàng bước lên phía trước, dẫm lên những mảnh vỡ của tượng thần Nguyệt Ảnh mà đi!
“Hứa Duẫn. Hắn cũng không có phát hiện. . .”
Theo từng bước chân của nàng, những mảnh vỡ của tượng thần hóa thành bột mịn trong nháy mắt!
Những bức tượng thần này là điêu khắc từ đá mà thành, nhưng lại đơn giản bị nàng dẫm nát!
Sau đó nàng không để ý tới hai vị đạo sư đang hôn mê nằm trên đất mà tiếp tục tiến vể trước.
Nhưng vào lúc này, Nguyệt Quang chợt phát hiện. . . Thiếu niên kia lại rõ ràng chạy ở phía trước bọn hắn.
“Ngươi biết nên chạy đi nơi nào sao?”
Thiếu niên không trả lời.
Nguyệt Quang suy nghĩ một chút, vẫn quyết định theo sau thiếu niên!
Hắn muốn biết. . . Thiếu niên kia muốn đưa bọn họ tới nơi nào!
Chạy được một hồi, ở trước mặt họ xuất hiện một cây đại thụ, ở phía dưới gốc cây có một cái hốc thật lớn!
Thiếu niên kia trực tiếp nhảy vào hốc cây, giống như. . . con thỏ nhảy vào hốc cây trong Alice lạc vào xứ sở thần tiên!
Lần này. . . Nguyệt Quang lại không biết nên làm thế nào đây. Vào hay không vào?
Rất hiển nhiên. . . Cái hốc cây này chỉ sợ chính là cơ hội tìm hiểu nội dung cốt truyện bị che giấu. Với thực lực của hắn ngày hôm này, chỉ có tăng thực lực lên mới có vốn liếng để sinh tồn, nhưng kéo theo đó chính là sẽ gặp nguy hiểm lớn.
Chỉ do dự trong ngắn ngủi, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định, vào!
Dựa theo nội dung cố hữu mà diễn, Hàn Linh Tỳ chắc chắn sẽ không thoát khỏi kết cục tử vong. Chỉ có một lối tắt khác, mới có thể dẫn hắn thoát khỏi tử thần!
Vì vậy, hắn kéo Diêu Xuân Tuyết, cùng xông vào bên trong hốc cây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận