Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q14 - Chương 71: Diêu Sa Tuyết mất tích

Đến mùa đông.
Trên mặt sông đã bắt đầu kết một tầng băng mỏng.
Nơi này là khu vực tương đối hoang vắng trên đảo, cây cối thưa thớt, ít ai lui tới, nhiệt độ lúc này đã dưới âm mười độ.
Mùa đông tới là thời tiết rét lạnh nhất trước khi tiến vào Nguyệt Ảnh tế. Trên đảo không có lịch âm, bởi vậy lịch pháp đều do Nguyệt Ảnh thần miếu chịu trách nhiệm định ra, đến mùa đông tương đương với đông chí âm lịch.
Mà lúc này, một đoàn người đang chậm rãi tiến tới.
Đoàn người này phần đông là người trẻ tuổi chừng hai mươi, trên người đa số mặc áo bông bên ngoài, nhưng cho dù đã đeo bao tay, vẫn có không ít người lạnh tới mức phải chà xát hai tay. Trên đảo vì tồn tại hiện tượng “Sinh linh chết” khiến cho không có da lông của động vật để làm vật chống lạnh.
La Hằng đi phía trước đội ngũ, bên cạnh là hai vị đạo sư, đều là những người kinh nghiệm phong phú. Lần tập huấn này đây, hiệu trưởng phái ra tới ba vị đạo sư để bảo vệ đội ngũ. Hiệu trưởng còn cẩn thận như vậy hắn sao dám chủ quan. Huống chi, trong lớp hắn còn có con của hai vị thư ký là Hứa Duẫn và Khương Tử Nguyệt. Lại còn thêm… Hoàng Thiện Vân…
Giờ khắc này, Hứa Duẫn và Hoàng Thiện Vân đi theo phía sau hắn cách không tới một mét. Hắn biết rõ, Hoàng Thiện Vân hiện tại chính là nhân tố không ổn định lớn nhất. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có để nàng không được phép rời khỏi tầm mắt mới là biện pháp tốt nhất. Hơn nữa hắn đã liên tục cường điệu, Nguyệt Ảnh thần miếu không tuyên bố Hoàng Thiện Vân là “Người xúc phạm thần”, nếu có người muốn sinh sự với Hoàng Thiện Vân, hắn chỉ có thể trực tiếp báo cáo lên hiệu trưởng!
“La đạo sư, có muốn uống chút nước ấm hay không?”
Nhìn thần tình La Hằng có vẻ hơi tiều tụy, một nữ đạo sư tóc dài bên cạnh ân cần hỏi thăm.
Trên hòn đảo này đương nhiên không có hộp nước giữ nhiệt hay loại tương tự như thế, thế nhưng thân là Luyện Khí sư, chỉ cần dùng “Khí” bao bình giữ nhiệt lại, vẫn có thể bảo trì độ ấm. Chẳng quá nếu dùng phương pháp này sẽ phải dùng tới một lượng lớn khí, bất lợi cho công tác tập huấn kế tiếp. Bản thân La Hằng cũng có mang nước ấm, nhưng đã uống hết.
“Không cần, ” La Hằng khoát tay nói: “Dù sao cũng sắp tới Bàn Long Sơn rồi.”
Lúc này, trong tầm mắt mọi người xuất hiện một vùng núi nguy nga hoang vu. Thoạt nhìn lộ trình cũng chỉ còn vài cây số, dự tính nửa canh giờ nữa là có thể tiến vào Bàn Long Sơn rồi.
Từ lúc bắt đầu xuất phát, lộ trình ước tính khoảng trên dưới 10 km. Thời gian xuất phát là buổi trưa, lúc này cũng đã là bốn giờ chiều. Sắc trời đã dần dần tối, bọn hắn tự nhiên phải mau chóng trước khi mặt trời xuống núi lên núi, xây dựng một cơ sở tạm thời trên Bàn Long Sơn.
“La đạo sư, ” một đạo sư trung niên có chòm râu trên mặt bên cạnh La Hằng hỏi: “Ta nghe nói, lớp ngươi có hai học sinh biến mất?”
“Vâng… Bất quá, hiệu trưởng đã câu thông với Nguyệt Ảnh thần, bọn họ sẽ trở về khi bắt đầu Nguyệt Ảnh tế, không cần lo lắng.”
“Thật sao? Vậy là tốt”.
Ở trên hòn đảo này, bất cứ chuyện gì, chỉ cần nhắc tới “Nguyệt Ảnh” là sẽ không còn bất cứ dị nghị nào. Nếu có, chính là dám can đảm chất vất Nguyệt Ảnh, ở nơi này, lời nói cũng có thể bị trị tội. Nói khoa trương một chút, coi như Nguyệt Ảnh bảo một người đi tự sát, người đó cũng sẽ rất vui vẻ mà đi tìm cái chết. Muốn hắn giết người, cũng không hề do dự đi giết, cho dù đối tượng có là cha mẹ hay người chí thân.
Mà Hứa Duẫn đứng sau lưng La Hằng, cũng chính là Diệp Tưởng, tự nhiên nghe lọt tai hết những lời này.
Hai vị đạo sư khác, nam gọi là Phương Tưởng, nữ gọi là Lưu Sương. Hai người đều là đạo sư chuyên môn chịu trách nhiệm dạy bảo các luyện khí sư dự bị tốt nghiệp. Trên thực tế, Phương Tưởng là một đạo sư có tuổi nghề lâu nhất trong học viện Hồng Lạc. Coi như hiệu trưởng nhìn thấy hắn, cũng phải xưng là vãn bối. Mà vị đạo sư Phương Tưởng này đối với Nguyệt Ảnh cũng rất là triệt để bán lòng tin, căn bản không hề lo lắng cho sự mất tích của hai người kia.
Đúng vậy… Ngoại trừ Lục Linh San, còn có một người nữa cũng mất tích.
Người đó chính là Diêu Sa Tuyết.
Diêu Sa Tuyết vẫn luôn khóa trái bản thân trong phòng, cuối cùng khi Diêu Thì Trần phải phá cửa xông vào, lại phát hiện… bên trong phòng căn bản không có người.
Diêu Sa Tuyết cứ thế mà yên lặng mất tích.
Nhưng sự mất tích của nàng cũng được ý chí của Nguyệt Ảnh báo cho biết, nàng sẽ trở về vào ngày Nguyệt Ảnh tế. Bởi vậy, đám người Diêu gia cũng không hề đi tìm người, nếu không chính là nghi ngờ lời nói của Nguyệt Ảnh thần, không người nào ở trên đảo này muốn gánh trên lưng tội danh “Xúc phạm”, nhìn Hoàng Thiện Vân sẽ biết.
Nhưng đối với sự mất tích của em gái, Diêu Thì Trần cùng Diêu Xuân Tuyết tự nhiên không thể không lo lắng chút nào. Thế nhưng bọn hắn chỉ có thể nén lại nỗi lòng, dù sao Nguyệt Ảnh thần hứa hẹn, em gái sẽ trở về vào lễ nguyệt ảnh tế. Chẳng qua là sau ngày đó, Diêu Xuân Tuyết xưa nay tùy tiện cũng bắt đầu trở nên kiệm lời. Cũng may Linh Tỳ (Nguyệt Quang) vẫn ở bên cạnh an ủi, khiến tâm tình nàng an tâm hơn không ít.
“Lúc đó thật sự nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì Lục Linh San và Sa Tuyết lại đồng thời mất tích? Cũng chẳng phải là một nam một nữ bỏ trốn a?”
Hàn Linh Tỳ cùng Diêu Xuân Tuyết có hôn ước, vì thế sự tình của Diêu gia, Linh Tỳ tự nhiên coi như chuyện nhà mình, huống chi Diêu Sa Tuyết còn là em vợ tương lai?
“Ài…” Diêu Thì Trần thở dài, “Ta vẫn nghĩ mãi không thể hiểu nổi, rốt cuộc nó đã đi đâu? Ngày đó, sau tối Cốt Dạ đoạn trở về, Sa Tuyết vẫn luôn khóa mình trong phòng….”
“Không phải nói tối hôm đó, nàng và Tô Thanh Thiền ở cùng nhau sao?”
“Hừ!” Diêu Xuân Tuyết bỗng nhiên chỉ vào Tô Thanh Thiền đi ở đội ngũ phía trước, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tên Tô Thanh Thiền khốn kiếp, đêm hôm đó nhất định đã xảy ra chuyện, sau khi Sa Tuyết mất tích, hắn còn không có tới hỏi thăm em và đại ca!”
“Cái gì?”
Nguyệt Quang không nói thêm lời nào mà sải bước đi lên, túm lấy cổ áo Tô Thanh Thiền, nói: “Tên họ Tô kia! Ngươi có còn là ngươi hay không? Sa Tuyết không phải là bạn gái của ngươi sao? Cái tên hỗn đản nhà ngươi rốt cuộc đã làm gì nàng? Tối Cốt Dạ đoạn hôm đó, nàng ở cùng với ngươi, kết quả về nhà liền….”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong đội ngũ có tranh cãi lớn tiếng khiến ba vị đạo sư chú ý. Mắt thấy đã sắp tới Bàn Long Sơn, đột nhiên xảy ra chuyện, tự nhiên khiến họ nhíu mày. Dù sao, bọn hắn đang vội vàng phải nhanh chóng tiến vào Bàn Long Sơn, Bàn Long Sơn lại là nơi hung địa trứ danh trên đảo, lần hành động này không được phép có sai lầm.
“Hàn Linh Tỳ, chuyện của ta và Diêu Sa Tuyết còn chưa tới phiên ngươi phải quan tâm.”
Thái độ ngạo mạn của Tô Thanh Thiền đối với sự chất vấn của Nguyệt Quang, hoàn toàn là một bộ dạng thờ ơ lãnh đạm.
“Cái gì? Xuân Tuyết là vợ tương lai của ta, ngươi lại nói không tới phiên ta phải quan tâm? Đừng tưởng rằng người là một trong số những người có thành tích tốt thì không coi ai ra gì! Hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi!”
Nguyệt Quang sớm đã rõ ràng tính cách của nhân vật Hàn Linh Tỳ, là người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết và xúc động, làm việc thường không có nhiều suy nghĩ. Mà lập luận lúc này của hắn cũng rất sắc sảo. Mắt thấy hắn đã đem nắm đấm có khí bao quanh giơ lên, bị Diệp Tưởng dự đoán được chạy lên ngăn cản!
“Linh Tỳ! Không nên vọng động!”
“Hứa Duẫn, đây là chuyện của ta,…… Ngươi không cần phải xen vào!”
“Đã đủ rồi!” La Hằng giận dữ kìm không được mà rống to: “Hàn Linh Tỳ, đây là lúc nào hả? Những lời buổi sáng của ta ngươi nghe không rõ sao? Trước năm giờ chúng ta phải tới được bên ngoài Bàn Long Sơn! Bàn Long Sơn là nơi nào các ngươi hẳn hiểu rõ, nếu để trời tối mà tiến vào sẽ là hậu quả gì hả?”
Thời điểm này, trong đám học sinh cũng có vài người bắt đầu chỉ trích Hàn Linh Tỳ. Dù sao cả buổi trưa phải chạy đi, càng tới gần Bàn Long Sơn độ nóng càng thấp, mỗi người đều mong ngóng có thể tới sớm một chút để nghi ngơi cho khỏe. Lại thêm Hàn Linh Tỳ xưa nay luôn giúp đỡ Hứa Duẫn bênh vực Hoàng Thiện Vân, ấn tượng của mọi người đối với hắn càng không có ấn tượng tốt.
“Đúng đấy, đội ngũ bị chậm tốc độ, ngươi có chịu trách nhiệm được không? ”
“Đi nhanh đi, nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? Đợi buổi tối các ngươi liền có thể thoái mái nhốn nháo!”
Diệp Tưởng cưỡng ép đem Nguyệt Quang kéo ra, nói: “Linh Tỳ, bây giờ không phải lúc cãi lộn, nhịn một chút đi.”
Hàn Linh Tỳ cũng không phải người không biết nặng nhẹ, mắt nhìn thấy cục diện này, rất hiển nhiên là không thể tiếp tục náo loạn. Vì vậy, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cứ chờ đó, việc này chưa xong đâu!”
Chờ hắn quay trở về bên cạnh hai anh em Xuân Tuyết, hai người đều khuyên hắn đừng quá tức giận.
“Cái tên tiểu tử hỗn đản Tô Thanh Thiền, lúc ta đi tìm hắn cũng mang theo bộ dạng giống ngươi ” Diêu Thì Trần cũng oán hận nói: “Chỉ bất quá… Hắn dù sao cũng là người nổi bật trong số những luyện khí sư lần này…”
“Ngươi lo lắng về sau hắn có thể vào được Nguyệt Ảnh thần miếu?”
Dù sao, đắc tội với một người tương lai có thể tới thần miếu nhậm chức nhân viên thần chức, là tuyệt đối không khôn ngoan. Trên hòn đảo này, tuyệt đối không phải nơi dân phong thuần phác, dân phong thuần phác chỉ xuất hiện khi tiền đề của nó là mọi người ở cùng một đẳng cấp. Một khi xuất hiện giai cấp, cái gọi là “Thuần phác”, chỉ là một thứ đáng chê cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận