Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q14 - Chương 77: Thây khô

Đoạn đường U Ám Sâm Lâm dài hơn so với dự tính.
“Kỳ quái. . . Vì sao lại. . .”
Cho dù là Phương đạo sư có kinh nghiệm nhất cũng cảm giác kỳ quái, trong đội ngũ đã nổi lên tiếng nghị luận.
“Cũng đã sắp trôi qua hai giờ rồi a?”
“Rừng rậm này đến lúc nào mới hết đây?”
Nhưng lúc này, Diệp Tưởng đột nhiên trừng lớn hai mắt, nhìn thấy ở phía trước chính là cái cây có miệng phun ra khói trắng kia!
“Đợi một chút. . . Vừa rồi, không phải đã đi qua cái cây này sao?”
Bọn hắn đã đi thành một vòng tròn?
Kịch bản ban đầu miêu tả đường xá rất sơ lược, không hề đề cập tới đoạn đường U Ám Sâm Lâm này, bởi vì thế mà có chuyện xảy ra sao?
“Chúng ta. . . Lại vòng trở về sao?”
Ba vị đạo sư đều ý thức được có điểm không đúng, lại càng không cần nói, nội dung lúc này đây căn bản không có trong cốt truyện.
Trên thực tế, nội dung kịch tình phát triển khác với nội dung cốt truyện trong các chế tác điện ảnh lớn là điều rất bình thường. Kịch bản đôi khi chỉ là tham khảo mà thôi. Chỉ bất quá, bộ phim 《 Tử Chú Đảo 》 này là chế tác điện ảnh lớn nhất trong nhiều năm qua của viện tuyến Vong Xuyên, năng xuất tiêu thụ sẽ trực tiếp quyết định Vong Xuyên có thể tấn thăng lên làm viện tuyến cỡ lớn hay không. Cân nhắc tới điểm này, trong quá trình quay phim, tất nhiên sẽ xuất hiện thêm một vài tình huống ngoài ý muốn nữa. Nếu xảy ra chuyện không may nào, coi như còn sống trở về thì cũng không yên ổn với vị huyết công chúa Nguyên Huyết Tầm kia, nàng ta cũng chẳng phải dạng người nương từ.
” ‘Khí’ định vị hẳn không sai ” Phương đạo sư tiến hành cảm ứng, nhưng thấy rằng cảm ứng không hề sai lầm lại khiến hắn hoang mang không thôi, “Thật khiến người ta khó hiểu a. Coi như ở bên trong U Ám Sâm Lâm, lúc trước cũng rất ít khi xảy ra tình huống như vậy.”
“Đợi một chút!”
Lúc này, từ phía sau đội ngũ truyền tới một hồi náo loạn.
Diệp Tưởng lập tức quay đầu lại đã nghe thấy Diêu Thì Trần hô to một tiếng.
“Làm sao vậy?” La Hằng nghi ngờ hỏi.
“Không. . . Không thấy!” Diêu Thì Trần kinh hãi hô to: “Muội muội ta, còn có Linh Tỳ, không thấy đâu cả!”
Không thấy?
Diệp Tưởng nhìn quét qua, quả nhiên phát hiện. . . không thấy Cát Cát đâu!
Đã xảy ra chuyện gì? Kịch tình vượt quá nội dung kịch bản cũng nên có một hạn độ thôi, như thế nào mà ngay cả Linh Tỳ cũng bị kéo vào?
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có người mất tích?”
Sắc mặt ba vị đạo sư lập tức kịch biến! Phải biết rằng, nơi đây chính là Bàn Long Sơn a! Một khi mất đi phương hướng sẽ không thể nào đi ra ngoài được!
Lúc này đây lại có hai Luyện Khí sư dự bị mất tích trong u ám sâm lâm? Nếu hai người này có xảy ra chuyện gì không hay, hậu quả thực khó mà chịu được! Toàn bộ Học Viện Hồng Lạc sẽ phải chịu tránh nhiệm, ngay cả hiệu trưởng cũng bị liên quan!
“Ta đi tìm bọn họ!” La Hằng không chút do dự hô lớn: “Bọn họ là học sinh lớp ta, ta nhất định phải đi cứu người!”
“Ta cũng đi!” Lưu đạo sư cũng xung phong nhận việc: “Lần này ta cũng là một đạo sư dẫn đội, cũng cần phải chịu trách nhiệm!”
Cùng lúc đó. . .
“Nơi đây… là nơi nào thế này?”
Nguyệt Quang như thế nào cũng không ngờ, cứ đi tới đi tới thế mà không hiểu sao lại thoát khỏi đội ngũ? Hắn chỉ bởi vì cây cối bên trong U Ám Sâm Lâm này kỳ quái mới nhìn nhiều hơn vài lần, sau đó cư nhiên phát hiện… những người khác không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một mình Diêu Xuân Tuyết!
“Chúng ta nên làm gì đây? Linh Tỳ?”
Lúc này Diêu Xuân Tuyết rất hoang mang lo sợ, đây không phải diễn mà là sợ hãi thực sự! Lúc này đối tượng nàng có thể dựa vào chỉ có Nguyệt Quang trước mắt!
Diễn viên diễn vai Diêu Xuân Tuyết cũng không phải diễn viên nổi danh gì, đối với nàng, sinh tồn là một chuyện cực kỳ tàn khốc cực đoan. Bất quá ngay cả như vậy nàng cũng phải tận khả năng đào ra hết lợi thế của nhân vật này. Sự thật là, vì biểu diễn Luyện Khí sư khiến cho thực lực của nàng có một bước nhảy vọt. Thế nhưng cái giá phải trả chính là đối mặt với nguy hiểm cao hơn. Mà nàng vốn sớm ở trong nhà tắm kia lĩnh cặp lồng đựng cơm, bất quá khi đó còn chưa nói ra lời kịch flag tử vong, nên mới được Nguyệt Quang cứu cho một mạng, Thế nhưng loại vận khí như vậy sao có thể vĩnh viễn ở bên người nàng? Hiện tại xem ra, vận khí đã dùng hết rồi.
Nguyệt Quang nhìn Xuân Tuyết trước mắt, kéo nàng lại, sửa sang suy nghĩ trong đầu, nói ra những lời phù hợp với tính cách nhân vật Hàn Linh Tỳ này: “Trước. . . Trước nên đừng hoảng loạn, Xuân Tuyết, chúng ta đi tìm bọn Hứa Duẫn! Phát hiện không thấy chúng ta đâu, chắc chắn đạo sư sẽ đi tìm!”
Kỳ thật Nguyệt Quang cũng không quá sợ hãi, những thứ hắn đối mặt lúc này còn không bằng một nửa trong 《 Minh Đế lăng tẩm 》 . Bộ phim kinh dị kia cho tới nay vẫn là ác mộng trong lòng hắn. 《 Tử Chú Đảo 》 có khó khăn cao hơn, cũng không chắc cao hơn được bộ phim kia. Bên trong bộ phim kia, loại biến hóa không theo cốt truyện là một điều rất thông thường. Vì vậy hắn đã sớm hình thành thói quen đối mặt với tất cả. Cũng bởi vì bộ phim kia mới cho hắn thân thể cương thi đáng sợ như ngày hôm nay.
Trả giá ra bao nhiêu liền được bấy nhiêu. Vì vậy, có thời gian sợ hãi còn không bằng đi lo lắng xem con đường kế tiếp cần phải đi như thế nào. Vào những lúc như thế này, nguy cơ thường thường sẽ đi liền với kỳ ngộ. Về phần Diêu Xuân Tuyết, hắn chỉ có thể giúp đỡ trong phạm vi có thể mà thôi. Mỗi giờ mỗi khắc trong rạp chiếu phim Địa Ngục đều có vô số diễn viên chết đi, hắn không có khả năng cứu tất cả mọi người.
“Linh. . . Linh Tỳ. . . anh, anh sẽ bảo vệ em chứ?”
Lúc này Diêu Xuân Tuyết còn kém chút nữa là khóc lên. Nếu như không phải còn có Linh Tỳ bên cạnh, nàng thật muốn qua đời. Thẳng thắn mà nói, Nguyệt Quang cùng Diệp Tưởng giống nhau, đều là diễn viên mới không có tên tuổi, bất quả có thể sắm vai nam số 2, hẳn cũng có chút năng lực đi? Hôm nay nàng cũng chỉ có thể ỷ lại vào hắn.
Tiếp theo, Linh Tỳ không nói thêm lời nào kéo tay nàng chạy.
Giờ khắc này. . . Hắn nhớ lại, năm đó lần thứ nhất gặp được Mẫn Hoa. Đó là một bộ phim độ khó trung đẳng. Lúc đó, nội dung kịch bản không giống với biến hóa trong thực tế. Ngay lúc đó, Mẫn Hoa chỉ là một pháo hôi, phần diễn chỉ một phần ba phút, nhưng không hề đem tới cho người khác một cảm giác tay mơ.
Lúc ấy, hầu như tất cả mọi người đều đã chết. Chỉ còn sót lại Nguyệt Quang cùng Mẫn Hoa, lúc đó Mẫn Hoa nắm chặt tay hắn, vẻ mặt tràn ngập tuyệt vọng và đau khổ. Mà Nguyệt Quang, không chút do dự lựa chọn cứu nàng, dù cho bởi vì thế sẽ khiến hắn gánh lấy mạo hiểm lớn hơn.
Dù cho bị Mẫn Hoa phản bội, Nguyệt Quang cũng không thay đổi cái tâm ban đầu. Hắn. . . Không muốn buông tha cho bất kỳ một người nào chết trước mặt hắn. Đơn giản vì bên trong phim kinh dị này, ai nấy đều dốc toàn lực để sống sót, còn hắn, cũng giống như những người khác.
Không phải vậy sao?
Bất quá suy nghĩ của hắn lúc này chợt dừng lại!
Bởi vì. . . Ở trước mặt hắn xuất hiện một màn như thế này.
Một thi thể bị gió hong khô, treo lủng lẳng trên một cái thân cây, thân thể cứ thế đong đưa theo gió.
.
“A a a a a a!”
Xuân Tuyết sợ tới mức hồn phi phách tán, ôm lấy Linh Tỳ hét lớn.
Cái thi thể khô cong kia, mở lớn hai mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Quang cùng Xuân Tuyết!
Nguyệt Quang nhìn vào cỗ thi thể ấy, tận khả năng khiến bản thân lộ ra vẻ sợ hãi thật tự nhiên, thế nhưng trong lòng lại chẳng có nửa điểm sợ hãi nào. Thi thể hắn nhìn thấy trong 《 Minh Đế lăng tẩm 》 rất rất nhiều… chút trình độ này thật sự không là gì.
Bất quá, so với cỗ thi thể này cái khiến hắn chú ý là. . .
Ở bên dưới cái thi thể khô kia, có một bức tượng Nguyệt Ảnh thần! Thoạt nhìn,…… Người này khi còn sống đã dùng tượng thần Nguyệt Ảnh để kê chân treo cổ!
Không thể tưởng tượng nổi. . . trên Tử Thủy đảo này, tượng thần Nguyệt Ảnh chính là chí cao vô thượng. Mỗi một gia đình đều phải cung phụng trong nhà, lúc nào cũng chà lau, không thể có chút bụi nào bám vào. Thế nhưng người này lại dám dùng tượng thần để kê chân thắt cổ?
Đây không phải dùng hai chữ “Xúc phạm” liền có thể hình dung.
“Cái này. . . Cái này là. . . Có người thắt cổ ở đây? Lại còn dùng tượng thần Nguyệt Ảnh kê chân?”
Thời điểm này, Linh Tỳ thở sâu, trước tiên làm ra một cử chỉ phù hợp với nhân vật Hàn Linh Tỳ nhất. Hắn sả.i bước xông lên, đem bức tượng thần trên mặt đất dựng dậy! Sau đó bái lạy! Bằng không, nhìn thấy tượng thần Nguyệt Ảnh ngã trên mặt đất mà cái gì cũng không làm, có khác gì “Xúc phạm” chớ?
Diêu Xuân Tuyết nhìn phản ứng của Nguyệt Quang, không khỏi bội phục đối phương gặp nguy không loạn, tùy cơ ứng biến, lập tức cũng quỳ lại theo hắn! Dù sao nếu không làm cái gì thì chính là Ng rồi!
Bất quá ngay lúc hai người ngẩng đầu lên liền nhìn thấy….
Cái thây khô trên đỉnh đầu đang nhìn xuống hai người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận