Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q14 - Chương 84: Tru tâm

Không thể không nói, những căn phòng này hiệu quả cách âm tốt đến kinh người. Bên ngoài xảy ra chuyện gì hắn căn bản không thể biết. Mà bây giờ, Nguyệt Quang thậm chí còn không dám trực tiếp cảm thụ sự vật bên ngoài.
Nguyệt Ảnh có được lực lượng như vậy, làm người ta chỉ có thể giống như con sâu cái kiến mà phục tùng.
Chỉ sợ mọi người đối với “Thần” này cũng cảm nhận được, không phải đơn thuần chỉ là sùng bái, mà càng nhiều hơn… chính là sợ hãi. Chính bởi vì loại sợ hãi ấy, mới nhất định phải tôn vinh nó làm thần.
Cùng những người khác giống nhau, Nguyệt Quang cũng có loại cảm giác sợ hãi này. Điểm này trên mỗi người, đều không có gì khác biệt.
Nhưng cho là có sợ hãi, hắn cũng sẽ không trở thành tín đồ của Nguyệt Ảnh!
Mà sát vách, trong căn phòng số 8 của Diêu Xuân Tuyết, lúc này nàng cũng nhìn thấy tay nắm cửa chuyển động!
“Không. . . Không được… không được vào đây!”
Khi thấy cánh cửa cuối cùng không bị mở ra, Diêu Xuân Tuyết mới nhẹ nhàng thở ra. Toàn bộ cơ thể đều bủn rủn nằm trên mặt đất, nàng đã không còn sức để ngồi nữa rồi.
Mà sau đó. . . phòng số 9, phòng số 10 cũng xảy ra tình huống giống thế. Từng diễn viên đều phải đối mặt với loại khủng bố này!
Mà cuối cùng. . . diễn viên trong phòng số 10 khi chứng kiến tay cầm trong phòng chuyển động, hô hấp cơ hồ ngừng lại!
Cánh cửa trước mặt hắn… bật mở!
“Không!”
Trong chớp mắt hắn phóng thích tất cả khí, hy vọng có thể liều chết đánh cược một lần!
Nhưng điều này chẳng qua chẳng có chút ý nghĩa nào, chỉ là vùng vẫy giãy chết mà thôi.
Nguyệt Quang tuy rằng như thế nào cũng không muốn thừa nhận, nhưng trong bộ phim này “Nguyệt Ảnh” chính là “Thần” !
Lúc này Nguyệt Quang nằm trên mặt đất, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.
Vòng trò chơi tiếp theo, sẽ lập tức bắt đầu. Người chết sẽ nhanh chóng bị quên đi, sau đó các diễn viên vẫn phải tiếp tục vì sinh tồn mà sống. Đây chính là một cái thế giới cực đoan tàn khốc.
Tính mạng con người là vô cùng trân quý nhưng đồng thời cũng vô cùng yếu ớt. Ở trong thế giới này, tình trạng mạnh được yếu thua diễn ra trắng trợn.
Ta phải trở nên càng mạnh hơn nữa. . . phải mạnh mẽ hơn cả trước kia!
Chỉ có cường giả mới có thể cứu vớt kẻ yếu, ta sẽ trở nên cường đại tới mức độ đủ để cứu vướt kẻ khác, “Vương” !
Trong cơn mưa to. Diệp Tưởng bỗng có một cảm giác rất kỳ quái.
Lúc này, Phương đạo sư đã dùng khí của bản thân tạo thành một màng bảo vệ thật lớn, do đó bọn hắn không bị nước mưa xối lên người.
Trong lòng hắn, đối với những người bị mất tích kia, vô luận là Khương Thư Nghiên hay là Dụ Thu Lam đều không hề lo lắng. Chỉ có Cát Cát. . . Là ngoại lệ.
Thật sự là rất kỳ quái.
Từ sau bộ phim gia tộc Nightliar và phòng học dị độ, hắn sẽ không để ý tới sinh tử của người khác ngoại trừ thân nhân bên cạnh, hắn còn có thể lợi dụng hy sinh bọn hắn mà không hề có chút cảm giác tội lỗi nào.
Chẳng bao lâu sau, thời điểm bên trong 《 quỷ tế 》 hắn còn lấy thân phận diễn viên dự bị Hạ Hầu Dạ Vương mà tồn tại. Hắn từng thề, muốn trở thành “Vương” để có thể cứu vớt chúng sinh. Nhưng trước sự thật tàn khốc, Diệp Tưởng rốt cuộc hiểu được, muốn cứu vớt tất cả mọi người căn bản là chuyện không thể nào. Chỉ có cứu mình cùng người bên cạnh mới là quan trọng nhất, vì thế hắn từ bỏ lý tưởng ngày xưa.
Nhưng mà. . . từ sau khi gặp người nam nhân tên là Cát Cát này, tất cả đã thay đổi. Người nam nhân này giống như hắn trong quá khứ. Mang theo tinh thần trọng nghĩa và sự nhiệt tình, nhưng càng thêm đáng quý là, cho dù hắn bị người lợi dụng hay phản bội vẫn không mất đi cái tâm ban đầu. Điểm này Diệp Tưởng không thể làm được. Tựa hồ vì duyên cớ này cho nên hắn không hy vọng Cát Cát chết đi.
“Đạo sư, chúng ta nên làm cái gì đây?”
Lúc này. Diệp Tưởng rốt cuộc không kìm nén được nỗi lo lắng trong lòng, nhìn về phương hướng các vị đao sự rời đi: “Thiện Vân đi cùng hai vị đạo sư, lại có thêm nhiều người mất tích như vậy, chúng ta có nên đi tìm họ không?”
Sau khi Khương Thư Nghiên rời đi. Trong đội ngũ lại có người không hiểu sao biến mất! Quỷ dị là không có ai chú ý tới bọn hắn biến mất từ lúc nào. Ở đây trước bao nhiêu còn mắt trừng trừng, mấy người lớn còn sống sờ sờ lại biến mất mà không ai biết! Tại sao lại có thể có sự tình vớ vẩn như vậy được?
“Bất luận như thế nào. . . Buổi tối hôm nay phải đến được biệt quán kia!” Nhưng Phương đạo sư vẫn kiên trì một điểm: “Không được phân tán ra! Trong đêm nay phải tới chỗ đó, đó là nơi Nguyệt Ảnh thần miếu đóng quân, cũng chính là ý chỉ của Nguyệt Ảnh! Bất luận thế nào cũng không thể làm trái cho dù phải hy sinh tính mạng của ta cũng vậy!”
Nguyệt Quang mở cửa.
Trong nửa canh giờ kế tiếp sẽ là kỳ an toàn.
Bên trong cái huyệt động trong sân rộng, rõ ràng có dấu vết bị cào xới!
Cánh cửa bên cạnh hắn mở ra, Diêu Xuân Tuyết lảo đảo đi ra, ngay cả đi đường cũng không xong, muốn té ngã trên đất. Nguyệt Quang lập tức tiến lên đỡ nàng, nàng liền bổ nhào vào ngực hắn mà khóc rống lên!
“Cứu em! Cứu em! Linh Tỳ! Em không muốn chết, thực sự không muốn chết a!”
Những người khác cũng liên tiếp đi ra, mà cuối cùng chỉ có phòng số 10. . Là trống không.
“Là Lỗ Nghiêm!”
Mọi người đi đến trước cửa phòng số 10, mở cánh cửa ra… Chỉ thấy trong phòng, cái bàn vẫn được đặt ngay ngắn ở đó.
“Không có khả năng. . .” Dương Mộc Phong hít vào một ngụm khí lạnh, “Lỗ Nghiêm dầu gì cũng là một luyện khí sư dự bị a, ở trong phòng này coi như bị quỷ đói giết chết cũng không thể không chống cự nửa điểm đi?”
Trong phòng không hề lưu lại chút khí tức nào, cũng không có dấu vết đánh nhau. Bản thân điểm này đã vô cùng quỷ dị rồi.
Một Luyện Khí sư dự bị ngay cả một điểm chống cự cũng không làm được? Một giọt máu một mảnh thịt vụn cũng không lưu lại sao? Cứ như vậy. . . Bị quỷ đói kéo vào bên trong huyệt động kia giết chết?
“Chúng ta. . . Nên làm cái gì đây?”
Các diễn viên đều hiểu được, hiện tại bọn hắn phải đối mặt với tử kiếp không cách nào thoát khỏi!
“Hoàng Thiện Vân!”
Nhưng vào lúc này, Khương Tử Nguyệt bỗng nhiên đi vào trong sân rộng chỉ thẳng mặt Khương Thư Nghiên: “Nhất định là ngươi! Ngươi là ‘Người xúc phạm thần ” cho nên chúng ta mới bị Nguyệt Ảnh thần trừng phạt!”
“Im ngay!” Nguyệt Quang giận không kìm được mà nhìn về phía Khương Tử Nguyệt, “Nguyệt Ảnh thần miếu cũng không quyết định hành động của Thiện Vân là ‘Xúc phạm “, Khương Tử Nguyệt ngươi dựa vào cái gì mà lấy tội danh đổ lên đầu người khác!”
Tru tâm! Tru tâm! Nguyệt Quang không thể không tán phục tâm địa độc ác của Dụ Thu Lam đang diễn vai Khương Tử Nguyệt. Dưới cục diện này, cho dù bản thân các diễn viên không hề căm hận Khương Thư Nghiên, nhưng sau khi nghe được lời này lại cộng thêm sự bất mãn của đám người Dương Mộc Phong đối với Hoàng Thiện Vân, chỉ sợ sẽ ưu tiên bỏ phiếu số phòng của nàng!
Bình tĩnh mà xem xét, diễn viên trong bộ phim không ít đều thuộc viện tuyến Vong Xuyên, phần lớn cũng biết Khương Thư Nghiên là tâm phúc của Nguyên Huyết Tầm (cũng có thể nói là khuê mật), không cần thiết, tự nhiên không có ai muốn đắc tội với nàng, thế nhưng trong loại cục diện hiện tại, ai mà còn quản nhiều được như vậy. Nhất là không ít người đều hiểu rõ, Khương Thư Nghiên là nữ nhân vật chính, tất nhiên sẽ có aura gia thân, vận khí tự nhiên rất tốt, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra cảm giác ghen ghét, lại thêm Dụ Thu Lam châm ngòi thổi gió, cho dù không phải để cam đoan không NG, cũng sẽ có không ít người bỏ phiếu cho phòng của Hoàng Thiện Vân. Huống chi, đây là bỏ phiếu kín, coi như là Khương Thư Nghiên cuối cùng vì vậy mà chết, Nguyên Huyết Tầm nàng chẳng lẽ đều đem tất cả diễn viên nơi này xử tử hết sao?
Chính bởi vì như thế, ánh mắt không ít người nhìn về phía Hoàng Thiện Vân đã có chút bất thiện. Trong lòng đều đã có ý tưởng. Hoàn toàn chính xác, bọn hắn không thể nói cho người khác biết bản thân bỏ phiếu cho ai, cũng không biết ai bỏ phiếu cho ai, nhưng dưới cục diện trước mắt, lòng dạ mỗi người đều hiểu rõ! Nếu như muốn sống, tự nhiên phải đẩy một người ra chịu chết! Dù cho một người đã chết, thế nhưng phải còn sáu người nữa đi gặp Diêm Vương, thì ba người còn lại mới có thể sống!
Cùng là chết. . . vậy liền chọn ngươi đi Khương Thư Nghiên! Ai bảo ngươi là nữ nhân vật chính, ai bảo ngươi là người xúc phạm thần! Không bỏ phiếu cho ngươi, thiên lý khó dung!
Vì vậy, Dương Mộc Phong lập tức ngầm hiểu, lập tức phụ họa lời của Khương Tử Nguyệt: “Hàn Linh Tỳ! Đến lúc này rồi mà ngươi vẫn che chở cho nàng ta sao? Ngày đó chỉ kém một chút là nàng ta đã giết người rồi! Bộ dạng kia làm gì giống người bình thường?”
Dương Mộc Phong mới mở miệng, hai đại tùy tùng là Triệu Lễ và Điền Nhất Minh tự nhiên cũng nhanh chóng phụ họa. Tất cả mọi người đều không ngốc, nhìn ra được cục diện trước mắt, chỉ có thể đem oán hận trút xuống người
Khương Thư Nghiên mới có thể khiến nàng biến thành kẻ chết thay! Trong loại hoàn cảnh này, ai mà không phải là kẻ tham sống sợ chết? Về phần phỏng đoán sức ăn của quỷ đói? Cái đó quá hư vô và mờ mịt rồi, căn bản chính là đánh vận may! Người nào lại dám dùng vận may để đánh bạc tính mạng chứ?
Mà về phần sau khi Khương Thư Nghiên chết, kẻ kế tiếp là ai? Cái này còn phải hỏi sao, rất nhiều người đã đem Hàn Linh Tỳ, cũng chính là Nguyệt Quang kéo vào danh sách tử vong. Trong loại hoàn cảnh này mà hắn còn che trở cho Hoàng Thiện Vân, tuyệt đối là mục tiêu trút giận! Đương nhiên, sự tình Hàn Linh Tỳ đã cứu Nguyên Huyết Tầm mọi người đều biết, bất quá vẫn là câu nói cũ. Bỏ phiếu là bỏ phiếu kín, trừ phi điện ảnh đem quá trình bỏ phiếu hiện ra trên màn hình lớn, bằng không mà nói, Nguyên Huyết Tầm cũng sẽ không giết hết mỗi người ở đây. Mà điều quan trọng cần suy nghĩ bây giờ chính là có thể sống sót rời khỏi đây, chuyện sau này, suy nghĩ làm gì?
Thời điểm này, ánh mắt bất thiện của mọi người làm sao Nguyệt Quang lại không hiểu? Người ở nơi này nếu đã đạt thành nhất trí, như vậy hậu quả thực sự làm sao chịu nổi! Hết lần này tới lần khác, bởi vì quy tắc đã đề ra khiến bọn hắn không có khả năng vì bản thân bỏ phiếu, bằng không chính là vi phạm thần dụ!
Trước mắt, chín người sống sót,…… Theo thứ tự là: Hàn Linh Tỳ (Nguyệt Quang), Diêu Xuân Tuyết, Hoàng Thiện Vân (Khương Thư Nghiên), thiếu nữ thần bí, Dương Mộc Phong, Triệu Lễ, Điền Nhất Minh, Khương Tử Nguyệt, Mạc Cửu Viễn. Người cuối cùng gọi là Mạc Cửu Viễn thường ngày có quan hệ không tệ với Hàn Linh Tỳ, bất quá chỉ là không tệ mà thôi. Trong hoàn cảnh này, kết quả bỏ phiếu như thế nào cũng khó mà đoán được. Mà trong quá trình bỏ phiếu, ba người Dương Mộc Phong cùng Khương Tử Nguyệt tất nhiên sẽ bỏ phiếu cho phòng của Hoàng Thiện Vân. Nếu như muốn sống sót, như vậy năm phiếu còn lại nhất định phải tranh thủ toàn bộ! Nói cách khác, năm phiếu còn lại phải bỏ cho những gian phòng khác! Mà Nguyệt Quang lại không thể chủ động nói ra, ai nên bỏ phiếu cho ai. Bất luận là khuyên bảo hay uy hiếp đều bị cấm chỉ. Hắn tối đa chỉ có thể gián tiếp dẫn dắt ý nghĩ của người khác.
Mà với tư cách là trung tâm của tất cả sự việc, Khương Thư Nghiên lại vô cùng yên tĩnh, giống như mọi chuyện căn bản không liên quan đến nàng.
Nguyệt Quang không khỏi suy tư. . . Hắn nên làm như thế nào đây?
Có nên cứu Khương Thư Nghiên hay không?
Đối với Nguyệt Quang mà nói, Khương Thư Nghiên và hắn không có bao nhiêu giao tình. Đương nhiên hắn không phải vì nàng là người Hàn Quốc mà nghĩ sinh tử của đối phương không quan hệ tới hắn. Chẳng qua là, Dụ Thu Lam lại rõ ràng dùng kế sách này để hãm hại Khương Thư Nghiên, khiến cho Nguyệt Quang rất khó cứ thế bàng quan đứng nhìn. Huống chi, nếu Khương Thư Nghiên chết đi, như vậy người kế tiếp hiển nhiên là hắn. Bởi vậy, vẻn vẹn suy nghĩ trong chớp mắt, hắn quyết định. . . Cứu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận