Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 1035: Vai phụ giãy giụa sinh tử

"Không... Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?"
Quan hệ của Lục Linh San với mọi người trong lớp luôn rất tốt, bởi vậy Khương Tử Nguyệt và Diêu Xuân Tuyết đều lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Khương Tử Nguyệt lấy quần áo treo trong tủ ra, nói:
"Ngươi đứng xa ta ra một chút, ta thử xem... có thể sử dụng Khí để cảm ứng xem chuyện gì mới xảy ra hay không."
"A? Còn có thể làm được như vậy sao?"
"Ngươi khi đi học, có nghe giảng hay không vậy?"
Khương Tử Nguyệt lúc này đã mặc quần áo chỉnh tề, tay nàng nắm chặt áo ngoài của Lục Linh San, bắt đầu phóng thích "Khí" .
"Khí" này phóng thích khiến cho Diêu Xuân Tuyết lập tức có loại cảm giác hô hấp dồn dập. Nàng đành phải chậm rãi lui về sau.
Khương Tử Nguyệt hai mắt nhắm lại, thông qua "Khí" cảm ứng khí của Lục Linh San, sau đó lần ngược theo khí tìm hiểu quá khứ.
Qua hồi lâu, nhưng một chút phản ứng cũng không có. Diêu Xuân Tuyết lúc này cũng đã mặc quần áo chính tề. Nàng bước tới gần Khương Tử Nguyệt muốn hỏi thăm tình huống một chút, nhưng "Khí" kia khiến nàng tiến tới rất khó khăn.
"Thật đúng là... Luyện Khí sư Tinh anh a. Đáng giận... Tuy rằng không cam lòng, nhưng mà Linh Tỳ nhà ta thật sự kém hơn nàng..."
Nhưng đúng vào lúc này, Khương Tử Nguyệt đột ngột có phản ứng.
"A, A, A !"
Khương Tử Nguyệt phát ra tiếng kêu cuồng loạn thảm thiết!
"Ngươi... Ngươi làm sao vậy?"
Mặc dù đối với những hành động vừa rồi của Khương Tử Nguyệt, nàng rất tức giận, nhưng bản tính Diêu Xuân Tuyết dù sao cũng rất lương thiện, nhìn thấy nàng ta thành cái dạng này liền sợ hãi, vội chạy tới, nhưng vừa đụng phải thân thể Khương Tử Nguyệt nàng sợ hãi nhìn thấy, hai mắt Khương Tử Nguyệt thế mà không có đồng tử, đã trở thành một đôi mắt trắng dã không có tròng mắt.
"Ngươi... Ngươi..."
Sau đó, Khương Tử Nguyệt vừa thét chói tai vừa phóng thích khí, khiến từng dãy tủ đồ đều sụp xuống, toàn bộ bị đánh sập!
Còn Diêu Xuân Tuyết tức thì bị đánh văng ra sau, người đập vào vách tường! Nàng cảm giác từ bả vai truyền tới một cơn đau nhức kịch liệt, thậm chí nàng không đứng lên nổi.
Mắt nhìn thấy từng tủ đồ bị lật tung lên khỏi mặt đất, nàng kinh ngạc trợn tròn mắt.
"Khương... Khương Tử Nguyệt, ngươi điên rồi sao?"
Câu này vừa dứt, bóng đèn trên đỉnh đầu bỗng nhiên phát ra tiếng "Xì xì", ngay sau đó tất cả lâm vào bóng tối.
Qua hồi lâu sau, trong phòng thay đồ rút cuộc yên tĩnh trở lại. Bất quá, Diêu Xuân Tuyết không thể nào thích ứng được với bóng tối thế này.
"Khương Tử Nguyệt... Ngươi có sao không?"
Trong bóng tối, không có bất cứ ai đáp lời.
"Đáng giận... Bả vai đau quá, đau chết ta... Ta không cần biết ngươi là con gái thư ký gì sất... Ta nhất định phải đòi tiền thuốc men..."
Nàng vịn lấy tủ đồ đã sụp xuống, đứng lên. Ôm bả vai, nhìn quanh bốn phía, muốn nhìn xem Khương Tử Nguyệt đang ở nơi nào.
"Bất quá... Thật kỳ quái. Vừa rồi, không phải ta nhìn lầm chứ? Ánh mắt của nàng ta..."
Diêu Xuân Tuyết có chút bất tri bất giác, nhẹ giọng đi rất nhiều.
Trong phòng vẫn là một mảnh yên tĩnh như cũ. So với động tĩnh vừa rồi, sự yên tĩnh lúc này thật sự quá mức dị thường.
"Khương... Khương Tử Nguyệt? Ngươi có nghe thấy ta gọi không?"
Không có bất kỳ ai đáp lại.
"A... Bả vai đau quá..."
Nàng cắn chặt răng, bước tiến về phía trước. Nhưng chưa đi được hai bước đã bị tủ áo đổ trước mặt làm cho ngã nhào trên đất!
Nàng vấp ngã, đang muốn chống tay đứng lên lại chạm vào được một cánh tay!
"Hả? Khương Tử Nguyệt sao?"
Nàng cầm lấy cánh tay kia, thế nhưng đối phương lại không có chút phản ứng.
"Khương Tử Nguyệt? Ngươi nói một câu đi chứ!"
Vốn dựa theo kịch bản ban đầu, nội dung kế tiếp chính là như thế này:
Nhìn đối phương vẫn như trước không có phản ứng, Diêu Xuân Tuyết cắn răng một cái, oán hận đem cánh tay kia đập vào tủ áo bên cạnh! Dù sao nàng lúc này đối với Khương Tử Nguyệt cũng rất oán hận!
Thế nhưng lúc đó cánh tay nàng bỗng nhiên bị bàn tay kia túm lấy!
"Khương... Khương Tử Nguyệt?"
Đối phương đương nhiên không có trả lời. Sau đó... kết cục của Diêu Xuân Tuyết tự nhiên chính là "Lĩnh cặp lồng đựng cơm" !
Nếu như từ trong kịch bản biết trước được điểm này, chỉ cần đại não của diễn viên Diêu Xuân Tuyết chưa bị vào nước, sao có thể một mực cầm lấy cánh tay đó? Sau chừng ba giây nắm lấy cánh tay, nàng liền chán ghét vứt cánh tay kia xuống, miệng hung hăng nói:
"Hừ... Ta làm sao phải quản ngươi sống hay chết!"
Sau đó, nàng liền lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi nơi này!
Cùng lúc đó, nàng đem "Khí" phóng thích ra ngoài! Hơn nữa, bắt đầu đem "Khí" tập trung vào vị trí bả vai, chữa trị vết thương.
Trốn... Trốn... phải chạy đi!
Dựa theo kịch bản ban đầu, nhân vật Diêu Xuân Tuyết lúc này đã lĩnh hộp đựng cơm. Nàng là diễn viên bình thường, không giống như Khương Thư Nghiên có hậu trường là Nguyên Huyết Tầm, cho dù có nhiều flag tử vong cũng có diễn viên thế thân. Còn nàng không có diễn viên thế thân, chỉ có thể đích thân biểu diễn nội dung nguy hiểm tính mạng.
May mắn duy nhất chính là... trong lời kịch của nàng còn chưa có flag tử vong,... Vì vậy nàng còn cơ hội sống sót.
Không muốn chết... Bất luận như thế nào nàng cũng không muốn chết!
Nàng lúc này đem khí phóng thích hoàn toàn, chuẩn bị di động về phía cửa lớn. Nhất định phải chạy ra khỏi nơi này, sau khi chạy ra liền lấy tốc độ nhanh nhất phóng tới nơi có tượng Nguyệt Ảnh thần!
Thế nhưng... Nàng chạy tới vị trí cửa lớn trong trí nhớ, cánh cửa lại không thể mở ra!
Trong bóng tối, phía sau một chút động tĩnh cũng không có, bất quá lại khiến nàng càng thêm sợ hãi!
Không muốn chết... Không muốn chết... Không muốn chết a!
Sẽ có người tới cứu nàng sao? Không thể nào. Diễn viên nơi này, nàng hoàn toàn không thân thiết với một ai, nàng lại chỉ là một diễn viên phụ không danh tiếng, sẽ có ai để ý tới sống chết của nàng chứ? So sánh với diễn viên có được aura nhân vật chính ở viện tuyến cấp cao, cái chết của nàng căn bản không thể làm rung động bất luận người nào!
"Cửa... Cửa sao lại mở không ra?"
Nàng phóng thích khí, chuẩn bị cưỡng ép mở cửa! Thế nhưng... khí nàng phóng ra đột nhiên dần yếu đi, cuối cùng hoàn toàn thu vào trong cơ thể!
Không!
Ta không muốn chết!
Hầu như chính ở thời điểm này, nàng đã nghe thấy, sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ!
Nàng cố gắng phá cửa, lại vì bả vai bị thương, căn bản là không có bao nhiêu sức lực!
Đột nhiên, cửa lớn bị đẩy bật ra, sau đó một cánh tay hữu lực từ bên ngoài vươn vào, tóm lấy nàng kéo ra ngoài!
Dưới ánh trăng, nàng nhìn rõ gương mặt người vừa cứu mình.
Hàn Linh Tỳ?
Là tên diễn viên "Cát Cát" kia sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận