Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q15 - Chương 22: Lưỡi dao sắc bén cùng tấm thuẫn

Huyết Tầm khó khăn năng cơ thể dậy.
Tuy nàng hồi sinh thành công, nhưng thực lực lúc này rất yếu. Dù sao nàng cũng không phải có được thân thể Huyết Ma Bất Diệt thực sự, nếu chết thêm một lần nữa, nàng thực sự sẽ chết chắc. Thực lực của nàng bây giờ chỉ sợ còn không chạm tới được cánh cửa nhất trọng môn.
Cho nên cách làm của dì Du, chỉ đơn giản là khiến nàng chết chậm lại một đoạn thời gian mà thôi.
Lần này đám người Nhật Bản hiển nhiên là muốn giết chết nàng cho bằng được.
Nhưng nàng vẫn luôn canh cánh lời nói của dì Du trong lòng. Dùng máu của nàng kết hợp với Huyết Ma Bất Diệt Thân của phụ thân hóa thành Huyết Bồ Đề, là do dì Du dùng thân phận phó giáo chủ của Tử Hà Giáo đổi lấy đó!
Thật sự rất là hoang đường!
Phương pháp bảo vệ tính mạng con gái lại phải khiến người ngoài dùng nhân tình để đổi lấy sao?
Người không biết còn tưởng rằng Du Tú Uyển mới thật sự là mẹ của Huyết Tầm, còn Nguyên Thanh căn bản là kẻ không có chút quan hệ nào!
Ở trong mắt phụ thân, tính mạng của nàng… không đáng để chú ý. Chỉ cần nàng không thể cho hắn thấy chút giá trị nào nữa, hắn sẽ không do dự mà vứt bỏ nàng.
Nàng bắt đầu hiểu được… có lẽ bản thân đã luôn nghĩ sai. Cho tới nay nàng vẫn luôn nghĩ rằng, có phụ thân trợ giúp, nàng và mẫu thân mới có thể sống sót. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ nàng nên thay đổi cách nghĩ của mình rồi. So với việc phải dựa vào phụ thân, vì sao nàng lại không suy nghĩ xem làm sao để phát triển thế lực của mình nhỉ? Nàng có đủ thiên phú, cũng có những mối quan hệ nhất định, nhiều năm qua viện tuyến Vong Xuyên cũng đã có những bước phát triển nhảy vọt.
Nàng muốn dựa vào hai tay mình để bảo vệ mẫu thân!
Bên trong nhà xác to lớn như vậy, lúc này chỉ còn lại một mình Huyết Tầm.
Khí tức chết chóc lạnh lẽo vẫn tản ra trong không khí, rất lâu sau vẫn không thể nào tán đi.
Tử Thần… Một khi phát hiện ra nàng vẫn còn sống sẽ lập tức giết chết nàng!
Nàng phải nhanh chóng trốn về đền thờ. Trước mắt xem ra cũng chỉ có đền thờ Vô Thần mới có thể tạm thời bảo vệ được tính mạng của nàng!
Nàng bây giờ đã thực sự hiểu ra ẩn ý trong lời kịch kia của Mạnh Tinh Tung. Bọn hắn muốn rời khỏi kinh đô tới Tokyo, không phải là chuyện dễ dàng. Một khi làm không tốt, căn bản sẽ không thể tới được Tokyo!
Lúc này, ngay cả đi đường nàng cũng không còn sức, phải vịn vào vách tường để tiến lên phía trước. Một lúc lâu sau nàng mới tới được cửa lớn nhà xác.
Trên cánh cửa nhà xác vẫn còn dính đầy vết máu tươi, là Huyết Tích Tử lưu lại đấy, còn là…
Nàng ở tại nơi này, lần đầu tiên nhấm nháp hương vị tuyệt vọng khi tử vong.
Cho dù là hiện tại, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
Nàng… dường như đã trôi qua một thời gian dài quen với việc được aura gia thân.
Đi tới trước cửa ra vào, nàng đẩy mạnh khiến cánh cửa nhà xác bật mở!
Bên ngoài. Một mảnh đen kịt.
Bước chân ra ngoài, nàng dựa người lên vách tường, chậm chạp đi tới.
Nàng lúc này yếu ớt như vậy, tính mạng mà dì Du vất vả vớt trở về rất nhanh sẽ đánh mất một lần nữa.
Trước hết phải nghĩ biện pháp liên lạc với bọn người Diệp Tưởng. Diệp Tưởng cũng được, bọn quỷ Nhật Bản kia cũng tốt, tất cả đều sẽ vì vai trò của nhân vật mà phải ra tay cứu nàng.
Đột nhiên, một tiếng rên rỉ đâu đây vọng vào tai nàng.
Tiếng rên rỉ đó không thể xác định từ hướng nào vọng tới, cũng khiến Huyết Tầm muốn trốn cũng không biết nên trốn hướng nào. Nàng chỉ có thể tiếp tục đi tới, nhưng chỉ cần làm ra một động tác mạnh nào đó, toàn thân nàng sẽ không còn chút sức lực nào cả!
Không bao lâu sau, nàng cảm giác thân thể mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất!
Chẳng lẽ… sau khi sống lại, bản thân nàng chỉ sống lâu hơn được năm phút đồng hồ thôi sao?
Dì Du còn sống… Thế nhưng nàng lại chết, sẽ không còn ai biết được dì đang ở trong viện tuyến thất lạc đó, mà bản thân nàng chết, mạng sống của mẫu thân sẽ…
Không thể… nàng không thể chết ở đây…
Nàng chết rồi… Phụ thân cũng không bi thương một chút nào. Nói cho cùng, hắn chỉ muốn bồi dưỡng nàng trở thành mâu và thuẫn của Nguyên Thị gia tộc mà thôi. Dù là mâu nhọn hay thuẫn tốt cũng được, nếu bị hỏng rồi, chỉ cần đổi một cái khác. Chỉ thế mà thôi.
Nhưng nàng càng muốn dùng sức, thân thể lại càng cảm thấy vô lực.
Cái giá của việc cưỡng ép sống lại còn cao hơn nhiều so với tưởng tượng.
Ý thức của nàng dần trở nên mơ hồ, nhưng tiếng rên rỉ kia lại càng lớn hơn! Dường như ở ngay cạnh bên tai nàng vậy!
Mẹ…
Dì Du…
Còn có… Cát Cát…
Không biết vì sao trong một chớp mắt đó, người cuối cùng trong đầu nàng nghĩ tới lại là gương mặt của Nguyệt Quang.
Nam tử có thân thế giống mình kia, lại mang theo vận mệnh bị nguyền rủa.
Đúng vào lúc này, một mùi tanh tưởi kéo tới, tiếng rên rỉ cũng như gần ngay trước mặt…
Cái mùi tanh tưởi kia, tự nhiên chính là mùi của thi thể thối rữa!
Một bàn tay rữa nát ôm trọn gương mặt nàng!
Ngay lúc Huyết Tầm lại cảm giác tuyệt vọng một lần nữa kéo tới, một luồng sinh khí cực kỳ mạnh mẽ bỗng bộc phát ra!
Luồng sinh khí này cuồn cuộn không dứt truyền vào trong người Huyết Tầm!
“Vô Thần tiểu thư!”
Đó là một giọng nói vô cùng quen thuộc.
“Mạnh… Mạnh Tinh Tung ư?”
Cát Cát?
Là Cát Cát sao?
Hắn… lại một lần nữa cứu mạng nàng!
Tiếng rên rỉ cùng với mùi tanh tưởi buồn nôn kia đều trong nháy mắt tan biến mất!
Sau đó, một bàn tay khỏe mạnh giữ chặt lấy nàng, kéo nàng đi!
“Đã nói với các ngươi rồi, gần đây không nên rời khỏi đền thờ! Làm sao lại không nghe ta chứ!”
Nàng được Nguyệt Quang cõng trên lưng, chạy ra khỏi tầng hầm tối đen này.
Trong quá trình này, Nguyệt Quang vẫn không ngừng truyền sinh khí vào người Nguyên Huyết Tầm!
Nguyệt Quang rất rõ ràng, Huyết Tầm là người Nguyên Gia, nhưng nàng là nàng, Nguyên Huyết Hạt là Nguyên Huyết Hạt, hắn không phải loại người như Hầu Tước, Đãn Đinh. Coi như muốn báo thù cũng sẽ không liên lụy tới người không liên quan chỉ vì chung huyết mạch. Lúc đầu đối với Nguyên Huyết Tầm, trong lòng hắn thực sự có ý tưởng lợi dụng, muốn dựa vào nàng để tiếp cận Nguyên Gia. Nhưng mà gần đây, suy nghĩ của hắn đã thay đổi. Bóng đen đáng sợ của Cựu Nhật Chi Phối Giả khiến hắn hiểu được, thế giới địa ngục này sẽ có thể bị tai họa giáng xuống, so sánh ra, ân oán cá nhân của hắn thì có là gì đâu! Nói cho cùng, tất cả bọn hắn đều là con người đang giãy dụa cầu sống mà thôi.
Vì thế không giống với lần trước, lúc này hắn cứu Nguyên Huyết Tầm không hề có chút tính toán lợi ích nào cả. Chỉ đơn thuần là không thể nhắm mắt nhìn người khác chết mà không cứu. Đây là tính cách của Nguyệt Quang, chỉ thế mà thôi. Bất luận thế nào mấy ngày này Nguyên Huyết Tầm cũng dạy bảo hắn không ít chuyện. Tuy nàng không phải là người tốt, nhưng hắn là người có ơn tất báo. Nếu là loại người lấy oán trả ơn, hắn cũng không phát bệnh thánh mẫu mà đi cứu người.
Rời khỏi tầng hầm, hắn đi ra đại sảnh tối đen bên ngoài bệnh viện.
“Ngươi có thể tự đi được không? Vô Thần tiểu thư?”
Nguyên Huyết Tầm đã hồi lại được chút sức lực. Sinh khí tiến vào cơ thể Nguyên Huyết Tầm, bồi dưỡng Chân Huyết Thần trong cơ thể nàng, khiến nàng rốt cuộc đã thật sự sống lại.
“Cám ơn ngươi. Ta có thể tự đi được rồi.”
Nguyệt Quang đặt Nguyên Huyết Tầm đứng xuống, còn Nguyên Huyết Tầm nhìn Nguyệt Quang lần thứ hai cứu mạng mình, tâm trạng phức tạp chưa từng có.
Nàng… Đã từng hy vọng Nguyệt Quang có thể chết đi. Nhưng người này lại lần nữ khiến nàng có được hy vọng sống sót. Trên đời có chuyện nào châm chọc hơn hay không? So sánh ra, ngay cả cha đẻ cũng chẳng thèm để ý tới sống chết của nàng chút nào.
Nàng đã triệt để tỉnh ngộ.
Đối mặt với cái chết, nàng chân chính hiểu được, sức mạnh thực sự không phải dùng để làm nhục kẻ yếu, mà là để bảo vệ người khác!
Nàng sẽ không tiếp tục trở thành mâu và thuẫn của Nguyên Thị gia tộc nữa!
Nàng nhìn Nguyệt Quang trước mắt, trong lòng nàng thề, nàng sẽ không tiếp tục làm chuyện gì có hại tới Nguyệt Quang nữa. Bất luận Nguyệt Quang cứu nàng là vì có tâm tư hay mục đích khác, nàng cũng sẽ không so đo. Bởi cho dù hắn có như thế nào cũng còn tốt hơn người cha không thèm để sống chết của nàng trong mắt kia.
Nàng muốn lập nên một thế lực thuộc về bản thân mình, từ từ rời khỏi Nguyên Thị gia tộc, sẽ không còn phải dựa vào sự giúp đỡ của Nguyên Gia nữa.
Về phần Nguyệt Quang là con trai của địa ngục Vương Niết Linh… điểm này chỉ cần không có ai biết là được. Hắn là người có thiên phú, hơn nữa làm người trọng tình nghĩa, có đủ giá trị để bồi dưỡng…….
Nàng muốn đứng trên đôi chân của mình, không cần phụ thuộc vào phụ thân, nàng muốn bảo vệ mẫu thân, còn muốn cứu dì Du đang ở viện tuyến thất lạc trở về!
“Ta… đã dính phải ‘nguyền rủa’ của tử thần rồi sao?”
Nguyệt Quang thở sâu, nói: “Từ lúc bắt đầu, các ngươi đã ở ngay trên ”Tử Thần”. Vì vậy…”
Lúc này, Nguyệt Quang bỗng lấy phù lục từ trong tay áo ra, miệng lầm rầm. Phù lục nhanh chóng cháy lên rồi biến thành một thanh kiếm!
“Lui ra phía sau.” Nói xong hai chữ này, hắn nhanh tay kéo Nguyên Huyết Tầm ra sau lưng bảo vệ.
Khác với Huyết Tầm, Nguyệt Quang có aura nhân vật chính.
Lúc này Huyết Tầm cảm thấy cực kỳ an tâm. Nguyệt Quang đứng ở trước mặt nàng, đối với nàng mà nói… chính là mâu và thuẫn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận