Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 1037: Tín niệm Nguyệt Quang

Hoàng Thiện Vân đã không còn ở đây.
Thế nhưng sau khi bước vào nơi này, trên mặt Khương Tử Nguyệt vẫn lộ ra thần sắc không vui. Giống như trong không khí vẫn còn chút điềm xấu lẩn quất.
Đúng vậy, điềm xấu... Hai mắt nàng quét qua mặt đất, sau đó từng bước một tiến vào trong phòng.
Lúc này, trước tòa nhà dạy học của học viện Hồng Lạc.
Diệp Tưởng đang sải bước đi tới, Nguyệt Quang đuổi theo sau lưng!
"Hứa Duẫn, ngươi đừng nên kích động a!"
"Ta muốn đi gặp hiệu trưởng!"
"Ngươi... Ngươi chưa nghe sao? Ta nghe nói, La đạo sư cũng từng chất vấn hiệu trưởng, kết quả là bị..."
"Cho nên ta cái gì cũng không làm, cứ để nó xảy ra? Cứ để mặc Lục Linh San bị mất tích? Chỉ bởi vì Nguyệt Ảnh thần nói, cho nên nàng đi nơi nào cũng không thể hỏi sao? Người đang muốn tham gia Nguyệt Ảnh tế thì có nguyên nhân gì lại muốn rời khỏi học viện Hồng Lạc cho tới khi Nguyệt Ảnh tế diễn ra mới xuất hiện? Rút cuộc là nguyên nhân gì?"
"Thế nhưng... Hứa Duẫn, đối phương chính là hiệu trưởng a, là tỷ tỷ của thần quan đại nhân đó!"
"Chẳng lẽ ta không biết điều này sao?"
Hai mắt Diệp Tưởng không chút dao động, cho dù Nguyệt Quang lôi kéo, hắn vẫn không ngừng tiến về phía trước!
"Coi như cha ngươi là thư ký cao cấp, ngươi cũng không thể trực tiếp chất vấn hiệu trưởng a! Hôm nay vốn vì chuyện của Hoàng Thiện Vân, ngươi đã đi..."
"Buông tay! Linh Tỳ!"
"Ta không buông!"
Nguyệt Quang dứt khoát gào lên:
"Ngươi luôn nói ta xúc động, bây giờ thì ngươi tỉnh táo hả Hứa Duẫn? Chuyện ngươi đang làm bây giờ chẳng có chút ý nghĩa nào cả, lời nói của thần quan đại nhân là không thể vi phạm! Ngay cả cha mẹ Lục Linh San còn mặc kệ, ngươi hà tất phải nhiều chuyện!"
"Ta phải tới hỏi cho rõ ràng! Nguyệt Ảnh thần miếu tại sao phải lén dấu đi, nhất định..."
"Lén dấu đi cái gì?"
Điều này rất rõ ràng.
Sau đêm Cốt Dạ đoạn, Nguyệt Ảnh thần miếu đã tiến hành điều tra thống kê tình huống xảy ra trong đêm đó. Đây là chuyện trước nay chưa từng có, hơn nữa, thái độ của thần miếu đối với Hoàng Thiện Vân cũng rất không bình thường!
Rất hiển nhiên... Nguyệt Ảnh thần miếu chính là cửa khẩu để đột phá!
Lúc đầu bên trong kịch bản, dưới sự khuyên bảo của Linh Tỳ, Hứa Duẫn lựa chọn tạm thời bỏ qua. Thế nhưng Hứa Duẫn có thể làm như vậy, Diệp Tưởng lại không thể làm như vậy! Sau khi aura nhân vật chính bị suy yếu đi, nếu hắn muốn sống thì nhất định phải nâng cao thực lực, cùng với đạt được tin tức quan trọng ẩn phía sau bộ phim này! Vì thế hắn so với Hứa Duẫn càng phải tích cực thăm dò bí mật của Nguyệt Ảnh!
Thần? Buồn cười! Thời điểm ngày xưa hắn làm thợ săn ác ma, cũng đã từng xem thần là địch nhân!
Vì vậy, hắn dùng khí đẩy Nguyệt Quang ra! Sau đó nhanh chóng xông vào bên trong tòa nhà!
Nguyệt Quang nhìn thấy hắn làm trái với kịch bản, không khỏi lắc đầu.
Làm như vậy thì có bao nhiêu ý nghĩa chứ? Nói cho cùng hiệu trưởng cũng chỉ là diễn viên, tin tức lấy được cũng có hạn. Thế nhưng hắn vẫn muốn làm tới cùng sao?
Đột nhiên, Nguyệt Quang phát hiện, hắn rất hâm mộ Diệp Tưởng bây giờ. Dù sao, hắn vẫn còn có người nhà để bảo vệ.
Bên trong tòa nhà lúc này là một mảnh đen kịt. Chỉ có phòng hiệu trưởng ở tầng cao nhất là vẫn sáng đèn. Sau khi bước vào đây, Diệp Tưởng mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.
Hắn đã làm trái với nội dung cốt truyện, tiếp theo xảy ra chuyện gì, hắn hoàn toàn không biết được.
Nhưng vào lúc này, một âm thanh mà hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới truyền đến.
"Hứa Duẫn!"
Diệp Tưởng đang đạp bước lên lầu, lúc nghe được giọng nói này liền quay đầu lại, chỉ thấy... Linh Tỳ... à không, là Nguyệt Quang chạy tới!
Rất hiển nhiên, bước vào nơi đây, những thứ khác không nói, vé chuộc cái chết nhất định sẽ bị khấu trừ là điểm không cần nghi ngờ! Không chỉ như vậy, hắn chẳng lẽ không nhìn ra bầu không khí quỷ dị ở nơi đây sao?
"Đã như vậy, ta và ngươi cùng đi!"
Lúc này đây đã không còn kịch bản để tham khảo, hắn sao lại muốn tới?
Diệp Tưởng không thể hiểu được.
Làm như vậy không chỉ bị khấu trừ vé chuộc cái chết, mà còn phải gánh chịu không ít mạo hiểm? Hắn và Nguyệt Quang bất quá chỉ là bạn bè tốt trong bộ phim này mà thôi. Tình huống thực tế, Diệp Tưởng ở trong địa đồ âm phủ còn nợ Nguyệt Quang. Đến nay còn chưa báo đáp, hôm nay hắn lại... "Vì cái gì?"
Tuy rằng gửi tin nhắn sẽ mất phí, thế nhưng hắn vẫn muốn hỏi Nguyệt Quang cho rõ.
Mà câu trả lời của Nguyệt Quang lại rất đơn giản.
"Ngươi có người nhà."
Chỉ đơn giản như vậy? Chất phác như vậy thôi sao... đây là đáp án sao?
Trong thế giới thực, điều này thực sự rất bình thường, chẳng có gì kỳ quái. Suy nghĩ cho người khác, đây là phẩm đức rất tự nhiên. Nhưng tại thế giới Địa Ngục, Diệp Tưởng nhìn thấy càng nhiều hơn... là nhân tính đáng ghê tởm. Cho dù là chính hắn, từng bước đi tới ngày hôm này, những cố chấp ban đầu đã bị mài mòn, biến thành loại người hắn xưa nay ghét cay ghét đắng. Có những thay đổi đó mới có thể khiến hắn đi tới ngày hôm nay.
Hắn nhìn nam tử gọi là Cát Cát này, đây là lần thứ nhất hắn nghiêm túc đánh giá đối phương.
"Linh Tỳ?"
"Chúng ta là bạn bè, không phải sao?"
Diệp Tưởng không biết nên nói cái gì cho phải đây.
Hắn ở trên người Nguyệt Quang nhìn thấy bản tâm đã mất của mình. Hắn... đã từng hy vọng sống như vậy, Thế nhưng khi hắn nhìn rõ được bản chất của thế giới địa ngục, hắn liền hiểu, còn sống như vậy chỉ là vô dụng mà thôi. Thế nhưng... Vì cái gì? Vì cái gì nam nhân này, có thể sống như vậy?
"Ta không ngăn nữa, nhưng chúng ta phải cùng đi!"
Nguyệt Quang vẻn vẹn chỉ nói một câu như vậy. Dù sao dưới tình huống không có kịch bản, ít nói một chút thì hơn.
"Linh Tỳ, không thể..."
Diệp Tưởng lập tức can ngăn:
"Ta tốt xấu gì còn có cha ta đỡ cho, thế nhưng ngươi lại khác... Ngươi đi đi!"
Hắn không muốn liên lụy tới Cát Cát, dù sao Cát Cát đối với hắn có ân, hắn sao có thể để người ta tiếp tục mạo hiểm đây?
"Không cần nói nhiều, phải cùng đi, không được thương lượng!"
Diệp Tưởng nhìn ra được, hắn rất nghiêm túc. Coi như gặp phải nguy hiểm, hắn cũng sẽ làm... Trên thế giới này, có một thứ có thể vượt qua lợi ích và sinh tử. Chính là tín niệm. Nếu như một người còn sống, vẻn vẹn chỉ vì sống, đó thực sự là một chuyện đáng buồn. Còn đối với Nguyệt Quang mà nói, tín niệm chính là thứ giúp hắn kéo dài sự sống.
Hắn có thứ mà Diệp Tưởng đã một lần bỏ qua.
Một khắc này, trong nội tâm Diệp Tưởng có cảm giác xúc động mãnh liệt!
Hắn muốn để nam nhân này sống sót! Hắn muốn nhìn xem, Nguyệt Quang với tín niệm ấy có thể đi bao lâu trong thế giới địa ngục này? Hắn muốn từ trên thân người này, tìm lại bản tâm ngày xưa của mình.
"Được rồi... Đi thôi!"
Hắn biết rõ, khuyên bảo đã không còn ý nghĩa.
Hai người bước lên lầu, bầu không khí quỷ dị lại càng thêm mãnh liệt. Hiển nhiên, Học Viện Hồng Lạc hiện tại đã bị một loại hắc ám không biết bao phủ.
Cái hắc ám kia... Đang dần dần tản mát ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận