Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q15 - Chương 27: Heine

Lúc này Nguyệt Quang đi về phía một cỗ thì thể trong số đó, hắn giơ Viêm Dương lên, sau đó chém tới “Ngươi làm gì vậy?” Diệp tường không hiểu hỏi.
“Coi như là ‘siêu độ’ đi… ta không hi vọng người chết đi lại một lần nữa sống lại. Đúng rồi… lúc ấy cũng như thế….”
“Mạnh Quân?”
“Vô thần tiên sinh, ta phải nói cho người biết một chuyện, Tử Thần xác thực rất đáng sợ, cho tới nay vẫn luôn là như vậy. Thế nhưng, đáng sợ hơn cả Tử Thần chính là nhân loại, xin ngươi khắc ghi chuyện này.”
Từ cái tên “Tín Ngưỡng Từ Thần” là có thể đoán được. nhân loại thờ phụng Tử Thần cũng giống như Nguyệt Ảnh.
Nhưng lúc này, một tiếng vang thật lớn truyền tới. Diệp Tường nhìn về phía sau, chỉ thấy một thi thể đột ngột xuất hiện phía sau cửa sổ, dùng đầu húc mạnh vào mặt kính thủy tinh. làm vỡ ra một cái lỗ, thò đầu đưa ra ngoài.
“Mạnh Quân…”
“Đừng tới đây.” Nguyệt Quang vội vã ngăn cản Diệp Tưởng, nói “Bây giờ ngươi vẫn chưa có năng lực trực tiếp chống lại Tử Thần.” Nói tới đây Nguyệt Quang lấy ra một tờ bùa chú ở trên người, sau đó nhìn chăm chăm vào cái đầu lâu đang thò ra đằng sau cửa sổ thủy tinh kia, trong không trung một vài con ruồi đang bay tới vì bị mùi tanh tưởi của thi thể phát ra hấp dẫn.
“Mạnh Quân?”
“Vô Thần tiên sinh, Tử Thần là tồn tại đáng sợ hơn nhiều so với sự tưởng tượng của ngươi.” Sau đó Nguyệt Quang tiến về phía thi thể kia, Viêm Dương phát ra ánh sáng, còn cách thật xa nhưng những con ruồi kia đã bốc cháy từng con một, rồi biến thành một đống tro tàn rơi xuống sàn nhà.
Rất nhiều da và thịt bị tróc ra, từng mảng xương lồi ra ngoài, rất nhiều nước thối chảy xuống, hai mắt đã không nhìn ra thần thái nào, người cũng đã chết lại còn bị Tử Thần nguyền rủa như vậy. Nguyệt Quang giơ Viêm Dương trong tay lên mạnh mẽ chém một đường về phía cái đầu kia.
Nháy mắt, đầu lâu bị hắn chém đứt rơi trên sàn nhà, Viêm Dương trực tiếp đâm thủng cái đầu lâu kia, cuối cùng hắn thở vào một hơi. Nhưng lúc này, hắn nhìn thấy cái đầu lâu bị đâm xuyên kia mở hai mắt lên “Chết!” Viêm Dương cháy lên hừng hực, hắn đưa tay ném bùa chú ra ngoài.
Thời điểm bùa chú chạm vào đầu lâu, rốt cuộc nó cũng dừng rãy dụa, cả cái đầu lâu bốc cháy, hóa thành tro tàn. Thế nhưng Nguyệt Quang cảm thấy, thời điểm đầu lâu kia trợn mắt lên, chính là ánh mắt của Tử Thần đang nhìn chằm chằm.
Tử Thần đang từ từ … thức giấc.
Khi Tử Thần hoàn toàn tỉnh dậy, bọn hắn đều sẽ chết, không ai ngoại lệ.
“Ngươi không sao chứ?” Diệp Tưởng đi tới thân thiết hỏi thăm Nguyệt Quang, bây giờ hắn đối với Nguyệt Quang coi như là bạn bè. Nguyệt Quang xoa hai mắt gật đầu nói “Không sao, nhanh một chút đi tìm muội muội của ngươi.”
Sau đó hai người lại tiếp tục đi tới trong hành lang, nhưng số lượng thi thể càng ngày càng nhiều, tới mức độ nhìn thấy mà giật mình. Thi thể không phải chỉ mặc đồ bệnh nhân, cũng có y phục của bác sĩ và hộ sĩ. Nguyệt Quang cũng đã thôi ‘siêu độ’, số lượng này thực sự quá nhiều, dường như tất cả y bác sĩ trong bệnh viện này đều đã chết, rất nhiều ruồi không ngừng vo ve trên thi thể, không khí khắp nơi tràn ngập mùi tanh hôi. “Chúng ta có nên báo cảnh sát hay không?” “Ngươi đang giỡn sao, Vô Thần tiên sinh? Ngươi có tin không, trước khi những cảnh sát kia bước vào bệnh viện này, chính là giờ chết của họ.”
Đột nhiên, cửa một phòng bệnh bật mở, sau đó một thi thể mặc trang phục bệnh nhân bị quăng từ trong ra ngoài. Lúc nó chạm đất, thân thể liền tách rời thành hai đoạn, Diệp Tưởng và Nguyệt Quang nhìn thấy tình cảnh trước mắt lập tức trở nên cảnh giác.
Cùng lúc đó, tại một trấn nhỏ trong một ngọn núi sâu ở Tottori Nhật Bản. Trong một cái lồng sắt, có phải cỗ thi thể ngã gục xuống, một nam tử đang đứng trước những thi thể đó.
“Đây là những thi thể ngày hôm nay sao?” phía sau nam tử là một đám người mang khẩu trang, mà nơi này là một kho lạnh, có thể bảo tồn trường kỳ những thi thể này. Bọn họ cũng là diễn viên, chỉ có điều là ác ma, là người phụ trách đóng vai ác ma.
“Vâng, thưa tiên sinh.” Một nữ tử tóc dài mang khẩu trang đưa tới một tấm bảng nói “Đây là tất cả ghi chép về các thi thể này.”
“Rất tốt. tiếp tục tiến hành quan sát, chờ đợi từ thần tỉnh dậy.” Nam tử quay đầu lại, dùng ánh mắt đáng tin cậy nhìn về phía cô gái tóc dài. Nam tử và cô gái kia đều có một nhan sắc khiến người ta phải than thở, nhưng bọn họ trăm phần trăm không hơn không kém đều là ác ma, nếu như Diệp Tưởng đứng ở nơi này, hắn sẽ rất kinh ngạc phát hiện, nam tử này có một khuôn mặt mà hắn cực kỳ quen thuộc, hầu tước Heine.
Heine cũng không biết Diệp Tưởng ở trong bộ phim này, chỉ có điều gần đây Dante dành cho phụ thân rất nhiều tài nguyên tu luyện, vì lẽ đó hắn đã có đủ năng lực để biểu diễn điện ảnh nhất trọng Quỷ Môn Quan. Heine làm ác ma, bỏ đi cái tên hầu tước, dù sao ở đây cũng chẳng còn chút ý nghĩa nào. Hắn bây giờ chỉ vỏn vẹn là Heine mà thôi.
Bước ra khỏi kho lạnh, Heine nhìn bầu trời. Lúc này hắn nghe thấy một tiếng kêu thê lương chói tai vang lên “Cầu xin các ngươi, không nên làm như vậy với ta.” Một nam tử bị một đám người lôi đi, mạnh mẽ nhốt vào trong một cái lồng.
“Thưa tiên sinh.” cô gái tóc dài lập tức giải thích “Hắn là một người bệnh ung thư dạ dày thời kỳ cuối, không cần thiết phải tiến hành trị liệu, trực tiếp để hắn bị Tử Thần mang đi là được.” Ung thư dạ dày là một bệnh có tần suất khá phổ biến ở Nhật Bản, trên thế giới, ung thư dạ dày của Nhật Bản chỉ đứng sau Hàn Quốc, mà ung thư dạ dày tiến vào thời kỳ cuối, căn bản là không thể nào xoay chuyển được nữa.
Heine nhìn nam từ kia đang kêu gào thảm thiết trong lồng sắt, gật đầu nói “Được rồi, không nên để hắn làm phiền những người khác, ung thư dạ dày thời kỳ cuối cực kỳ đau đớn, định kỳ tiêm thuốc giảm đau cho hắn.” Sau đó cũng không thèm nhìn cái lồng sắt kia thêm một chút nào nữa. Nam tử ung thư dạ dày thời kỳ cuối bị giam trong lồng sắt cũng chỉ có thể chờ đợi cái chết mà thôi.
“Van xin các ngươi đừng đem ta nhốt ở nơi này..” Trong lồng sắt, những người khác cơ bản đều là trạng thái thoi thóp, bọn họ đại đa số đều là những người không còn sống được bao lâu nữa, mà tất cả bọn họ đều đang chờ Tử Thần giáng lâm.
Đối với Heine, sau khi kết thúc “Bản Đồ Âm Phủ”, một lần nữa biểu diễn điện ảnh lại có thể cùng Diệp Tưởng biểu diễn, cũng là điều hắn không nghĩ tới. Chuyện này quả thực chính là sự an bài của vận mệnh, Sau khi về nhà, ngay lập tức nhận được một cú điện thoại.
“Thưa tiên sinh, Mạnh Tinh Tung đã tới kinh đô.”
“Thật sao?” Nhìn bức tường trước mắt, lít nha lít nhít hàng ngàn những bức ảnh, trong đó ảnh của Nguyệt Quang và 6 anh em nhà Vô Thần chiếm cứ phần lớn, mà hắn rất nhanh từ bên trong nhìn thấy được Diệp tưởng. Lại là Diệp tưởng, Heine cầm ống nghe điện thoại, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn kỹ Diệp Tưởng, sau đó quyết tâm, đã như vậy hắn cũng không nên hạ thủ lưu tình, đương nhiên phải giết chết Diệp Tưởng.
Kỳ thực đứng ở lập trường của thê tử, nếu như không cần thiết, hắn cũng không có dự định giết chết Diệp Tưởng. Dù sao cũng đã không ở chung một viện tuyến, thế nhưng vận mệnh đã sắp xếp như thế này, hắn cũng không có cách nào khác. Tuy rằng hắn xưa nay chưa từng tin cái gọi là vận mệnh, trái lại ở trong gia tộc Nightliar, chân chính cảm nhận được tuyệt vọng.
Diệp Tưởng tự nhiên không biết gì về chuyện này. Lúc này hắn và Nguyệt Quang đang tiếp cận cỗ thì thể trước mắt, hiện tại không ai biết sau một khắc sẽ xảy ra chuyện gì.
“Để ta tới.” Nguyệt Quang lại một lần nữa ngăn cản trước mặt Diệp Tưởng. Sở dĩ hắn muốn tự làm chủ yếu là vì cân nhắc tới, chính mình có quầng sáng nhân vật chính, dưới sự ảnh hưởng của quầng sáng này, hắn hầu như không thể tử vong, vì lẽ đó có gặp phải nguy hiểm cũng nên là hắn đứng ra.
Đi về phía cỗ thi thể kia, hắn giơ Viêm Dương lên cao, ánh sáng phát ra từ Viêm Dương xua tan bóng đêm, chỉ cần không có bóng đêm, hắn có thể duy trì trạng thái bình thường.
Sau đó hắn mạnh mẽ, đâm Viêm Dương vào cỗ thi thể kìa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận