Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q15 - Chương 13: Hôn mê cùng thức tỉnh

Trông thấy cánh tay bị đứt, trong nháy mắt sắc mặt sáu anh em nhà Vô Thần đều kịch biến!
“Ngươi!”
Vô Thần Bắc Đấu bức xúc nhất, lập tức túm lấy cổ áo Nguyệt Quang, tức giận hét lớn: “Ngươi có ý gì đây?”
“Bắc Đẩu!”
Diệp Tưởng kêu lên một tiếng, trong tiếng kêu này có mang theo” khí” .
Mà thời điểm Nguyệt Quang cảm nhận được tia khí này, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Trong “Khí” này rõ ràng có ẩn chứa một tia “Đạo” !
Không thể tin được!
“Đạo” là tầng sức mạnh cao nhất trong hệ thống tu luyện Đạo Môn, diễn viên vẫn luôn một mực tìm hiểu. Ngũ Hành Chi Đạo cũng được, đạo thời gian, đạo không gian hay đạo linh hồn cũng tốt, tổng sẽ phải chọn một con đường để tìm hiểu, thậm chí sáng tạo ra một con đường thuộc về mình. Mà người có thể chạm tới cánh cửa của “Đạo” mới có tư cách biểu diễn phim kinh dị có độ khó nhất trọng môn. Năm đó, Nguyệt Quang phải tốn thời gian rất lâu mới có thể lĩnh ngộ ra được một tia “Đạo” . nhưng hắn và Diệp Tưởng mới chỉ tách nhau ra một chút thời gian mà thôi, thế mà hắn đã có thể lĩnh ngộ được “Đạo” ? Chẳng lẽ, có liên quan tới việc lúc trước hắn luyện hóa một giọt tinh huyết Chúc Cửu Âm?
Sau khi Diệp Tưởng ngăn Bắc Đẩu lại, liền để bọc giấy vàng ở trước mặt, sắc mặt lạnh xuống: “Mạnh tiên sinh, ta cần một lời giải thích.”
Hai chữ “Đạo hữu” đã đổi thành ” tiên sinh” . Hơn nữa, nói cho cùng Vô Thần Tảo Điền cũng là người nhật, căn bản không quen với loại xưng hô này.
Nguyệt Quang bình tĩnh bỏ tay Bắc Đẩu ra, nói: “Chính như các ngươi đã thấy, đây là tay phải của phụ thân các ngươi. Chẳng qua cũng chỉ có từ bộ phận các đốt ngón tay trở lên. Chúng ta tìm thấy được cánh tay bị đứt này, thế nhưng sống chết của vợ chồng Vô Thần, chúng ta không cách nào biết được. Ta đây được sư môn sai bảo nên mới cố ý mang tới Nhật Bản cho các ngươi.”
“Chuyện tình này xem ra rất phức tạp.” trên mặt Diệp Tưởng vẫn tràn đầy lãnh ý như trước. Hiển nhiên là không dễ dàng tin tưởng lời nói của đối phương: “Xin ngươi kể lại cho chúng ta biết rõ, mối quan hệ giữa cha mẹ ta và quý phái.”
“Đây là điều tự nhiên. Trên thực tế, từ mấy chục năm trước, Phái Mao Sơn ta vẫn luôn qua lại với các gia tộc Âm Dương sư tại Nhật Bản.”
“Các ngươi. . . qua lại với gia tộc Âm dương sư sao?” Diệp Tưởng lộ ra vẻ mặt khó tin: “Mấy chục năm trước là bao lâu? Thập niên 60 hay là 70?”
Nên biết trước đó diễn ra thế chiến thứ hai, mối quan hệ giữa hai nước vẫn luôn không tốt. Thẳng tới năm 1972, Thủ tướng Điền Trung Giác phát biểu thông cáo khôi phục lại hòa bình giữa hai nước Trung Nhật, từ đó mới khôi phục lại trao đổi hàng hóa bình thường. Bởi vậy trong mắt Vô Thần Tảo Điền thấy, nếu song phương quả thực có hợp tác, cũng chỉ diễn ra vào những năm 1970.
Quả nhiên, Nguyệt Quang trả lời: “Cụ thể là khoảng giữa năm 1970. Lúc ấy ta vẫn còn nhỏ, không hiểu rõ được tình huống cụ thể. Đại khái khi ta chừng mười lăm tuổi mới bắt đầu chính thức tiếp xúc tới nghi thức tế lễ Vô Thần và hai vợ chồng Vô Thần.
Lúc ấy là bắt đầu những năm 70. Mà vợ chồng Vô Thần khi đó đã bắt đầu ở lại lâu dài bên trong môn phái của chúng ta. Tiếng nhật của ta cũng là do họ dạy cho.”
“Như vậy. . .” Diệp Tưởng bắt đầu dò hỏi: “Họ sở dĩ hợp tác với các ngươi, là vì. . .’Tử Thần’ sao?”
Hai chữ này vừa ra, nhiệt độ trong phòng liền giảm xuống vài phần.
“Đợi một chút. . .” Vô Thần Bắc Đấu không khỏi cắt lời: “Vừa rồi em không nghe lầm chứ? Tử Thần?”
Vô Thần Tú Thụ cũng ngoáy lỗ tai, nói: “Em dường như nghe không sai đâu Bắc Đẩu, bọn họ đích xác nhắc tới Tử Thần. . .”
“Cái kia. . .” Vô Thần Thái Lang tính cách nhát gan thử dò hỏi lại: “Có lẽ không phải ý tứ kia đâu… chắc hẳn không phải hai người đang nhắc tới cái loại tử thần khoác áo đen bên ngoài xương khơ, dùng liêm đao thu gặt sinh mệnh của người khác chứ?”
Nhưng những lời tiếp theo của Nguyệt Quang lại đánh nát tưởng tượng của bọn họ: ” ‘Tử Thần’ có phải khoác áo đen, tay cầm liêm đao hay không ta không biết, cho tới bây giờ còn chưa có người nào nhìn thấy Tử Thần. Nhưng. . . Có thể xác định, chúng thật sự thu gặt sinh mệnh của nhân loại. Điều này không phải ví von, cũng không phải là gọi thay, không phải tên người, đó chính là ‘tử thần’ mà các ngươi đang nghĩ tới kia !”
Diệp Tưởng làm ra biểu tình “Quả nhiên là thế” sau đó tiếp tục hỏi: “Ngươi có thể cho chúng ta biết thêm về ‘Tử Thần ” hay không? Cha mẹ của chúng ta thực sự các ngươi không biết rõ sinh tử sao?”
“Lời nói thật, có thể rất tàn khốc với các ngươi, nhưng các ngươi nếu nhất định muốn biết, ta chỉ có thể nói. . . khả năng hai người đó còn sống, không cao.”
“Tên vô lại nhà ngươi!” Vô Thần Bắc Đấu không thể kiềm chế, xông lên muốn đấm một quyền.
Nhưng Nguyệt Quang đâu có sợ hãi. Bị cưỡng ép tiến vào bộ phim kinh dị này, trong lòng hắn vốn đã một bụng lửa giận, hiện tại có cơ hội tốt như vậy, sao có thể không đánh trả chứ?
Nhiếp Thần Thuật phát động trong nháy mắt.
Thẳng thắn mà nói, loại thần thuật như Nhiếp Thần Thuật này không phải chút cảnh giới trước mắt của Nguyệt Quang liền có thể đơn giản sử dụng. Trên lý luận hắn sẽ phải chịu một lực cắn trả rất lớn. Thế nhưng Nguyệt Quang cũng không phải người bình thường. Hắn chính là con trai của Niết Linh, có thiên phú về đạo linh hồn cực kỳ kinh khủng! Vậy cho nên sau khi hắn nghịch hướng suy luận ra Nhiếp Thần Thuật, bản thân liền có được sự lĩnh ngộ nhất định đối với đạo. Như Dụ Thu Lam là dựa vào cưỡng ép để phục chế lại “Đạo”, còn hắn là lĩnh ngộ đạo một cách tự nhiên. Liền giống như ngươi cưỡng ép luấn luyện một con khỉ sử dụng máy tính, so sánh với một con người được học thao tác máy tính, kết quả tự nhiên không giống nhau! Bởi vậy, hắn sử dụng Nhiếp Thần Thuật, chỉ cần đối thủ không mạnh hơn hắn quá nhiều, lực cắn trả cũng không lớn!
Vận dụng Nhiếp Thần Thuật, thứ nhất là để lập uy, thứ hai hắn cũng muốn thông qua biện pháp này để đọc trí nhớ trong đầu đối phương. Mục đích là… hiểu rõ viện tuyến Đông Doanh!
Nhưng không đọc không biết, vừa đọc trí nhớ xong, hắn lập tức hoảng sợ không thôi!
Nguyên lai. . . viện tuyến Đông Doanh đã triệu tập đội ngũ xâm nhập toàn diện vào viện tuyến Vong Xuyên! Đứng mũi chịu sào chính là rạp chiếu phim Bỉ Ngạn Hoa!
An Bội Hằng Nhất có năng lực chi phối mạnh mẽ đối với thời gian cùng không gian, hắn tự mình ra tay cưỡng ép mở ra một con đường nối thông viện tuyến Bách Quỷ và viện tuyến Vong Xuyên! Đương nhiên, nó nhất định sẽ có hạn chế về mặt thời gian, và sẽ không thể đưa được diễn viên có thực lực quá mạnh mẽ đi qua. Nhưng điều này đối với một viện tuyến Vong Xuyên không còn tới một nửa diễn viên tinh nhuệ mà nói, tuyệt đối là một hồi tai nạn.
Hắn không khỏi nhìn về phía Diệp Tưởng!
Hắn chỉ có một thân một mình, nhưng con gái và vợ Diệp Tưởng đều ở đó a!
Bất quá lúc này nói với Diệp Tưởng chuyện này sẽ không có ích, ngược lại có thể khiến Diệp Tưởng nóng lòng, phạm phải NG.
Hôm nay, bên trong rạp chiếu phim Bỉ Ngạn Hoa chỉ còn vỏn vẹn Điền Tín Chí tới chủ trì đại cục mà thôi!
Bị Nhiếp Thần Thuật xâm nhập, Vô Thần Bắc Đấu cảm thấy não bộ đau nhức kịch liệt, cả người đều trở nên vô lực! Mà Nguyệt Quang lại rất trấn định, tiếp tục nói lời kịch: “Đối với vợ chồng Vô Thần, chúng ta cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Hôm nay ta đứng trên lãnh thổ nhật, thứ nhất là vì lời hứa với phụ thân của các ngươi… Tay (hắn cảm giác nói với di vật không được thích hợp),…… Thứ hai. . . chính là vì vấn đề ‘Tử Thần’, muốn bàn bạc với các ngươi một phen.”
“Ngươi nói đi.” Diệp Tưởng nhìn Bắc Đẩu, thấy hắn chỉ là hôn mê một chút, không có vấn đề quá lớn, lúc này mới “Yên tâm” .
Nguyệt Quang đè xuống lửa giận trong lòng đối với viện tuyến Đông Doanh, tận khả năng để tâm tình bĩnh tĩnh, khiến bản thân có thể nhập vào vai Mạnh Tinh Tung này: “Môn phải chúng tôi đã từng cùng với vợ chồng Vô Thần tế lễ Vô Thần, để cho tử thần tạm thời rơi vào trạng thái ‘hôn mê’. Nhưng trạng thái này không thể duy trì lâu dài. Hiện tại, ‘Tử Thần’ đang dần thức tỉnh từ trong cơn ‘mê’.”
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn to như trước. Mà trong phòng là một loạt âm thanh hít thở nặng nề.
” ‘Tử Thần ” tỉnh dậy đang tới đây sao?” rốt cuộc tới lời kịch của Nguyên Huyết Tầm: “Đây là ý gì? Không phải ngươi vừa mới nói sao? Không có ai nhìn thấy Tử Thần? Thế nhưng các ngươi lại có thể khiến cho ‘tử thần’ ngủ say?”
“Chúng tôi có phương pháp đặc biệt có thể làm được điều đó. Trên thực tế, cũng là nhờ có nghi thức tế lễ của vợ chồng Vô Thần giúp đỡ. Chính vì nguyên nhân này, bọn họ mới không thể không rời bỏ các ngươi, cắt đứt tin tức. Bọn họ biết, chỉ cần ‘tử thần’ còn tồn tại, các ngươi nhất định sẽ được xếp vào danh sách trả thù của hắn. Âm Dương sư cũng tốt, đạo sĩ Mao Sơn chúng tôi cũng được. . . đều là thiên địch với ‘tử thần’!”
Bên trong rạp chiếu phim Bỉ Ngạn Hoa.
Điền Tín Chí bước ra từ Tâm Mê Cung.
Ngay trong nháy mắt hắn đi ra, một tên ninja sớm chờ ở bên ngoài, lập tức từ trên trần nhà bay xuống, dùng Trục Thứ trong tay đâm thẳng lên cổ Điền Tín Chí!
Bạn cần đăng nhập để bình luận