Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 1029: Trí nhớ của Hoàng Thiện Vân

Màn đêm bao phủ lên học viện Hồng Lạc, sự yên tĩnh bị đôi nam nữ kia phá vỡ.
Diệp Tưởng kéo tay Khương Thư Nghiên trở vào trong học viện, tới lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng... Đã trở về.
Đoạn đường từ đồng ruộng trở về đây tuy ngắn ngủi nhưng đối với Diệp Tưởng mà nói, thật sự là một đoạn lộ trình Đoạt Mệnh.
"Vừa rồi... là chuyện gì xảy ra vậy? Là anh nhìn nhầm sao?"
Diệp Tưởng sau khi sửa sang lại suy nghĩ của bản thân, thốt ra lời kịch.
Khương Thư Nghiên nhập tâm vào nhân vật nhanh hơn so với hắn, biểu lộ rõ sự chuyên nghiệp:
"Anh không nhìn lầm, và em cũng không nhìn lầm."
Nguyên bản người bù nhìn đưa lưng về phía họ lại bỗng nhiên xoay người lại, điều này thực sự làm cho người ta có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng... là như vậy thì như thế nào chứ?
Người bù nhìn là thần dụ của Nguyệt Ảnh thần ban xuống, cho dù thần quan đại nhân cũng không thể nào vi phạm. Huống chi, coi như là hắn nói ra, có ai sẽ tin tưởng?
Sẽ không có người tin tưởng!
"Cùng em chạy trốn đi, Hứa Duẫn!"
Khương Thư Nghiên bỗng nhiên bắt lấy cánh tay Diệp Tưởng:
"Cùng em rời khỏi hòn đảo này!"
"Trốn?"
Tuy không phải lần đầu tiên nghe "Hoàng Thiện Vân" nói những lời này, thế nhưng "Hứa Duẫn" cho tới bây giờ chưa bao giờ suy nghĩ về đề nghị này.
Muốn trốn? Vậy trốn như thế nào đây?
Trên hòn đảo này, căn bản không có cách nào tạo ra một con thuyền có thể đi lại trường kỳ trên biển, coi như làm ra được một con thuyền gỗ chắc chắn, thì trên hải vực mênh mông, biết đi nơi nào đây? Bởi vì trên đảo này ngư nghiệp không phát triển, căn bản cũng không có người có kinh nghiệm hàng hải.
"Đừng nói những lời không thực tế này nữa, Thiện Vân. Chúng ta làm sao có thể chạy thoát khỏi hòn đảo này đây?"
"Công sở đảo cũng được, Nguyệt Ảnh thần miếu cũng tốt, chắc hẳn sẽ có nơi ghi chép lại hải đồ khu vực xung quanh. Chúng ta thực sự không phải là dân bản địa ở trên đảo, không phải chúng ta chỉ là con cháu của những người lưu lạc tới hòn đảo này sao? Như vậy nhất định sẽ có phương pháp có thể tới một nơi khác."
Mà đáng nhắc tới là, trên hòn đảo này, đảo dân làm thế nào từ bên ngoài đi vào, một mực được giữ kín như bưng, chưa bao giờ được đề cập tới. Có thể khẳng định là, cha mẹ Hứa Duẫn, thậm chí ông bà hắn cũng được sinh ra trên đảo này. Nếu muốn tìm hiểu về đời đầu tiên di chuyển tới đảo này, cần phải ngược dòng lại bốn đời trước kia. Ít nhất cũng là lịch sử của hơn một thế kỷ. Mà trong đoạn thời gian dài dòng buồn chán đó, Tử Thủy đảo vẫn một mực diễn ra cái chết sinh linh, cũng một mực duy trì lệnh cấm tiến vào cấm sơn. Đương nhiên trong một khoảng thời gian dài như thế, Hoàng Thiện Vân tuyệt đối không phải là người thứ nhất bước vào cấm sơn. Nhưng trong lịch sử, phàm là người xúc phạm lệnh cấm này, đều không ai có thể sống sót trở về.
Mà sau khi trở về từ cấm sơn, Hoàng Thiện Vân xảy ra thay đổi rất lớn, một mực có ý nghĩ "muốn chạy khỏi hòn đảo này". Cái ý nghĩ này, được khắc sâu rất mãnh liệt trong đầu Hoàng Thiện Vân.
Nhưng nàng lại hoàn toàn không có cách nào nhớ được, tại sao nàng lại tiến vào cấm sơn, cùng với những điều nhìn thấy sau khi tiến vào đó.
Tất cả những chuyện này đều tràn ngập bí ẩn. Mà duy nhất thành sự thật, chính là thân phận người xúc phạm thần của nàng.
"Em thật sự hoàn toàn không nhớ gì sao? Rốt cuộc là trên cấm sơn, em đã nhìn thấy thứ gì?"
Sau khi nghe câu hỏi này, Khương Thư Nghiên trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói:
"Em không biết... em thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì nữa."
Trong hơn một năm thời gian, Hứa Duẫn không biết đã hỏi Hoàng Thiện Vân vấn đề này bao nhiêu lần. Thế nhưng nàng thủy chung không thể nào nhớ được, kể cả cái quan trọng nhất, là lý do vì sao nàng lại tiến vào cấm sơn. Nhưng đối với sự thật... trở thành "Người xúc phạm thần" cũng không khiến nàng tỏ ra hoảng sợ hay bối rối, cũng không hiểu được điều này đối với tương lai của nàng ý vị như thế nào. Mà điều này lại càng khiến người khác thêm phẫn nộ với nàng.
"Anh nhất định sẽ điều tra ra, vì sao em lại tiến vào cấm sơn, hơn nữa trong đó cuối cùng em đã trải qua những gì."
Diệp Tưởng lúc này đã thoát khỏi sợ hãi. Dùng giọng nói trấn định:
"Em tuyệt đối không thể không có lý do mà tiến vào cấm sơn, sau lưng chuyện này rất định có duyên cớ nào đó. Chỉ cần điều tra ra, em sẽ không còn là Người xúc phạm thần nữa! Vì vậy... Chỉ cần em nhớ ra manh mối, cho dù em cảm thấy nó không có ý nghĩa hoặc rất vớ vẩn gượng ép cũng được, đều phải nói với anh, anh nhất định sẽ điều tra ra ngọn ngành!"
Nói tới mức này, trên khuôn mặt lạnh lùng của Khương Thư Nghiên cũng lộ ra một tia rung động.
"Hứa Duẫn... anh không cần phải vì em mà làm tới mức đó."
"Anh chưa bao giờ suy nghĩ sẽ để cho một người khác ngoài em bầu bạn với anh tới cuối đời. Vì thế, điều này không cần phải nói nữa."
Khương Thư Nghiên nhìn chăm chú Diệp Tưởng, hiển nhiên đối với "Hoàng Thiện Vân" mà nói, nàng hoàn toàn hiểu tình cảm của "Hứa Duẫn", hắn đối với nàng là chân tâm, cũng không vì thời gian trôi qua mà thay đổi. Hứa Duẫn đã xác định thì không điều gì có thể thay đổi suy nghĩ của hắn.
"Trò chơi quỷ bài..."
"Cái gì?"
"Đêm qua, thời điểm chơi quỷ bài, em tựa như nhớ tới mấy thứ gì đó, nhất là cuối cùng, khi rút trúng quỷ bài...."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Thần sắc Diệp Tưởng bắt đầu trở nên khẩn trương, thời điểm nói chuyện còn không ngừng quay đầu nhìn lại vị trí cổng trường.
"Anh vẫn biết bao năm qua, sau khi kết thúc trò chơi quỷ bài, sẽ không có ai thừa nhận bản thân rút phải quỷ bài, đúng không?"
"Đúng, không sai, là như vậy."
"Anh không cảm thấy kỳ quái sao? Vì sao trong cả khoảng thời gian dài như vậy, lại chưa từng có người thừa nhận bản thân đã rút trúng quỷ bài? Chính xác là rút phải quỷ bài sẽ gặp vận rủi, thế nhưng không thừa nhận điều đó cũng đâu khiến vận rủi tan biến. Đương nhiên, em tin tưởng sẽ có những người không hy vọng người khác biết rằng bản thân đã rút trúng quỷ bài, thế nhưng... thời gian trôi qua lâu như vậy, ngay cả một người cũng chưa từng thừa nhận, cho dù là thừa nhận bản thân hơn mười năm trước có rút trúng quỷ bài... điều này có phải rất không bình thường không?"
Đúng vậy... Diệp Tưởng lập tức lộ ra vẻ chợt hiểu!
Vì cái gì lại chưa từng có ai thừa nhận qua?
Quỷ bài là một trò chơi cực kỳ lâu đời, trên đảo có hai nghìn ba nghìn người, lấy xác suất mà nói, đó tuyệt đối không phải một số lượng nhỏ. Thế nhưng..."
Hứa Duẫn" chưa từng nghe bất luận người nào đề cập tới, đã có ai từng rút trúng quỷ bài.
Điều này rất không hợp lý.
Mà trong buổi sáng hôm nay, Nguyệt Ảnh thần miếu lại không tiếc dùng danh xưng "Xúc phạm" để bức bách mọi người nói ra, bản thân có rút trúng quỷ bài hay không!
"Thế nhưng... cái đó và em làm sao tiến vào Cấm sơn có quan hệ gì?"
Tiếp theo, "Hứa Duẫn" cũng tự nhiên sinh ra nghi vấn mới.
"Em vững tin, một người nào đó đã rút trúng quỷ bài."
"Nhưng, sau đó?"
"Hắn kiên quyết phủ nhận bản thân chưa từng rút phải quỷ bài."
Hứa Duẫn tiếp tục truy vấn:
"Kiên quyết phủ nhận? Em thực xác định hắn đã rút trúng quỷ bài? Không... So với điều này, người mà em đang nhắc tới là ai?"
"Em không nhớ rõ."
"Cái gì?"
"Ngày hôm qua, thời điểm đang tiến hành trò chơi quỷ bài, chuyện tình duy nhất em nhớ lại được cũng chỉ có chút ấy, nhưng đến tột cùng là người nào... thì em lại không nhớ rõ. Duy nhất khiến em vững tin chính là, người đó thực sự rút trúng quỷ bài."
Xác nhận người nào đó rút trúng quỷ bài, nhưng người kia lại kiên quyết phủ nhận... "Đêm qua... Bởi vì em rút trúng quỷ bài nên không thể không đi ra ngoài, mà cũng chính vì thế mới khiến em xém chút nữa đã chết ở ngoài đó... Nếu như, từng người rút trúng quỷ bài đều trải qua những chuyện như vậy... Nếu như, người phát bài thực sự là quỷ hồn thì..."
Thì điều này... sẽ có ý vị như thế nào đây?
"Người kia, có rút trúng quỷ bài hay không trước không nói, em xác định chuyện này cùng việc em tiến vào cấm sơn có quan hệ? ".
"Phải, em xác nhận, tuyệt đối có quan hệ."
Điểm này thật sự làm cho người ta khó hiểu. Bởi vì vô luận nhìn như thế nào cũng là hai sự tình không hề liên quan.
Nhưng chuyện này thúc đẩy Hoàng Thiện Vân tiến vào cấm sơn, thậm chí, ly kỳ hơn chính là nàng trở thành người duy nhất trên Tử Thủy đảo, còn sống trở về, từ đó biến thành "Người xúc phạm thần" . Mà người của Nguyệt Ảnh thần miếu rõ ràng không hề chỉ trích hay phán xét nàng cái gì, cũng là một điều không thể tưởng được. Thậm chí ngay cả tới học viện Hồng Lạc cũng không khai trừ học tịch, vẫn để cho nàng tham gia Nguyệt Ảnh tế. Mà đêm qua, "Hứa Duẫn" cùng "Hoàng Thiện Vân" hai người trong thời khắc lâm vào sinh tử tồn vong, cũng là người của Nguyệt Ảnh thần miếu tới cứu.
Nếu nói sau lưng tất cả chuyện này không có thần quan bày mưu tính kế, đánh chết Diệp Tưởng cũng không tin. Thần quan là người đầu tiên tiếp xúc với ý chỉ của Nguyệt Ảnh thần, chỉ cần có thần quan tham gia vào, Hoàng Thiện Vân mới có thể không bị Nguyệt Ảnh thần miếu truy cứu, giữ lại học tịch, thậm chí... được Nguyệt Ảnh thần miếu phái người ra tay cứu mạng!
Phải... Diệp Tưởng càng nghĩ càng cảm thấy, sở dĩ hắn có thể được cứu hoàn toàn là vì Hoàng Thiện Vân! Và bọn họ cứu"Hứa Duẫn", chẳng qua chỉ là thuận tay mà thôi.
Chỉ sợ... cần phải có một lần tới Nguyệt Ảnh thần miếu cầu kiến thần quan rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận